Editor: Nguyetmai
Tâm trạng của Snape hiện tại vô cùng tồi tệ.
Nếu như nói vụ việc phá cửa văn phòng trước đó còn có thể suy xét đến việc hiểu lầm, vậy thì kết hợp với cái tủ độc dược cũng bị cướp sạch trước mắt, Snape có thể chắc chắn đến chín mươi chín phần trăm là người khách không mời kia nhắm vào ông ta.
Ngoại trừ nguyên nhân này, thực sự Snape không tìm ra được lí do nào khác để giải thích cho việc có người đi lấy trộm một đống nguyên liệu của "Thuốc chữa mụn nhọt" hoàn toàn không đáng giá.
Thực ra, nói chính xác hơn thì cũng không phải là hoàn toàn cướp sạch.
Ít nhất thì trong tủ còn để lại một đống gai nhím và răng rắn, hệt như trạng thái của tủ sưu tập trong văn phòng Snape. Kẻ ác ý đó như muốn cho thấy sự tồn tại rõ ràng của mình, cố tình để lại một số độc dược mà không mang đi. Nếu chỉ tính về giá trị độc dược, rõ ràng giá cả của những độc dược để lại còn đắt hơn.
Rốt cuộc – là ai!
Nhìn tủ độc dược đen ngòm, khuôn mặt Snape bắt đầu vặn vẹo, vẻ mặt gần như điên cuồng. Sau bao nhiêu năm, đây là lần thứ hai ông ta tức giận như thế. Kể từ khi Lily đi, ma dược học đã là tất cả của ông ta.
Cùng với cảm giác chóng mặt nhè nhẹ, ánh mắt Snape dần trở nên trống rỗng, trong đầu nhanh chóng hiện lên hết khuôn mặt này rồi lại đến khuôn mặt khác, hết cảnh tượng này đến cảnh tượng khác… Rốt cuộc là ai…
Tử thần Thực tử?
Hay là người đã từng bị Tử thần Thực tử làm bị thương?
Hoặc là một người khác vào trường học phù thủy với mục đích mờ ám nào đó?
"Giáo sư… Giáo sư Snape…"
Snape cảm thấy có người đang gọi tên ông ta. Âm thanh này như thể vọng tới từ rất xa, để lại những hồi âm.
Ngay sau đó, Snape cảm thấy có người vươn tay ra giật nhẹ ống tay áo rộng thùng thình của mình, cảm giác lạnh buốt lan ra từ trán, khiến cảm giác bực bội trong lòng Snape giảm đi không ít.
"Giáo sư Snape, thầy vẫn khỏe chứ?"
Snape đột nhiên sực tỉnh, đôi mắt lại tập trung vào chiếc tủ trong lớp độc dược một lần nữa. Ông ta nhìn ra bốn xung quanh thì thấy học sinh cả lớp đã vây kín, tụ lại ở một góc của phòng học với vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng bàn tán.
Mà ngay bên cạnh Snape, một phù thủy nhỏ tóc bạch kim với khuôn mặt tinh xảo đang lo lắng nhìn ông ta.
Alina hơi nhón chân lên, một tay kéo ông tay áo của ông ta, trong đôi mắt màu xanh lam chứa đầy sự lo âu và sốt ruột, một bàn tay nhỏ khác đã đặt lên trán ông ta, nó lành lạnh. Cảm giác được người khác quan tâm rất kỳ lạ mà lâu lắm rồi ông ta không được cảm nhận.
"Tiết thứ nhất kết thúc, nghỉ mười lăm phút giữa giờ."
Snape hơi mất tự nhiên nhíu mày, ông ta né tránh bàn tay Alina, nhìn đồng hồ cát trước phòng học, đứng thẳng người lên nhìn những phù thủy nhỏ xung quanh rồi hít sâu một hơi và cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh.
"Còn phần học thực hành hôm nay… Ta sẽ nghĩ cách xử lí."
Khựng lại một chút, Snape xua tay, ông ta tiếp tục nói, trong giọng nói là sự mỏi mệt và khô khốc khó tả.
Dạy học ở Hogwarts mười năm, Severus Snape chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình làm ảnh hưởng đến tiến độ học tập bình thường của các học sinh, hơn nữa trước mắt xem ra còn là một khóa học sinh có tiềm lực nhất. Nếu có thể, Snape thà rằng văn phòng của mình hoàn toàn nổ thành bột phấn chứ không hi vọng những nguyên liệu độc dược rẻ tiền ở trong lớp học bị người ta lấy đi.
Tuy nói vậy nhưng sắc mặt của Snape lại ngày càng khó coi, ông ta đứng trước tủ độc dược rất lâu mà không nhúc nhích gì cả.
