Editor: Nguyetmai
Hogwarts, mép Rừng Cấm.
Không khí xen lẫn sự ướt át và trong lành sau cơn mưa, một số ổ gà tích tụ nước mưa hình thành những hố nước nhỏ. Các phù thủy nhỏ cẩn thận né tránh hố nước, đi theo đằng sau Giáo sư Snape cao gầy.
"Ồ? Giáo sư Snape, ngài đang…"
Giọng nói của người khổng lồ lai như đá lăn trên núi, khiến những giọt nước đọng trên các phiến lá trong khu rừng đằng sau rơi xuống ào ào.
Hagrid với bộ râu quai nón đứng ở mép rừng, nhìn lướt qua nhóm phù thủy nhỏ tụ tập sau lưng Snape, khuôn mặt bác chỉ toàn nét khó hiểu – nếu bác nhớ không lầm, hẳn là môn Độc dược không có kế hoạch hoạt động ngoài trời.
Theo lí thuyết, hẳn là lúc này Snape đang ở trong lớp học âm u, lạnh lẽo dưới lòng đất để dạy lũ nhóc cách chế biến độc dược, chứ không phải là như thế này, dẫn theo nhóm phù thủy nhỏ năm nhất với khuôn mặt tràn ngập sự tò mò và hưng phấn, tiến hành một cuộc… du lịch mùa thu. Đúng thế, từ vẻ mặt của những đứa nhóc đằng sau là có thể nhìn ra được.
"Hiện tại là thời gian nghỉ giữa giờ, ta có quyền lợi sắp xếp các học sinh tự do hoạt động."
Sắc mặt Snape hơi khựng lại, khuôn mặt hơi vàng vọt hiện lên nét xấu hổ khó nhận ra, ông ta trả lời bằng giọng hơi cứng ngắc.
"Tiết học môn Độc dược tiếp theo cần một số vật liệu dạy học ngoài định mức, để bảo đảm số lượng đầy đủ, ta cho rằng cần học sinh năm nhất tham dự vào công việc thu thập."
Tới Rừng Cấm để thu thập nguyên liệu độc dược?
Hagrid hơi ngây ra, nhìn lũ nhóc sau lưng Snape, lông mày bác nhanh chóng nhíu lại, lắc đầu một cách kiên định.
"Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không cho rằng dẫn những học sinh mới vào Rừng Cấm để thu thập nguyên liệu độc dược là một lựa chọn sáng suốt. Không phải tôi không tin thực lực của ngài, chỉ có điều là người trông coi khu vực săn bắn, tôi phải nói rằng Rừng Cấm thật sự rất nguy hiểm với những đứa trẻ này."
Kể từ vụ việc trúng độc lần trước, Hagrid cảm thấy hổ thẹn, bác đã âm thầm quyết định rằng nhất định phải dùng cách thức của mình để bảo vệ tất cả học sinh, không để những động thực vật nguy hiểm trong Rừng Cấm làm bọn chúng bị thương nữa.
"Chỉ là một ít nguyên liệu độc dược cơ bản nhất mà thôi, ta tự có chừng mực về chuyện này."
Snape khoát tay, nói nhưng không quá hài lòng:
"Ngài Hagrid, xin đừng lãng phí thời gian của bọn ta."
"Thật ngại quá, Giáo sư Snape, tôi có chức trách của tôi."
Hagrid hít sâu một hơi, bác dịch chuyển mấy bước, ngăn cản trước Snape với một tư thế cực kì kiên định.
Nhìn hai người không ai nhường ai, Alina đứng sau lưng Snape cạn lời vỗ trán.
"Khụ khụ, yên tâm đi, bác Hagrid, thực ra Giáo sư Snape dẫn bọn cháu tới bắt ốc sên mà thôi."
Nhân lúc Snape không chú ý tới, Alina nhanh chóng bước ra khỏi đám đông, hắng giọng một cái rồi nói.
Bệnh kiêu ngạo của Giáo sư Snape và tính bướng bỉnh của Hagrid quả nhiên là tương khắc, thực ra hai người nói rõ ràng ra một chút là được thôi mà, cần gì phải úp úp mở mở như thế?
