Editor: Nguyetmai
Lầu một của Hogwarts, Đại sảnh đường.
Gần tới thời gian cơm trưa, học sinh rải rác ở mọi nơi trong lâu đài tụ tập đến Đại sảnh đường, vừa ngồi trò chuyện trên bàn dài vừa chờ đợi những món ăn ngon xuất hiện trên bàn ăn trắng tinh.
Một lúc sau, nội dung chủ đề trong đại sảnh chậm rãi chuyển từ ngài "Otto Apocalypse" giàu có, bí ẩn thành những phù thủy nhỏ năm nhất vừa tới nhà ăn, nói chính xác hơn là lũ nhóc Ravenclaw và Hufflepuff vừa kết thúc "môn nấu nướng độc dược".
Hít~ hà.
Justin Finch Fletchley vẫy tay, hớn hở nói với Ron Weasley và Harry Potter ở bàn bên cạnh.
"Thì ra khóa trên toàn dọa chúng ta như những trò đùa ác liệt lúc chia nhà vào ngày khai giảng vậy. Chị đại Alina nói không sai, Giáo sư Snape chỉ không giỏi biểu đạt cảm xúc thôi, nhưng chắc chắn là giáo sư tuyệt vời nhất mà mình từng gặp. Các cậu không thể tưởng tượng được môn Độc dược hôm nay thú vị đến mức nào đâu!"
"Nếu có thể, mình sẵn lòng học môn Độc dược của Giáo sư Snape hằng ngày!"
Ron nhíu mày và bĩu môi, trên mặt chỉ toàn sự ngờ vực:
"Mỗi lần George và Fred nhắc đến Giáo sư Snape trong ngày nghỉ, hình như đều không có đánh giá quá tốt. Theo mình được biết, lớp học của Giáo sư Snape luôn là nơi bị trừ điểm nhiều nhất."
"Thôi đi, Ron, hai người anh sinh đôi của cậu luôn nói quá. Tóm lại mình chỉ tin tưởng sự thật mà hôm nay mình nhìn thấy. Hôm nay, trong tiết học, Giáo sư Snape còn cộng một điểm cho Alina, mà Alina còn cãi lời Giáo sư Snape một lần ngay trên lớp."
Ernie Mcmillan ở bên cạnh vừa mút vỏ ốc sên hăng hái, vừa nhún vai và phản bác ồm oàm.
Không nói đến chuyện tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, sự tin tưởng giữa người và người được tích lũy từng chút từng chút một.
So với những học sinh khóa trên, thậm chí là những phù thủy trưởng thành – những người luôn tuyền truyền sự gian nan và kinh khủng của nghi thức chia nhà, giữ kín về các chế độ quy định của trường học thì Alina – người luôn chu đáo, đáng tin, lấy mình ra thử nghiệm, đối xử chân thành với tất cả mọi người rõ ràng là đáng tin hơn nhiều.
Càng không cần phải nói, nhờ sự giúp đỡ của Alina, tất cả các phù thủy nhỏ của Hufflepuff và Ravenclaw đều thuận lợi hoàn thành thao tác thực tiễn của môn Độc dược đầu tiên trong đời, làm ra "Ốc sên nướng pho mát" khá thành công.
Bởi vậy, uy tín của Alina trong lòng lũ nhóc này đã bay lên đến trị số max – thực lực cá nhân mạnh mẽ và có thể giúp mọi người xung quanh đạt được thành công, đây là một sự tồn tại có sự khác biệt về bản chất.
"Không đúng, Giáo sư Snape rất nghiêm khắc, rõ ràng mình đã nhìn thấy bộ dạng mắng người của ông ấy ở cửa lớp học."
Hermione nhíu mày, giọng nói toàn sự chất vấn.
"Giáo sư Snape là giáo sư đáng sợ và lạnh lùng nhất trong cả trường học, rất nhiều chị khóa trên của Gryffindor nói thế. Chắc không đến mức tất cả bọn họ thông đồng với nhau để lừa gạt chúng ta chứ, chuyện này không hợp logic."