Thực sự là mười lăm phút quá ngắn.
Kể cả khi Dumbledore đồng ý giúp đỡ thì khoảng cách từ Hogwarts đến tiệm thuốc ở Hẻm Xéo cũng quá xa, huống hồ đi mua những nguyên liệu độc dược ấy ngay thì vẫn phải tiến hành xử lí trước. Ví dụ như làm sạch độc tính còn sót lại trong răng rắn, những xúc tu dài của đám sên trần, làm sạch những tạp vật không cần thiết trên nhím gai…
Thế này thì… buổi học hôm nay có thể dừng ở đây được rồi sao?
Có lẽ chỉ có thể nhấn mạnh một số những tri thức phổ cập về mặt lí thuyết. Có điều, với môn học như độc dược, nếu không thao tác bằng tay thực sự, chỉ giảng dạy về lí thuyết thì căn bản không có ý nghĩa quá lớn.
Haizz…
Snape thở dài một hơi, ông ta đóng cửa tủ độc dược lại rồi bước nặng nề về phía bục giảng, chuẩn bị nhân lúc nghỉ giữa giờ để sắp xếp lại những kiến thức độc dược mà lát nữa cần giảng giải.
"Giáo sư Snape, thực ra…"
Nhìn Giáo sư Snape như già đi mấy tuổi, Hannah Abbott cắn môi một cái, cô nói mà không đành lòng, hai tay xoắn lấy nhau, ngón tay hơi trắng bệch vì dùng sức quá nhiều.
Tuy rằng tất cả xảy ra theo đúng dự tính của Alina, có lẽ quá trình thực hành của môn Độc dược không thể tiếp tục tiến hành được nữa, nhưng không biết vì sao Hannah đột nhiên cảm thấy mình đã làm một chuyện sai lầm và cực kì tồi tệ, cảm giác này thậm chí lấn áp sự vui mừng khi không phải học.
Nguy rồi, cô nàng Hannah làm bằng sắt định tự thú!
Tiêu mất, tiêu mất! Nếu không làm gì đó thì chắc chắn sẽ bị giáo sư đang phẫn nộ treo lên, cắt thành miếng nhỏ và cho vào nồi nấu độc dược mất!
Nghe thấy giọng nói của Hannah ở sau lưng, Alina ở cạnh Snape lập tức cảnh giác mở to hai mắt, cô nhanh chóng chuyển tới trước mặt Giáo sư Snape, nói to tiếp lời Hannah:
"Giáo sư Snape, thực ra em có một suy nghĩ nông cạn, em cho rằng tới một trình độ nhất định nào đó, nó có thể đạt tới hiệu quả giảng dạy về việc chế biến thuốc trị mụn nhọt như thầy đã đặt ra trước đó, chỉ là không biết thầy có cảm thấy được không?"
"Hử?"
Nhìn phù thủy nhỏ đột nhiên xông tới trước mặt, Snape không đồng ý ngay, ông ta nhếch lông mày lên:
"Nói xem sao đã, còn có được không thì ta sẽ cân nhắc."
"Phòng bếp của Hogwarts! Chúng ta có thể lấy một số thức ăn có cấu tạo tương tự trong phòng bếp của trường học cách đây không xa, tiến hành thao tác luyện tập bằng cách mô phỏng mấy loại độc dược liên quan tới tiết học này."
Alina nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Phòng bếp? Thức ăn?"
Snape nhíu mày, mỗi khi lặp lại một từ ngữ, lông mày ông ta lại nhíu chặt hơn một chút:
"Xin lỗi, tiểu thư Kaslana, ta không cho rằng tri thức độc dược liên quan gì đến nấu ăn…"
"Nhưng trên thực tế, chúng có sự tương đồng, ít nhất là trong lĩnh vực cơ bản."
Không đợi Snape nói hết, Alina ngắt lời vội vàng, cô xoay người cầm một quyển Đề cương phép lạ và độc dược trên bàn gần nhất, mở đến trang "Thuốc trị mụn nhọt", nâng lên trước mặt Snape.
"Giáo sư Snape, em đã đọc hướng dẫn thao tác trong này rất nhiều lần. Những thao tác liên quan thực ra không có gì ngoài bốn điểm: Cắt thái và ước lượng tầm ma khô, nghiền nát răng rắn, xử lí chưng nấu với sên trần, việc khống chế lửa và trình tự cho thêm độc dược trong quá trình chế biến."
"Không sai, tiếp tục."
Snape khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi dịu đi một chú.
