Giai điệu trầm lắng nhẹ nhàng, Hàn Tần thả tay, Ngạn Hi xoay tròn hai vòng, rồi uyển chuyển quay trở lại bắt lấy bàn tay đưa ra của Hàn Tần, cả hai ăn ý phối hợp chuyển sang điệu waltz truyền thống, một vài cặp đôi bên dưới cũng tham gia khiêu vũ, rất nhanh sàn nhảy đã chật kín người.
Vì chân đau Hàn Tần và Ngạn Hi sớm đã rời khỏi sàn nhảy.
Hoàng Linh San trông thấy liền nhanh nhẹn di chuyển về phía họ, đúng lúc với tay lấy thêm ly rượu khác tỏ ý chân thành mời Ngạn Hi.
“Ngạn tiểu thư, mời cô.
Không biết giữa chúng ta có hiểu lầm gì hay không, hy vọng được nghe cô giãi bày tâm sự.”
Ngạn Hi cũng ngại đón lấy ly rượu nhấp một ngụm xem như bày tỏ tính lịch sự trong mắt các khách mời, tuy nhiên đối với lời Hoàng Linh San vừa thốt ra lại liếc nhẹ từ chối đối đáp.
Hoàng Linh San không bận tâm để ý, cũng đưa ly rượu còn lại cho Hàn Tần, dịu dàng nở nụ cười.
Lúc này trên sân khấu, MC gọi tên Hoàng Linh San biểu đạt lý do của buổi tiệc rượu và tiến hành nghi thức làm lễ phát ngôn công bố với mọi người.
Hoàng Linh San phong thái tự tin và quyến rũ, vừa chậm rãi di chuyển lên bục sân khấu vừa tinh ý vẫy chào trước ống kính của phóng viên, đúng chuẩn thần thái của một minh tinh vượt trội.
Hàn Tần dõi theo thưởng thức, thong thả nhấp một ngụm rượu rồi bảo với Ngạn Hi:
“Hoàng Linh San từng kêu gọi quỹ cứu trợ cho Dương Vĩnh, theo lý em phải rất quý mến cô ấy?”
“Cô ta chỉ tự tô điểm cho bản thân, và cảm thấy ái ngại với Dương Ân đã khuất mà thôi.
Huống chi vì chuyện kêu gọi đã làm phiền mẹ con Dương Vĩnh, còn nghe được phong phanh đã ăn chặn số tiền đóng góp.”
Hàn Tần nghe nóng bức khó chịu, vì lời Ngạn Hi vừa nói liền bất mãn trừng mắt.
Anh không muốn đôi co với cô cho nên quay về chỗ cũ ở góc khuôn viên ngồi nghỉ.
Ngạn Hi cũng không dễ chịu hơn, tầm nhìn chuyển sang Hoàng Linh San ở trên bục sân khấu, âm thầm giữ lấy oán hận.
Sau khi lật đổ Ngạn Tuấn cô quyết không để Hoàng Linh San được sống yên ổn, cứ chờ đi!
Phía này, Hàn Tần thấy khô họng khát nước nên uống cạn ly rượu trong tay, Ngạn Hi trông thấy anh ngồi một mình nên cũng buồn chán lại đó ngồi cạnh, còn đưa thêm cho anh một ly rượu khác.
Hàn Tần đang lúc khát nước cho nên không hề từ chối, uống vội như uống nước, nhưng kì lạ càng uống càng nóng bức khó chịu.
Tầm 30 phút trôi qua khi trán bắt đầu nổi lên tầng tầng hạt mồ hôi, anh nắm tay Hoàng Linh San xã giao với khách mời không thể trụ được nữa thì bảo anh Phó lái xe đưa Hoàng Linh San và anh trở về nhà trước.
“Hỏi xem Ngạn Hi đã về chưa?”
Hôm nay Hàn Tần chủ trương đưa đón Hoàng Linh San, để cùng nhau xuất hiện trước thảm đỏ, nên muốn lịch sự đưa cô về nhà rồi mới trở về biệt thự Hàn gia, anh vốn bỏ mặc Ngạn Hi để tài xế khác đưa đón, trong lòng có hơi không an tâm nên bật hỏi.
“Tài xế đã đưa Ngạn Hi tiểu thư và Cận Minh về rồi, có lẽ đã tới nơi.”
Hàn Tần nóng bức nới lỏng cravat, lại nhìn gương mặt ửng đỏ của Hoàng Linh San bên cạnh không khỏi động lòng.
Anh ấn nút trên xe, tạo ra bức màn ngăn cách ở giữa, tách biệt anh và Hoàng Linh San với anh Phó phía trên ghế lái.
Trong tích tắc liền không kiềm được chồm người tới ôm chặt lấy Hoàng Linh San và hôn xuống.
Hai người đều trong lúc ham muốn dâng trào không ai có thể khắc chế mà mãnh liệt cuốn lấy nhau, da thịt càng tiếp xúc thân mật thì càng thêm kích thích.
Trong không gian gói gọn, tiếng hơi thở đôi bên dồn dập và ngập tràn dục vọng.
