Editor: Nguyetmai
Trợ giảng, tên như ý nghĩa, đương nhiên là giúp đỡ giáo sư tiến hành công việc dạy học.
Tuy rằng chuyện này khá hiếm gặp trong trường học pháp thuật, nhưng trong những trường cấp ba thậm chí là cấp hai ở thế giới phi pháp thuật, đây là chức vị thường gặp. Trên thực tế, hầu hết những lớp học thí nghiệm đều sẽ có một đến hai trợ giảng, giúp đỡ phân phát dụng cụ thí nghiệm hoặc chấm bài để có thể quan tâm đến tất cả học sinh.
Nhưng theo Dumbledore, đề nghị của Grindelwald không phải thực sự vì muốn chia sẻ áp lực với Snape, mà chỉ là một lí do để ép Alina vào lớp học mà thôi. Alina mới chỉ là một học sinh năm nhất, muốn đảm nhiệm chức vị trợ giảng môn Độc dược thì vẫn quá sớm.
"Đối mặt với phương diện học sinh, tóm lại Gellert vẫn không có nhiều kinh nghiệm."
Dumbledore nghĩ trong lòng, nhìn thấy Snape hơi nhíu mày. Hiển nhiên suy nghĩ của Snape cũng giống với cụ, thay vì nói là trợ giảng, chi bằng nói là một hình thức cấm túc khác.
Càng không cần phải nói, căn cứ theo sự hiểu biết của Dumbledore về Alina, đối mặt với phương án duy trì thời gian dài hơn như vậy, tâm lí phản nghịch của cục bông trắng này sẽ càng mãnh liệt hơn, chẳng thà tập trung tiến hành vào cuối tuần…
"Cháu cảm thấy đề nghị này không tệ, cháu đồng ý."
Alina nhún vai, bỏ con ốc sên nướng cuối cùng vào miệng, trả lời với tâm trạng khoái trá.
Một bên là sắp xếp chưa biết là gì của Dumbledore, một bên là tiết học của bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, một sự lựa chọn quá đơn giản – không chỉ được tiếp xúc các nguyên liệu độc dược một cách quang minh chính đại mà còn có thể ỷ vào thân phận của Snape để cáo mượn oai hùm, hoàn toàn không tìm ra lí do từ chối.
"Hử?"
Dumbledore nghi ngờ nhìn Grindelwald, lại nhìn Alina đang híp mắt hưởng thụ món ốc sên, khuôn mặt cụ hiện lên nét khó hiểu, chẳng lẽ hai người này đã thỏa thuận bí mật trước rồi sao?
"Thật đáng tiếc, ngài Apocalypse, có vẻ như tôi mới là giáo sư môn Độc dược."
Khuôn mặt Snape không có chút biểu cảm nào, khóe miệng ông ta giật giật, đôi mắt chậm rãi lướt qua đỉnh đầu Alina, nói chậm rãi:
"Thực sự ta không nghĩ rằng một đứa bé mười một tuổi có thể mang đến sự trợ giúp gì cho tiết học độc dược của khóa trên, có thể cô bé còn không nhận ra được những độc dược cơ bản nhất… có lẽ là có thể giúp đỡ trong việc bày lại bàn ghế, lau rửa những loại dụng cụ? Nếu là thế thì vì sao không thể để gia tinh giúp đỡ, ít nhất chúng biết cách để sống sót khi nồi nấu phát nổ, mà không phải…"
Môn Độc dược là một môn học vô cùng nguy hiểm. Chỉ quan tâm đến việc khiến những phù thủy nhỏ kia dừng hành động nguy hiểm có thể làm bọn họ bị thương đã chiếm hầu hết sức lực của Snape rồi, ông ta không muốn phải phân tâm đi trông nom Alina vào lúc này nữa, dù rằng chiều cao của cô không cản trở ánh mắt quan sát cả lớp học của ông ta.
"Ur."
Không đợi Snape mở miệng giễu cợt hết, Alina giơ tay lên đọc khẽ. Vết tích của ma văn cổ xưa lóe lên rồi biến mất trong không khí. Một đốm sáng màu trắng nhạt nhanh chóng sáng lên trên đầu ngón tay của cô bé rồi lại nhanh chóng khuếch tán thành một vầng sáng nhỏ, như một viên kẹo màu trắng, bao bọc lấy bàn tay Alina.
"Đây là?"
Snape run lên, lập tức nhìn về phía "Otto Apocalypse" đứng bên cạnh Dumbledore, trong mắt chỉ toàn sự khiếp sợ và nghi hoặc.
Tuy rằng so với cảnh tượng thi triển pháp thuật của lão phù thủy trước đó, dù là độ sáng của pháp thuật hay là diện tích bao phủ thì vầng sáng lung lay trong tay Alina cũng đều kém xa. Nhưng điều không thể nghi ngờ là từ dấu vết pháp thuật và cảm giác ấm áp đặc biệt đó, rõ ràng hai người đã thi triển cùng một loại pháp thuật – một loại pháp thuật chưa từng được ghi chép trong các bộ sách ở Hogwarts.