"Bắt ốc sên?"
Khuôn mặt Hagrid hiện lên nét kỳ lạ, bác xoay người nhìn những sinh vật nhỏ bé đang bò chậm chạp ở mép rừng, rồi lại quay đầu nhìn Snape với sắc mặt càng thêm lúng túng, tò mò hỏi:
"Đây là nguyên liệu môn Độc dược mà Giáo sư Snape cần dùng sao? Bây giờ học sinh mới cần học cái này à?"
Tuy rằng bỏ học ở Hogwarts giữa chừng, nhưng dù sao Hagrid cũng là người từng học hành nghiêm túc mấy năm. Trong ấn tượng của bác, hình như trong môn Độc dược của ba năm đầu không có độc dược dùng ốc sên làm nguyên liệu.
"Không sai."
Giáo sư môn Độc dược không kịp ngăn cản Alina, ông ta hít sâu một hơi, gật đầu mà mặt không thay đổi chút nào, trả lời bằng giọng bình tĩnh:
"Đây là thử nghiệm điều chỉnh phương pháp giảng dạy mới, xin hỏi ngài còn nghi vấn gì không?"
Nếu không vì lí do thời gian, thực sự không tìm ra cách giải quyết khác tốt hơn, Snape thà rằng tới Hẻm Xéo một chuyến chứ không muốn dẫn một lũ nhóc tới mép Rừng Cấm bắt ốc sên, càng không muốn gặp phải nhân viên khác của trường trong tình huống này – dù đối phương không phải giáo sư chính thức.
"Không, nếu chỉ là bắt ốc sên, vậy thì đi theo tôi là được."
Hagrid sờ đầu, bác vỗ ngực một cách tự hào, vọng ra những tiếng rầm rầm.
"Cả Hogwarts, không ai hiểu rõ về Rừng Cấm hơn tôi. Tôi nhớ mang máng có mấy nơi có rất nhiều ốc sên bò ra sau mỗi lần trời mưa. Nếu Giáo sư Snape cần, sau này tôi có thể chú ý thu thập một ít cho ngài."
"Vậy thì… làm phiền ngài."
Nhìn người đàn ông khổng lồ nhiệt tình trước mặt, khóe miệng Snape hơi giật giật:
"Nhưng ta hi vọng, đây là lần đầu tiên, đồng thời cũng là lần cuối cùng."
…
Có "ông trùm Rừng Cấm" Hagrid giúp đỡ, công việc bắt ốc sên trở nên đơn giản và thú vị.
Tuy rằng từ đầu đến cuối sắc mặt Giáo sư Snape đều rất khó coi, nhưng tỉ lệ các phù thủy nhỏ khen ngợi vị giáo sư môn Độc dược đáng sợ trong truyền thuyết này lại cao ngoài dự liệu. Dù sao sau khi trải qua một tuần huấn luyện quân sự như địa ngục, tiết đầu tiên đã được ra ngoài trường dạo chơi đã là thú vị lắm rồi.
"Mình cảm thấy Giáo sư Snape không giống với những gì mà các anh chị khóa trên nói."
Cyril Ely đang bắt ốc sên bò trên lá cây bỏ vào lọ đựng, nhìn Snape đang giơ đũa phép đứng làm hộ vệ ở mép rừng cây, cô nói nhỏ với Susan Bones.
Susan gật đầu tán thành, cô nhanh nhẹn lật lá rụng lên, tìm thấy ốc sên lọt lưới, nhỏ giọng đáp lại:
"Ừm, có thể đúng như những gì chị đại nói, mọi người đều hiểu lầm giáo sư rồi."
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Hannah đang ngồi bắt ốc sên ở bên cạnh tiến lại, nói nhỏ một cách thần bí:
"Trên đường mình nghe Alina nói rằng, thật ra Giáo sư Snape là một người rất ấm áp, nhưng đã từng trúng một bùa chú ác độc nào đó, vì vậy khuôn mặt mới bị có vấn đề, rất khó làm ra những biểu cảm phức tạp."