Lúc chạy đến dưới tòa chung cư mà Hoàng Linh San sinh sống, anh Phó đỗ xe ở khuôn viên vắng vẻ sau đó thì đi ra ngoài tìm chỗ hút thuốc, tâm trạng khá nặng nề, anh đương nhiên đoán được giữa hai người đó đang xảy ra chuyện gì.
Chợt nghĩ đến Ngạn Hi trong lòng không tránh khỏi chua xót.
Bên trong xe lúc này nồng đậm mùi vị ân ái đã qua, cả hai người ướt át dây vào nhau.
Hoàng Linh San sau khi mây mưa quấn quýt một màn với Hàn Tần thì rũ mắt tỏ ra bối rối và thẹn thùng, cô ghì đầu vào bờ ngực săn chắc của Hàn Tần, luồn tay vào trong lớp áo sơ mi đã tháo bung vài cúc mơn trớn đụng chạm, “Hàn Tần! Anh phải chịu trách nhiệm đấy nhé!”
Hàn Tần ngược lại tâm trạng rối bời, dứt khoát lấy tay của Hoàng Linh San rời khỏi người, sau đó chỉnh lại trang phục, tỏ ra mệt mỏi nói: “Em lên phòng nghỉ ngơi đi.
Ngày mai còn phải đến Hàn thị ký kết hợp đồng.”
“Anh không nghỉ ngơi lại nhà em sao? Sợ Ngạn Hi ghen à?”
Hàn Tần trầm ngâm không nói, nhướng người qua giúp Hoàng Linh San đẩy mở cánh cửa, “Em xuống xe đi.”
Hoàng Linh San cúi mặt, tỏ ra buồn bã bước xuống.
Hàn Tần ngã đầu xuống thành ghế phiền não kéo dài.
Ngồi như vậy vài phút thì anh cảm nhận được chiếc xe chuyển động chạy, nên mặc nhiên nhắm khẽ đôi mắt lại tịnh tâm suy nghĩ.
Lúc trở về biệt thự Hàn gia, quả nhiên Ngạn Hi đứng lặng trước cửa chờ anh.
Không hiểu sao trong lòng Hàn Tần lại dâng lên cảm giác ái ngại.
“Trễ vậy sao không ngủ?”
“Đương nhiên là đợi anh về.”
Hàn Tần thở dài, cầm chiếc áo vest tiến vào trong nhà, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt lạnh lẽo của Ngạn Hi.
Ngạn Hi đuổi theo anh đến thư phòng, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Hàn Tần! Anh và cô ta quả nhiên gian díu rồi.
Anh thật chó má, khốn nạn!”
Hàn Tần quay phắt lại bóp mạnh vào cằm của Ngạn Hi, phẫn nộ rít qua kẽ răng: “Em đang giở trò gì đây? Em giả vờ và diễn kịch cũng thật cao siêu, chính em đã bỏ thuốc kích dục vào trong rượu.”
Ngạn Hi trợn tròn ánh mắt, “Mẹ ki*p! Anh đi mèo mỡ còn về đổ lỗi lên đầu tôi?”
“Chúng ta kết thúc đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa.”
Ngạn Hi run lên, nước mắt ứa ra: “Được, tôi đi cho khỏi chướng mắt anh.”
Ngạn Hi ôm mặt òa khóc, dứt khoát xoay người bỏ chạy thật nhanh, trở về phòng kéo chiếc vali sớm đã được cô thu dọn sẵn hành lý.
Cô gọi cho anh Phó, rất nhanh rời khỏi biệt thự Hàn gia.
Vừa lái xe anh Phó vừa lo lắng nhìn sang biểu cảm tồi tệ của Ngạn Hi, hỏi han:
“Ngạn Hi! Em và Hàn tổng cãi nhau sao? Thật ra thì...”
“Anh đừng nói tốt cho thứ người vô lại đó.”
Tiếng nức nở sau đó liền vang lên, từng tiếng nấc nghẹn trầm bổng như cứa sâu vào trái tim của anh Phó, anh đạp chân ga đẩy nhanh tốc độ.
Ngạn Hi cả đêm ngủ lại ở khách sạn, trằn trọc không ngủ được, cõi lòng như tan nát.
Nhưng cô cũng không hề biết hôm nay cũng là một đêm đầy tra tấn đối với Hàn Tần.
Những ký ức đó lại lần nữa xuất hiện trong đầu anh, Ngạn Hi bị sốc thuốc không ngừng co giật, tiếng nói hung tợn uy hiếp từ mấy gã cảnh sát...!Anh vốn dĩ không nên đối xử với Ngạn Hi như thế.
Hoàng Linh San là loại con gái hư vinh và từng phủ định anh, ngày hôm nay tiếp cận cũng vì anh mang trên người thân phận của Hàn Tần.
Anh vốn dĩ là một tên sinh viên nghèo kiết xác bị kiếp người xô đẩy và vùi dập, nhưng thời điểm đó chỉ có Ngạn Hi dang rộng vòng tay với anh, chân thành đối đãi.
Nhưng hiện cô ấy cứ không ngừng khiến cảm xúc của anh trở nên tồi tệ, chỉ cần nhìn thấy cô anh lại nhớ đến những chuyện cũ đáng sợ hôm nào.
Anh mệt mỏi thật sự.
Càng không biết cái cảm tình này sẽ diễn giải ra sao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...