"Một tuần trong quá khứ, em luôn ở chỗ của ngài Paracelsus, ừm, cũng chính là ngài Otto Apocalypse để trị liệu và học tập độc dược. Đối với việc phân biệt nguyên liệu độc dược, em tự thấy không thua kém các học trưởng năm thứ năm là bao."
Alina đứng lên, cô bước tới bên cạnh Snape, giơ vầng sáng trong tay lên, nói một cách nghiêm túc.
"Về phương diện chữa trị, tuy rằng không quá thành thạo nhưng em nghĩ em có thể giúp được không ít việc."
"Đây là… trực tiếp thi triển pháp thuật bằng ma văn Runes?"
Nhìn thấy cả quá trình trong một khoảng cách gần, Snape nhíu mày, thử vươn tay bắt chước âm đọc của Alina: "Ur"
Không có bất cứ một phản ứng gì.
"Người trẻ tuổi, ma văn xa xưa không dễ học thế đâu."
Grindelwald khoanh tay nhếch môi cười, cằm hất về phía Alina, giọng nói mang theo sự tự hào.
"Không có bí quyết gì hết, sau khi nắm giữ cách phát âm và cách viết chính xác thì phải xem sự lí giải của mình. Còn vì sao cô nhóc này lại học được…"
Lần đầu tiên nhìn thấy Alina thi triển ma văn này một cách chính xác ở góc độ người xem, tâm trạng của Grindelwald hơi phức tạp.
Lão vừa có cảm giác "con cháu mình thật có tiền đồ", vừa có sự bực dọc "thì ra trước đó cô nhóc này không học hành tử tế".
"Ma văn ur là ma văn xa xưa, kí tự thứ hai trong chữ Runes cổ. Trong các pháp thuật chữa trị đã biết trước mặt, ít nhất có một nửa được sinh ra từ ma văn này. Không thể phủ nhận, đây đúng là một ma văn mạnh mẽ chi phối sự sống chết."
Ánh mắt của Dumbledore dừng lại ở vầng sáng trên tay Alina, cụ gật đầu tán thành và khẽ giải thích.
"Thế nên… đây là ma văn "rất mạnh, rất nguy hiểm" Alina biết mà ông đã nói lúc trước sao?"
Dumbledore nhếch lông mày lên nhìn Grindelwald, cười mà như không cười.
Xem ra mối quan hệ giữa một già một trẻ này còn thân thiết hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cụ, đến mức người kiêu ngạo như Grindelwald sẵn sàng lấy một cái cớ vụng về như vậy, vội vàng kéo cụ chạy từ văn phòng trên lầu tám xuống phòng học dưới lòng đất, để tránh việc Alina xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ha ha."
Cảm nhận được sự giễu cợt trong mắt Dumbledore, Grindelwald lẳng lặng gật đầu một cái.
Quen biết đã bao năm rồi, đương nhiên lão biết bây giờ Dumbledore đang nghĩ gì trong đầu. Có lẽ chỉ đến khi lão già này trúng một nắm đấm "rua" bi bô thì mới hiểu được thực ra ma văn chữa trị không chỉ có một cách thức phát triển.
"Vậy thì… Giáo sư Snape?"
Alina xua tay, pháp thuật trong tay tản đi, hồi hộp nhìn giáo sư môn Độc dược đang trầm ngâm trước mặt.
Dựa theo sách vượt ải, điểm khó nhất khi tiến công nhân vật trong cốt truyện không phải là sự mất khống chế trong việc lựa chọn, mà là thời gian xảy ra sự việc cực kì có hạn. Mà lúc này chính là cơ hội ngàn năm có một, có thể sinh ra rất nhiều thời gian trống của cốt truyện để Alina thay đổi và gây ảnh hưởng tới Giáo sư Snape từng chút một.
"Nếu trò có bất cứ hành vi vi phạm kỉ luật nào trong lớp học, dù chỉ là một lần…"
Snape nheo mắt, nhìn Alina và nói khẽ.
Có hi vọng!
"Em bảo đảm sẽ nghe lời, tất cả đều nghe theo sự chỉ huy, có vấn đề gì sẽ báo cho thầy trước!"
Đôi mắt của Alina sáng lên, cô gật đầu liên tục, lọn tóc trên đầu lập tức vui mừng dựng thẳng lên.
Snape gật đầu, không phản bác mà cũng không tán thành, lấy một quyển sách giáo khoa trên bục giảng đặt trước mặt Alina.
"Ba rưỡi chiều. Vẫn là lớp học này. Tiết thứ nhất của năm thứ ba: Thuốc thu nhỏ. Ta sẽ giảng giải thao tác cơ bản và hạng mục cần chú ý trước, sau đó lúc bắt đầu tiết thứ hai thì trực tiếp tiến hành chế biến độc dược. Vì thế, trò còn thời gian là một buổi chiều, và… một cơ hội."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...