"Mẹ ơi, có phải con xấu lắm không sao chị không thích con, rõ ràng con rất thích chị mà.
" Lúc này mắt mũi cậu đã đỏ hoe nhìn đáng thương không tả nổi.
Làm ba mẹ Bạch xót xa vô cùng.
"Ôi! Bảo bối không phải lỗi của con, là do chị con học ở đâu cái tính cách đó con đừng quan tâm nó, con lo cho sức khoẻ mình đi, con làm mẹ lo chết đi được.
"
"Mẹ ơi, hay là, hay là con dọn ra ngoài ở, mẹ đừng đuổi chị đi, dù gì chị cũng là con gái, được không mẹ?"
Ba mẹ đều nghĩ, con mình quá lương thiện, rất dễ bị người khác lợi dụng, chị nó đã vậy mà thằng bé không trách móc, còn lo lắng cho con bé, nghĩ lại đứa con gái mặt đầy cay độc thì thở dài.
"Không được, con bị bệnh phải có ba mẹ hoặc anh con bên cạnh sao có thể ở một mình, chị con nó khoẻ nó tự lo được, không chết được.
"
Mẹ Bạch nghĩ đến con gái thì chỉ thấy nó là khắc tinh của mình làm bà không thể có tình cảm được, bà không thể để nó hại con trai ngoan của bà, bà sinh Bạch Nha ra đã không có được sức khoẻ như anh chị nó bà thấy rất có lỗi, mà thằng bé không trách móc, mà ngược lại còn ngoan ngoãn, nhớ lại giọng nói trong trẻo của đứa trẻ nói "mẹ ơi con không sao, không phải lỗi của mẹ" thì bà đau lòng vô cùng, bà không thể mất đứa con này được, bà phải bảo hộ nó suốt đời!
" Nhưng mà mẹ! "
"Không nhưng nữa, con để ba mẹ giải quyết, không để nó đói chết được.
"
Ba Bạch thấy con mình bất an thì lên tiếng!
"Ngoan con về phòng nghỉ ngơi đi chiều mai còn có chuyến bay, chuyện của chị con để ba giải quyết.
"
Lúc này Bạch Nha mới gật đầu, rồi đi về phòng mình.
Lúc này Bạch Nha mới thu lại nước mắt của mình, cậu nhảy lên nệm nằm một cách thoải mái, rồi nhoẻn miệng cười, cậu đã muốn đuổi cô ta đi lâu rồi, cậu cảm nhận được nguy hiểm, nếu cô ta yêu thương cậu như anh trai thì cậu sẽ yêu thương cô ta hết mực, nhưng cô ta lại muốn hại cậu cướp đi mọi thứ của cậu thì không được đâu, cậu suy nghĩ một chút rồi hiu hiu ngủ, trước khi ngủ cậu nghĩ đợi anh trai về phải nói chuyện này với anh trai mới được, rồi cậu chìm vào giấc ngủ.
Khoảng 4 giờ chiều có tiếng xe chạy vào nhà, lúc này cậu mơ màng tỉnh dậy biết là anh trai đã về, cậu liền rưng rưng rớt nước mắt, chạy ra khỏi phòng gần đến cầu thang thì thấy một người đàn ông anh tuấn gương mặt lạnh lùng, nhưng khi ngước lên nhìn cậu thì lại nhu hoà cười mỉm với cậu, không sai đó chính là anh trai Bạch Huân của cậu.
Cậu khóc chạy đến ôm anh trai mình rồi vùi gương mặt nho nhỏ nước mắt của mình vào lòng ngực rộng lớn của anh rồi khóc, Bạch Huân thấy vậy thì buông cặp sách xuống, mặt nhíu lại vỗ lưng em trai nhỏ của mình, rồi quan tâm sốt ruột hỏi?
"Bé cưng không khóc, là ai làm gì em nói anh hai giải quyết cho em, được không?"
Bạch Nha ngước đầu lên nhìn anh, rồi mím mím môi, lắc đầu, lại ôm anh khóc tiếp.
Thấy em trai bé nhỏ của mình tủi thân, khóc lóc mà không nói anh đau lòng không thôi, đây là bảo bối nhỏ của anh, anh yêu thương còn không hết ai lại làm tổn thương em ấy a.
Anh ôm cậu đi lại ghế sofa ngồi xuống, Bạch Huân vẫn vuốt lưng em trai nhỏ của mình an ủi cậu!
"Anh ơi, hức có phải em xấu xa em hư lắm phải không, nên mới bị ghét bỏ như vậy?"
Bạch Huân nghe vậy thì hoảng hốt!
"Không đâu, bé con em là người tốt đẹp, và ngoan nhất từ trước đến giờ anh từng gặp.
"
"Bé con, có thể nói cho anh biết là ai đã nói như vậy không?"
Bạch Nha mím mím môi, vẫn im lặng không nói, lúc này Bạch Huân kêu quản gia đứng gần đó lại hỏi chuyện gì thì quản gia lại gần nói nhỏ vào tai Bạch Huân tức khắc không khí xung quanh lạnh xuống thấy rõ, làm cho quản gia rùng mình một cái, ai không biết từ trước đến giờ cậu cả yêu thương nhất là cậu út nhà mình, huống chi cậu chủ nhỏ lại mỏng manh đáng yêu, cho dù là người lạnh lùng thì cũng tan chảy trước cậu, à không còn một người không thích cậu út được là cô Bạch Mi ác độc kia, đang nghĩ tới khuôn mặt dữ tợn của cô Bạch Mi thì quản gia bị giọng nói lạnh băng của Bạch Huân cho lui ra, làm ông giật mình rồi cũng cúi người rồi lui xuống, lúc này chỉ còn hai người, Bạch Huân ôm Bạch Nha rồi hôn hôn trán trấn an cậu rồi nói!
"Ngoan nào bé con, em đừng quan tâm người không quan trọng, em chỉ cần yên tâm chuẩn bị tốt tinh thần để ngày mốt còn có buổi biểu diễn mà em trông đợi không phải sao, chuyện còn lại để anh và ba mẹ giải quyết "
"Anh trai! nhưng mà chị nói em cướp hết mọi thứ chị đáng nên có, là do em xấu xa.
" Nói rồi hai dòng nước mắt cậu rơi xuống.
Bạch Huân lau đi nước mắt nơi khoé mắt cho cậu rồi an ủi cậu!
"Em không cướp gì của ai, là do nó không cố gắng, là em đã nỗ lực có được tại sao công sức của mình lại là cướp chứ, em xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất, là do Bạch Mi không biết đủ, nó cần phải thay đổi thì mới tốt được, em đừng lo nữa được không.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...