Editor: Nguyetmai
Có lẽ rốt cục thì lời phàn nàn trong lòng Snape cũng có hiệu lực, cũng có thể là đột nhiên các học sinh ngộ ra – đương nhiên, khả năng lớn hơn nữa là tác dụng uy hiếp nhờ khí thế vô hình của hai ông lão đang ngồi trò chuyện khe khẽ ở một góc khuất trong phòng học dưới tầng hầm.
Tóm lại, quá trình dạy học sau đó không xảy ra chuyện gì quá phức tạp.
Dù có phù thủy nhỏ vụng về không cẩn thận cắt vào tay một lần nữa thì dưới sự chăm sóc của ngài Otto Apocalypse hiền lành và đáng tin cậy, học sinh đó chưa cảm thấy đau thì miệng vết thương đã lành lại rồi.
Trên thực tế, bởi vì ma lực làm cải thiện thể chất nên hầu hết các phù thủy đều không quá vụng về.
Cũng như những gì mà hầu hết các giáo sư trong trường học nhận định, đại đa số những đứa trẻ không quá ưu tú đều chỉ thiếu sót một số phẩm chất quý giá, ví dụ như sự tự tin, cẩn thận, kiên nhẫn, tập trung, lòng can đảm… Còn về trí thông minh cơ bản và tài năng pháp thuật thì không có gì khác nhau quá lớn.
Nó giống như kì thi đại học mà người người ca tụng là đỉnh cao của trí tuệ, các học sinh có thể hoàn thành giáo dục nghĩa vụ bắt buộc chín năm, ngoại trừ những thiên tài cực kì hiếm thấy, đại đa số trí thông minh của mọi người đều không chênh lệch rõ rệt, việc phân chia thành tích cao thấp thực ra xuất phát từ việc học tập sau một thời gian dài và sử dụng phương pháp có hiệu quả.
Đã từng là một người bật đèn pin vào ban đêm trong nhà vệ sinh để đọc sách, sau khi tan học ban ngày thì chơi đùa thả phanh như một học sinh giỏi với tiêu chuẩn của sách giáo khoa, Alina hiểu khá rõ về chuyện này. Cô không chỉ một lần thấy các học sinh giỏi khác cắn răng rơi lệ vào ban đêm, rồi lại thể hiện tài năng của mình trước mặt người khác.
Bởi vậy, khi được một loạt các động lực thôi thúc như hứng thú (dạo chơi ngoài lâu đài và thức ăn ngon), áp lực (khí thế của Snape và ăn hết các tác phẩm), sự tự tin (làm thế nào cũng không bị thương), hi vọng (tiền lệ Alina thành công)… thao tác của những phù thủy nhỏ còn lại đều trở nên lưu loát hơn nhiều.
Đến khi Snape tuyên bố thời gian kết thúc, hai mươi lăm nhóm phù thủy trong cả lớp đều đã hoàn thành thứ tự công việc chuẩn bị "Ốc sên nướng pho mát" theo trình tự trên giấy da dê, điều này khiến Snape ngạc nhiên và vui mừng, sau đó cảm thấy áp lực và trách nhiệm – quả nhiên, lũ trẻ này đều là những viên ngọc thô quý giá.
Về phần công việc sau khi nướng, có Alina giúp đỡ bên cạnh nên đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ cần điều chỉnh lửa vừa phải, ghi chép thời gian nướng, cho dù một đứa trẻ Muggle bình thường nhất cũng có thể hoàn thành trình tự ở bước này. Đối với môi trường độc dược học luyện chế độc dược cần chính xác đến từng giây, nó là một trình tự đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa.
Đương nhiên, nếu tốt hơn nữa thì cũng có thể nhưng Alina thấy không cần thiết, dù sao cũng không phải mình ăn.
Với sự hiểu biết của cô về lão khoai tây Grindelwald, chắc chắn sẽ phải lấy ra ba con trong mấy con ốc sên nướng pho mát kia của cô… Ba con hơi nhiều, một con lại hơi ít… Vậy thì hai con, làm thù lao giúp đỡ che giấu.
Nếu thêm lão củ cải độc ác được cô triệu hoán tới từ "thần chú" trên mu bàn tay thì chắc chắn sẽ lại thiếu mất hai con. Tính như vậy thì chỉ còn lại hai con ốc sên nướng, nếu chia cho Giáo sư Snape ít nhất một con để nhận lỗi, thế thì…
Alina tách ngón tay ra, lọn tóc trên đỉnh đầu ỉu xìu rủ xuống.
