Quậy Tung Hogwarts

Editor: Nguyetmai

Hogwarts không phải một lâu đài thông thường về mặt ý nghĩa.

Từ khi bà Ravenclaw bắt đầu thử củng cố pháp thuật vào tòa lâu đài này, những thế hệ phù thủy xuất sắc đều học theo người đi trước, lén để lại một ít "quà tặng" mang dấu ấn của bản thân trong lâu đài.

Tuy rằng hầu hết chỉ là những trò đùa không ảnh hưởng lớn lao gì, ví dụ như cầu thang vĩnh viễn dính dấp, bộ giáp thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang kỳ lạ, bậc thang làm người ta rơi vào trong.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài vết tích pháp thuật kỳ diệu khiến người ta giật mình như "Phòng yêu cầu", "Bù nhìn hóa thạch", "Dải Möbius". Đương nhiên, những đường tắt và lối đi bí mật là nhiều nhất, dù là Dumbledore cũng không dám nói mình đã biết hơn một nửa số lối đi bí mật trong ngôi trường này.

"Thú vị, một pháp thuật rất tuyệt vời!"

Grindelwald dừng bước lại, hăng hái nhìn ngã ba đường trước mặt.

Trông có vẻ như là một quy hoạch sai lầm trong lúc xây dựng tòa lâu đài, ở vị trí giao nhau vốn nên chia ba xuất hiện một con đường nhỏ dư thừa bằng đá, ước chừng chỉ rộng bằng nửa bàn chân, như một phần tùy ý lấp vào trong lúc bất đắc dĩ. Âm thanh kỳ lạ mà hai người nghe thấy trước đó vọng tới từ con đường đá dư thừa ấy.

"Ta nghĩ, chúng ta tìm ra đường tắt rồi."

Grindelwald rút đũa phép ra, lão gõ nhẹ vào vách đá trơn nhẵn, một tầng gợn sóng như sóng nước khuếch tán ra, vách đá loáng thoáng hiện lên lối đi dài lấp lóe ánh lửa.

"Ta có thể chắc chắn rằng đằng sau bức tường này nối liền với một góc nào đó của Hogwarts. Quá trình cơ bản sử dụng Bùa hoán vị, rút ra một phần không gian, nhưng lại tiến hành biến hình vĩnh viễn ở thời điểm sắp hình thành, bao trùm lên trên vách tường… thật sự là một sáng ý thiên tài!"

Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất nhìn Chúa tể nhỏ với khuôn mặt mờ mịt ở đằng sau, đổi một cách khác để giải thích.


"Nếu muốn so sánh, hình thức thể hiện gần giống với Bến 9¾ mà cháu từng đi qua. Chỉ có điều, xét từ nguyên lý pháp thuật, cái này tinh tế và phức tạp hơn."

"Nói đơn giản thì chính là một cánh cửa thần kỳ có đầu bên kia cố định ấy gì. Cũng không khó hiểu."

Lọn tóc trên đỉnh đầu Alina đung đưa, cô bé sực tỉnh rồi nhìn Grindelwald bằng ánh mắt ghét bỏ.

"Vấn đề duy nhất là ông có chắc sau khi chúng ta đi qua nơi này sẽ không lạc đường thêm nữa không? Mặc dù bây giờ chúng ta đã không tìm được đường để về lớp học môn Độc dược…"

Không có gì để nghi ngờ, có sự đồng hành và chỉ dẫn của Grindelwald, đối với người không có cảm ứng phương hướng như Alina, cảm giác khám phá những bí mật chưa biết trong lâu đài mà không phải lo lắng gì quả thực là rất tuyệt vời.

Điều kiện tiên quyết là không phải lúc gần giờ cơm trưa, đi lại trong đống đất đá với cơn đói khát.

"Trong mấy phút trước, đầu kia còn có dấu hiệu hoạt động của con người. Vào lúc này, khu vực có người hoạt động trong lâu đài, dù không gần Đại sảnh đường thì cũng là con đường gần Đại sảnh đường. Thế nhưng hình như còn có một chút tiếng bước chân kỳ lạ, để ta xem rốt cuộc là cái gì."

Grindelwald nhếch môi, lão cười tự tin, đũa phép xoay nửa vòng vẽ thành một kí hiệu kỳ lạ, nói nhỏ:

"Retros Decrypt (Giải mã trí nhớ)"

Một nguồn pháp thuật bí ẩn dâng lên nơi đầu đũa phép, hóa thành những kí tự màu bạc lơ lửng trong không khí.

[Cầm đũa phép trong tay, xoay ba vòng tại chỗ, sau đó chỉ đúng vào viên gạch thứ bảy là có thể đi qua được – một người nhiệt tình Hufflepuff không muốn để lộ tên tuổi]

"Một pháp thuật nhỏ đơn giản mà hữu dụng, chuyên dùng trong tình huống này, nếu cảm thấy hứng thú thì sau này ta có thể dạy cho cháu."