"Lạnh lùng nghiêm khắc? Có lẽ là thế, nhưng mà chính Giáo sư Snape đáng sợ trong lời nói của các cậu đã dẫn bọn mình tới Rừng Cấm bắt ốc sên vào giờ giải lao, không ngờ đúng không?"
Justin Finch Fletchley đắc ý lắc ngón tay, hất cằm về phía vỏ ốc sên trong tay Ernie.
"Kìa, đó chính là ốc sên mà mình và Ernie tự tay bắt ở mép Rừng Cấm, dùng làm nguyên liệu cho giai đoạn chế biến "Ốc sên nướng pho mát" trong tiết độc dược thứ hai."
"Bắt ốc sên? Ốc sên nướng pho mát?"
Nghe thấy lời giải thích của Justin Finch Fletchley, đôi mắt Hermione hiện lên nét khó hiểu, cô lắc đầu trong vô thức:
"Không đúng, tiết đầu tiên trong môn Độc dược hẳn phải là "Thuốc trị mụn nhọt" mới đúng, rõ ràng mình đã học thuộc…"
"Đừng quên là Hogwarts đã thay đổi, Granger."
Chẳng mấy khi thấy "chị hai" luôn rất cao ngạo tỏ ra mê man, Justin Finch Fletchley cười hề hề, khoanh tay bắt chước giọng điệu của Alina:
"Để người mới học trực tiếp bắt đầu từ việc chế biến độc dược khi chưa kiểm soát được mức độ lửa và kỹ thuật dùng dao, rõ ràng là không tôn trọng đến độc dược học và sự an toàn của bản thân. Cũng như Giáo sư Dumbledore đã nói, Hogwarts đang trải qua nguy cơ chưa từng có từ trước đến nay, mỗi người chúng ta đều cần cống hiến một chút sự cố gắng nhỏ nhoi của mình."
"Thuốc và món ăn có cùng nguồn gốc, cũng như những nguyên liệu độc dược khác nhau sẽ cho ra những loại thuốc khác nhau, quá trình nấu ăn khác nhau cũng sẽ xuất hiện món ăn cố định. Dù là chế biến thuốc trị mụn nhọt hay nấu ốc sên nướng pho mát, về bản chất đều là quá trình tổ hợp và gia công nguyên liệu, không có gì khác nhau về mặt tri thức học tập."
Không có gì để nghi ngờ cả, lí do mà Alina đã chuẩn bị kĩ càng mấy tháng, thậm chí có thể tác động đến Severus Snape, thật sự là quá đơn giản để đối phó với người chỉ chuẩn bị bài nghiêm túc suốt một tháng như Hermione Granger.
Hơn nữa, đối với một học sinh ngoan ngoãn nghe lời như Hermione, chỉ hai cái nhãn là "Giáo sư Snape đã kiểm nghiệm và đạt tiêu chuẩn", "Giáo sư Dumbledore đề nghị chia sẻ" đã đủ để gạt bỏ tất cả nhưng nghi ngờ trong lòng cô.
"Trình tự của môn Độc dược đã thay đổi sao? Nguy rồi… Mình chưa chuẩn bị nội dung mới!"
Ngay sau đó, sắc mặt Hermione biến đổi, cô nói với vẻ lo lắng.
"Các cậu có ghi bài không, có thể cho mình mượn xem thử không…"
"Yên tâm đi, bọn mình cũng có chuẩn bị bài đâu, chẳng phải cũng thành công hết trong một lần đấy thôi. Granger, cậu thông minh như thế, chắc chắn không có vấn đề gì. Thực ra dựa theo những gì Giáo sư Snape nói, toàn bộ quy trình rất giống với quy trình xử lí "Thuốc trị mụn nhọt"."
Ernie Mcmillan nhún vai, nói với vẻ thoải mái.
"Thế nhưng, nếu cậu muốn biết nhiêu tin tức hơn thì tới hỏi chị đại Alina là được mà. Cả lớp bọn mình hoàn thành thao tác từng bước một theo động tác tiêu chuẩn của chị đại."