Tuy rằng chi tiết mà Alina miêu tả hơi có vấn đề, nhưng xét tổng thể cũng không tệ, ít nhất có thể nhìn ra được là cô đã suy nghĩ một cách nghiêm túc chứ không phải chỉ đơn giản là kiểu mọt sách chỉ biết học thuộc sách giáo khoa.
Nhìn vẻ mặt dịu đi của Giáo sư Snape, Alina giật mình. Lúc này, tầm quan trọng của việc đã giành thiện cảm trước đó được thể hiện ra, nếu đổi thành nhóm ba người cứu thế giới ngốc nghếch nhất thì có thể hiện tại cuộc đối thoại đã kết thúc rồi.
Alina hắng giọng một cái, cô lẳng lặng nhớ lại kịch bản đã học thuộc trước đó, điều chỉnh biểu cảm, tâm trạng cho thích hợp – Action!
"Trong cái nhìn của em, mục đích của thầy hẳn là hi vọng bọn em quen với tất cả quá trình thao tác chứ không phải vì chế tạo ra một đống thuốc bán thành phẩm tốt xấu lẫn lộn. Nếu chỉ dùng để luyện tập, vậy thì vì sao chúng ta không thử bắt đầu với nguyên liệu nấu ăn? Đợi đến khi đã thao tác thuần thục thì hãy bắt đầu sử dụng độc dược nguy hiểm và đắt đỏ để tiến hành chế biến?"
"Trên thực tế, theo em thấy, để một người mới học đi xử lí nguyên liệu độc dược – những người còn chưa làm tốt việc cầm dao và khống chế lửa quả thực là quá lãng phí. Cũng như những gì mà Giáo sư Dumbledore đã nói, hiện tại Hogwarts đang trải qua thời kì khó khăn tài chính trước giờ chưa từng có, em nghĩ có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện này, cống hiến những điều có ý nghĩa cho trường học, thay một phần nguyên liệu độc dược thành nguyên liệu nấu ăn tương tự. Về vấn đề đặt mua nguyên liệu nấu ăn, chẳng phải ngài Otto Paracelsus hào phóng đó đã đồng ý phụ cấp rồi sao?"
Dùng nguyên liệu nấu ăn thông thường thay thế độc dược, sau đó tiến hành luyện tập bằng nguyên liệu nấu ăn trước khi thực sự chế biến độc dược?
Snape khẽ gật đầu như đang ngẫm nghĩ, nghe thì cũng không hẳn là không có lí, có lẽ có thể thử theo đề nghị của Alina, quan sát thử hiệu quả. Dù sao trước mắt có vẻ như cũng không có cách nào khác tốt hơn.
Quả thực là Severus Snape đã nhẫn nhịn đám nhóc lãng phí nguyên liệu độc dược đó lâu rồi, nhất là một số học sinh cấp cao gần như hết thuốc chữa. Bởi vì chương trình học, những tiết học của nhóm phù thủy nhỏ này thường liên quan đến không ít nguyên liệu độc dược quý giá. Nhưng mỗi lần chế biến độc dược, tỉ lệ thành công thường không tới một phần mười, những thành phẩm có chất lượng tốt thì càng ít đến mức đáng buồn, hầu hết các nguyên liệu độc dược đều bị chà đạp hỏng hết mà chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
"Một đề nghị rất thú vị, không tệ, trò gần như đã thuyết phục được ta rồi."
Snape nhìn kĩ cô bé trước mắt, tận sâu trong đôi mắt lại hiện lên nét ngợi khen.
Đây là một viên ngọc thô thực sự, tuy rằng trước mắt còn hơi ngây ngô, nhưng từ tính cách đến thiên phú đều khiến người ta cảm thấy ấm áp và yêu thích. Thảo nào Dumbledore lại coi trọng cô bé này như thế, ai mà chối từ được một học sinh ưu tú, biết quan tâm, lại có thể giúp giáo sư giải quyết nỗi lo thế này?
Kiểu gì học sinh ưu tú như vậy cũng mang đến áp lực cho giáo viên, bởi vì giáo viên sẽ vô thức gửi gắm ước mơ của mình lên người học sinh, nóng lòng muốn thấy bọn họ trưởng thành sớm hơn, mang đến niềm vui bất ngờ khác mà mình không thể tưởng tượng được.
Tuy rằng đã chấp nhận đề nghị của Alina, nhưng Snape vẫn muốn xem có thể nghe được đáp án khiến người ta ngạc nhiên hơn từ cô phù thủy nhỏ tóc bạch kim này không.
Khựng lại một chút, Snape hơi cúi người, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Alina, hỏi nhỏ:
"Hiện tại, còn một vấn đề cuối cùng…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...