Nghĩ kĩ lại, theo kết quả chẩn đoán của củ khoai tây thì hẳn là tuần này cô còn ba lần dùng "rua" nữa. Thế nhưng, chỉ cần kéo dài khoảng cách, đừng nói là Dumbledore và Grindelwald có đũa phép trong tay, kể cả Snape yếu đuối cũng có thể treo cô lên cổng lâu đài Hogwarts cả ngày.
Trong lúc Alina rầu rĩ thổi bong bóng nước bọt, đồng hồ cát tính thời gian nướng trong phòng học rơi hạt cát cuối cùng xuống.
Snape đứng trước lớp học, rút đũa phép ra lắc rồi vẩy một cái trên không trung như cầm đũa chỉ huy.
Tạch.
Hơn mười cái lò nướng mượn từ phòng bếp Hogwarts đồng loạt mở ra, mùi pho mát kín mít trong đó tỏa ra, lan khắp lớp học như một cơn lốc.
Trên mặt những phù thủy nhỏ đều tỏ vẻ thỏa mãn, say mê, không hẹn mà cũng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, như thể muốn hít hết mùi thơm vào bụng mình.
Đối với hầu hết tất cả mọi người, cảm giác thỏa mãn và sức hấp dẫn khi chính mình làm ra một món ăn ngon thậm chí có thể so sánh với đa số mọi cảm xúc và niềm vui trên thế giới. Dù sao thì nấu ăn cũng là sở thích mộc mạc nhất, xa xưa nhất của con người.
Snape bước chậm rãi qua từng lò nướng, đôi mắt xẹt qua những con ốc sên nướng pho mát kiểu Pháp đang tản ra làn khói hấp dẫn, ông ta híp mắt lại một cách thỏa mãn… Đối với những phù thủy lần đầu tiếp xúc với độc dược, tiết thứ nhất có thể nói là khá hoàn mỹ.
"Vậy thì, tất cả đạt tiêu chuẩn."
Snape gật đầu nhẹ, dùng đũa phép chỉ huy những khay sắt trong lò nướng bay ra, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt phù thùy nhỏ tương ứng. Nhìn nhóm tiểu phù thủy hơi dè dặt, ông ta nghiêm mặt, nói bằng giọng mang theo sự cổ vũ hiếm có (tuy rằng vẫn cứng nhắc như cũ, nhưng đã rất hiếm gặp rồi):
"Đây là thành quả thuộc về các trò sau khi cố gắng. Còn chờ gì nữa, chẳng lẽ muốn ta đút cho các trò sao? Tan học!"
"Đợi một lát, ta có một đề nghị."
Đúng lúc này, giọng nói của Dumbledore vọng tới từ đằng sau.
Nhóm người trong phòng học quay đầu lại, thấy ông lão cười tủm tỉm đứng lên, vỗ nhẹ tay một cái, chòm râu dài màu bạc dập dềnh lên xuống theo động tác của cụ, trên mặt chỉ toàn nét khen ngợi và vui mừng.
"Bây giờ đã là giờ cơm chưa, ta nghĩ, thay vì nếm thử món ngon một mình trong phòng học, chi bằng các trò đưa tác phẩm của mình tới bàn ăn, chia sẻ niềm vui và tác phẩm của mình với các bạn thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"Nhưng Giáo sư Dumbledore, với những món ăn này, tôi cho rằng vẫn nên cẩn thận…"
Snape nhíu mày, ông ta hơi chần chừ và do dự.
Nếu vậy thì chẳng phải cả trường sẽ biết chuyện xảy ra trong lớp học độc dược năm nhất sáng nay sao?
"Ta đồng ý với sự lo lắng của Giáo sư Snape. Tùy tiện chia sẻ đồ ăn cho nhiều học sinh hơn thì đúng là dễ dàng xuất hiện tình huống không thể khống chế. Dù rằng đây chỉ là một món ăn nướng bình thường nhất."
Không đợi Snape nghĩ ra một lí do từ chối hoàn mỹ, Grindelwald mỉm cười, chậm rãi bước lên phòng học, vừa cẩn thận kiểm tra ốc sên nướng pho mát trước mặt từng phù thủy nhỏ một vừa gật đầu hiền hòa với Snape.
"Phù…"
Nghe thấy câu nói của ngài Apocalypse, nhìn ông lão đang giúp mình giải vây, trong lòng Snape không khỏi dâng lên thiện cảm, ông ta tán đồng nói tiếp:
"Không sai, Giáo sư Dumbledore. Tôi cho rằng chúng ta nên tham khảo đề nghị của bác sĩ trong trường chúng ta, với chuyện này thì cẩn thận là tốt nhất…"
"Bởi vậy, ta cho rằng, trước khi đưa thức ăn đến trước mặt thầy trò trong cả trường, còn cần tiến hành lấy mẫu điều tra đơn giản."
Không đợi Snape nói hết, ngài Otto đã chắp tay sau lưng, chậm rãi bước tới trước bục giảng, dừng bước lại rồi đột nhiên cất cao giọng, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Căn cứ theo sự quan sát và kinh nghiệm lâu năm của ta, nếu ăn ốc sên nướng pho mát xong mà người ăn thấy khó chịu thì khả năng lớn nhất chỉ là nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn, mức độ lửa và thời gian có vấn đề."
"Mức độ sạch sẽ của nguyên liệu nấu ăn và có độc hay không, ta đã tiến hành kiểm tra trước đó rồi. Không có gì để nghi ngờ, tất cả đều không có vấn đề gì cả. Còn về mức độ lửa và thời gian…"
Dưới những ánh mắt phức tạp và tràn ngập nỗi tuyệt vọng "quả nhiên là thế, ông chính là tên Chúa tể Hắc ám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ông hãy nghĩ đến xương cốt của mình, đừng quên sự hợp tác của chúng ta, có bản lĩnh thì hãy để lại một con cho bản tiểu thư…" của Alina, Grindelwald chậm rãi cầm một con ốc sên do chính tay Alina làm lên và mỉm cười.
"Nếu tất cả các tác phẩm đều hoàn thành trong cùng một thời gian thì chúng ta chỉ cần kiểm nghiệm một tổ ngẫu nhiên trong số đó là có thể phán đoán ra được có phải tất cả thức ăn đã chín rồi, đúng không?"
"Ừm, ngài Apocalypse nói không sai… Hớ!"
Snape gật đầu trong vô thức, hùa theo lời của ông lão rồi đột nhiên sắc mặt ông ta cứng đờ lại, nhìn lão phù thùy đang đứng trước bàn của Alina với ánh mắt khó tin… Hình như có điều gì đó đó sai sai?
Không để ý tới giáo sư môn Độc dược đã biến thành pho tượng, Grindelwald nháy mắt ranh mãnh với Alina, sau đó thoải mái lấy một con ốc sên được bao phủ bởi lớp pho mát và cho vào miệng, vừa cảm nhận hương thơm nức mũi và cảm giác trơn mềm bùng ra nơi đầu lưỡi, vừa thỏa mãn đánh giá:
"Ừm… Cũng không tệ, khống chế thời gian và mức độ lửa khá tốt, tuy rằng hơi chín quá, gia vị cũng hơi qua loa và không tinh tế, nhưng ít nhất cũng có thể cam đoan đã chín hoàn toàn… Ừm, nói tóm lại là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, quả thực là món ăn cao cấp nhất trên thế gian."
Đang lúc Grindelwald bình luận được một nửa theo thói quen cũ, lão bỗng cảm thấy cơn bực dọc gần như thực thể và âm thanh thì thầm loáng thoáng truyền tới từ đằng sau, lão đột nhiên khựng lại một chút, bày ra thái độ ca ngợi tiêu chuẩn không chút do dự.
So với một số người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, đây là kỹ xảo để sống lâu của người lớn tuổi như Gellert Grindelwald – trực giác nhanh nhạy và cách ứng biến linh hoạt.
Liếc nhìn Dumbledore với vẻ mặt chê bai và khinh bỉ ở cuối phòng học, Grindelwald không khỏi hơi lúng túng, lão ho nhẹ một cái, cúi người nhìn nhóm phù thủy nhỏ trong phòng học, vừa cười vừa nói:
"Chúc mừng, xem ra tác phẩm đầu tay của các cháu khá thành công. Vậy thì còn chờ gì nữa? Lần đầu tiên ta nhìn thấy học sinh tan học mà không tích cực đấy. Chẳng lẽ đây là truyền thống đặc biệt của trường học pháp thuật Hogwarts sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...