"Mà kể ra, muốn ăn món mà chị đại làm thật đấy… Chắc là ngon lắm nhỉ? Dù sao đến Giáo sư Snape cũng không nhịn được ăn một phát hết luôn. Nếu được chị đại tự tay đút cho mình thì đương nhiên là tốt hơn…"
Vừa nói, trong đầu Ernie vừa hiện lên cảnh tượng đó, nở một nụ cười ngây ngô như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Những cảnh tượng và những cuộc đối thoại tương tự xảy ra ở hầu hết những học sinh Hufflepuff và Ravenclaw năm nhất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là Giáo sư Snape đột nhiên thay đổi hình tượng, hay là Ốc sên nướng pho mát tỏa ra mùi thơm nức mũi kia đều đủ để nhen lên sự tò mò trong lòng tất cả các học sinh. Cứ thỉnh thoảng, trong Đại sảnh đường lại phát ra tiếng than giật mình trong phạm vi nhỏ.
Mà trong những tiếng thảo luận về sự cải cách của môn Độc dược và thức ăn ngon, tình sử bí ẩn của Giáo sư Snape, lí do về biểu cảm lạnh lùng của Giáo sư Snape và câu chuyện đau đớn mà giáo sư không thể nói ra chậm rãi lan truyền giữa các học sinh, trong lời hứa hẹn "không được nói cho người khác biết, mình chỉ nói với một mình cậu thôi".
Chỉ có điều, để những câu chuyện này bộc phát ra uy lực thực sự thì còn cần một thời gian ươm mầm và sự thôi thúc của một thời cơ nào đó nữa.
Quả nhiên, tất cả lại là do cục bông trắng háo sắc đó làm ra.
"Đừng mơ nữa, cậu ấy sẽ làm cậu nghẹn chết luôn."
Nhìn Ernie Mcmillan nằm mơ giữa ban ngày, Hermione không vui nhíu mày lại, cô tức giận vỗ trán Ernie, kéo nam sinh ra khỏi tưởng tượng.
Vừa nói, Hermione vừa nhìn khay Ốc sên nướng pho mát trong tay nam sinh, bụng bất giác kêu lên.
"Được rồi, mình hiểu rồi. Để lại một con Ốc sên nướng pho mát cho mình nghiên cứu, đến môn Thảo dược buổi chiều, mình sẽ hỏi Alina về nội dung chi tiết hơn."
Đây là vì học tập và tham khảo, ừ, tuyệt đối không phải vì cô đã đói bụng.
Bất tri bất giác, trên người Hermione cũng có bóng dáng của Alina.
"Đừng mà… chị hai, bọn em chỉ còn lại một cái này."
Justin Finch Fletchley và Ernie Mcmillan giật mình, hoàn hồn lại và cầu khẩn một cách đáng thương.
"Chắc là Hannah và Susan còn nhiều lắm đấy, hơn nữa cũng ngon hơn bọn em làm, hay là…"
Căn cứ theo kinh nghiệm trong một tuần này, các phù thủy nhỏ đã tổng kết ra một hệ thống sức mạnh ngầm.
Lúc Alina ở đây, tất cả vinh quang đều thuộc về chị đại.
Nếu Alina không có ở đây, Hermione Granger và Hannah Abbott đồng thời đứng đầu danh sách, một khi mâu thuẫn với một trong hai người, lựa chọn sáng suốt nhất là gọi "chị hai" còn lại ra để giảm xóc.
"Hannah?"
Hermione ngẩng đầu nhìn Hannah Abbott đang ngồi yên tĩnh trên bàn Hufflepuff, nhìn cửa Đại sảnh đường ngẩn người một cách khác thường, khuôn mặt Hermione không khống chế được đỏ lên. Không biết vì sao, sau những lời thì thầm về cục bông trắng kia, cô đột nhiên cảm thấy Hannah cũng không khó tiếp xúc như thế.
"Mà kể cũng lạ… sao Alina không tới Đại sảnh đường cùng với Hannah?"
Đúng lúc này, Hermione đột nhiên nhận ra vì sao tâm hồn của Hannah lại treo ngược trên cành cây.
"Chẳng lẽ, Giáo sư Snape và Giáo sư Dumbledore…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...