"Trời ạ, thật sao? Chưa ai nói chuyện này với mình bao giờ cả, vì sao mọi người không biết?"
Cyril Ely vô thức che miệng lại, tránh việc mình phát ra âm thanh quá lớn.
"Suỵt, bởi vì giáo sư không muốn mọi người thương hại mình chăng? Nếu là mình thì mình cũng không muốn quá nhiều người biết. Huống chi, là một giáo sư môn Độc dược, chắc chắn ông ấy phải duy trì sự lạnh lùng và uy nghiêm vốn có."
Hannah Abbott nghĩ lại câu chuyện mà Alina đã nói rồi bổ sung thêm một ít theo sự lí giải của mình. Dứt lời, như nhớ tới điều gì đó, cô lại bổ sung thêm một câu rất nghiêm túc:
"Đúng rồi, đúng rồi, nhất định đừng nói cho người khác biết! Nếu không nhất định những người khóa trên sẽ nhân cơ hội này chế giễu giáo sư!"
"Đương nhiên, bọn mình sẽ giữ bí mật tuyệt đối!"
Susan Bones gật đầu một cách nghiêm túc, đôi mắt phức tạp nhìn lướt qua Giáo sư Snape "mặc đơ", giơ bàn tay bẩn lên thề:
"Ngoại trừ bạn thân nhất, mình sẽ không nói cho ai hết."
"Còn gì không, còn gì không, chị đại Alina còn biết tin gì liên quan đến giáo sư nữa không?"
Cyril Ely thúc cùi chỏ vào Hannah Abbott, gặng hỏi với vẻ tò mò.
Thần bí, lạnh lùng, mạnh mẽ, cấm dục, đã vậy lại còn có sự ấm áp không diễn tả được, câu chuyện về nam phù thủy trưởng thành như thế này có sức hấp dẫn trí mạng với các phù thủy nhỏ.
"Ừm, nhưng các cậu phải bảo đảm không nói cho người khác biết đấy nhé."
Hannah Abbott dè dặt nhìn về phía Giáo sư Snape, khẽ nói với vẻ mặt khao khát.
"Mình nghe nói, Giáo sư Snape làm thức ăn rất ngon. Nhưng điều này cũng là đương nhiên thôi, các cậu cứ nghĩ mà xem, bản lĩnh độc dược của giáo sư lợi hại như thế, càng không cần phải nói đến nấu ăn… muốn nếm thử tay nghề của giáo sư thật đấy."
"Còn gì nữa, còn gì nữa?"
"Giáo sư ghét Quidditch nhất, nghe nói là vì từng gặp phải đội Quidditch chơi xấu…"
"Các cậu biết không, Giáo sư Snape là chủ nhiệm và giáo sư trẻ tuổi nhất của Hogwarts từ trước tới nay…"
"Giáo sư là một người si tình, sau khi người yêu qua đời, ông ấy chỉ chuyên tâm vào độc dược…"
"Mình nghe nói, giáo sư thích nhất là hoa bách hợp, nếu tặng quà, các cậu biết rồi đấy, tốt nhất…"
Tin đồn luôn là thứ được lan truyền nhanh nhất.
Khi một bí mật được nói cho quá ba người thì nó sẽ không còn là bí mật nữa, càng không cần phải nói những người ở đây còn là những phù thủy thích tám chuyện và chia sẻ các câu chuyện của Hufflepuff và Ravenclaw.
Những bóng cây rậm rạp che khuất đi âm thanh, tạo nên khu vực bí ẩn và thích hợp để các phù thủy tung tin đồn.
Đến khi Snape tuyên bố kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu trở về lớp học dưới đất thì gần như hơn một nửa số phù thủy nhỏ nhìn về phía Snape với vẻ tôn kính và… thương hại.
Bạn không bao giờ tưởng tượng ra được câu chuyện thê lương mà mỹ lệ sinh ra sau khi được hơn năm mươi tên nhóc thêm mắm thêm muối, nhất là khi còn có sự xúi giục của cục bông trắng âm hiểm nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...