Grindelwald nhếch lông mày, nhìn vẻ mặt "lợi hại thật đấy" của Alina, lão vừa cười vừa nói.

"Thế nhưng, ta cảm thấy với thiên phú của cháu, muộn nhất là đến năm thứ tư, cháu có thể làm tốt hơn ta."

"Ừ, ừm, rua!"

Rầm!

Alina nghiêm túc gật đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô đột nhiên giơ nắm tay nhỏ lên và nện vào trên vách tường, để lại dấu nắm tay rất rõ ràng.

"Như vậy thì nếu sau này nhìn thấy nữa, chúng ta sẽ biết ngay."

Xoa nhẹ cổ tay, Alina nói nhỏ.


Bức tường của trường học pháp thuật Hogwarts đã tiến hành cường hóa vượt mức với lớp phòng hộ pháp thuật nên hầu hết các pháp thuật đều không thể để lại vết tích quá lâu. Còn với phá hoại vật lí, trừ khi có người chủ động sửa lại, nếu không nó sẽ tồn tại mãi mãi.

Đây là kết luận mà Grindelwald đưa ra vào lúc tìm đường trước đó, tọa độ pháp thuật mà hai người để lại gần như không có tác dụng gì cả, chưa đến một phút đã bị bức tường pháp thuật của lâu đài "làm mới".

Dựa theo "sự chỉ dẫn của vị tiền bối Hufflepuff không biết tên" kia, Alina xoay ba vòng tại chỗ, giơ đũa phép chỉ đúng vào tảng đá thứ bảy đếm ngược từ dưới lên.

Ngay sau đó, cảm xúc cứng rắn trên vách đá biến mất, cô bé cảm nhận được đũa phép trong tay đi về phía trước mà không có tác dụng lực như thể đâm vào không khí – lối đi xuất hiện.

"Vậy cháu đi trước nha?"

Alina quay đầu vẫy tay với Grindelwald phụ trách trông chừng ở đằng sau, nhấc chân bước vào vách đá có những gợn sóng đang khuếch tán mà không do dự gì cả.

Trong Hogwarts, chỉ lần là khu vực có người qua lại thì đều không có cạm bẫy pháp thuật quá nguy hiểm.

Đám gia tinh và linh hồn rảnh rỗi trông coi lâu đài từng giờ từng phút như những linh hồn bảo vệ lâu đài, càng chưa nói tới có cả những giáo sư với thực lực pháp thuật cao siêu nữa.



Grindelwald miêu tả không sai, cả quá tình đi qua không khác gì cách thức qua Bến 9¾.

Không xảy ra một tình huống đặc biệt nào cả, chỉ trong chớp mắt, Alina đã từ lối đi dưới lòng đất âm u, lạnh lẽo không biết tên là gì, xuất hiện ở nơi cuối cùng trên một hành lang dài, bên tay phải là một cánh cửa đóng chặt.

Cô đã ra thẳng vách tường đó từ cửa, gợn sóng ở vách đá đằng sau vẫn chưa biến mất, Grindelwald đi sát sau lưng cô cũng sắp tới đây.

Alina giơ tay lên, cô đẩy cửa ra theo bản năng rồi không khỏi nhíu mày lại – cửa bị khóa rồi.

Đây không phải một tin tức tốt, bởi vì trong đại đa số các tình huống, Hogwarts không khóa cửa phòng. Hơn nữa, nếu cô đoán không sai, trong cốt truyện "Harry Potter và hòn đá phù thủy", cũng chính là năm nay, trong lối đi nhỏ bị cấm không được vào ở lầu bốn của lâu đài có một cánh cửa khá đặc biệt.


Mà căn cứ theo tiếng hít thở hơi nóng hổi vọng tới từ sau lưng, chất lỏng sền sệt như nước bọt trên mặt đất và mùi hôi trong khắp không khí…

Hiển nhiên, cô rất không may khi xuất hiện trước cánh cửa này.

Tuy rằng xuất hiện một chuyện ngoài dự liệu nho nhỏ nhưng may mà cô chỉ cần cầm cự mấy giấy là có thể đợi được "ông nội" mạnh mẽ nhất trên thế giới này tới cứu vớt sinh mệnh nhỏ bé, đáng thương của cô. Đến lúc đó, chưa biết ai sẽ bắt nạt ai đâu.

"Rua!"

"Rua!"

Không do dự chút nào, Alina dùng hết hai lần "ma văn chúc phúc" còn lại trong tuần này, cộng vào trạng thái cường hóa còn chưa biến mất lúc trước là có thể đánh một phù thủy trưởng thành rơi trạng thái sắp chết với một cú đấm dùng hết sức lực.

Cả người Alina kéo căng ra, cô xoay người, nắm đấm tay trái đặt cạnh hông, tay phải giơ đũa phép lên, nhìn ra đằng sau bằng ánh mắt cảnh giác.

Cùng lúc đó, ba tiếng gầm gừ nhỏ mang những ý nghĩa khác nhau vang lên trong hành lang.

"Gâu?"

"Gâu."

"Gâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận