Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ


Hạ Lăng Hủ chưa trả lời, Hạ Đình Dục không chút khách khí đập một phát vào tay Thiệu Đông Dương, tức giận nói: "Nói bậy gì đấy.

"Thiệu Đông Dương liếc mắt, cố ý nói bằng giọng khinh bỉ: "Cậu hỏi lão Hứa xem, tôi nói sai không, tôi nói rõ ràng là chị cô Mạc và và cô Mạc, cậu chỉ nghe thấy cô Mạc, đây không phải làm việc đến điên thì là gì?"Hạ Đình Dục sửng sốt, nghi ngờ: "Có à?"Hứa Ngôn cảm giác bản thân còn đợi tiếp nữa thì sẽ bị hai người này tra tấn đến chết: "Thời gian không còn sớm, tôi về nghỉ ngơi, hai người các cậu đều không phải là loại gì tốt cả.

"Nói xong là đi luôn, không một chút níu kéo.

Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương liếc nhìn nhau, ghét bỏ đối phương.

***Nhà đại đội trưởng.

Đại đội trưởng không chút hoang mang: “Thật xin lỗi, ở đây không có người mà các vị muốn tìm.

”A Ninh nhíu mày, bình tĩnh giải thích: “Ông không cần lo lắng, chúng tôi chỉ tìm kiếm, không có ý làm tổn thương họ…”Lời còn chưa nói xong, đại đội trưởng trực tiếp đứng dậy: “Chúng tôi thực sự không có người mà các vị nói, hay là các vị đến nơi khác tìm đi.

”Nói xong đại đội trưởng mở rộng cửa, mời bọn họ rời đi.

A Tinh nhìn ông, giọng nói nghiêm túc: “Chúng tôi có thể tìm đến đây, nói rõ chúng tôi đã điều tra, nếu như ông muốn tốt cho bọn họ, thì nên nói với chúng tôi, không phải là chờ người muốn xử lý họ đến, ông thấy ông có thể bảo vệ họ sao?”Mặt đại đội trưởng không đổi, giọng nói vẫn như vừa rồi: “Vị nữ đồng chí này, tôi không hiểu những lời cô nói, thôn chúng tôi thực sự không có người mà các vị tìm.

”A Du muốn nói gì đó, bị A Tinh giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt: “Những gì nên nói chúng tôi đều đã nói, ông suy nghĩ cho kỹ, hôm nay không quấy rầy nữa, mai chúng tôi lại tới, hy vọng đến lúc đó đại đội trưởng đã thông suốt.

”Nói xong dẫn theo A Du và A Ninh rời khỏi nhà đại đội trưởng.

Đại đội trưởng chỉ chờ họ đi ra, đóng cửa luôn.

A Du tức giận: “Chị bảy, sao người này lại cứng miệng như vậy?”A Tinh không nghĩ thế, khẽ cười: “Suy nghĩ lại, rất tốt.


”A Du không vui nhưng chị bảy nói cũng đúng.

“Chúng ta cứ bỏ đi như thế sao?”A Tinh nói: “Về trước đi, mai lại tới.

”A Du và A Ninh gật đầu, rời khỏi thôn.

Sau khi bọn họ đi.

Lý Tú Hoa đi vào: “Bọn họ đến đây làm gì?”Đại đội trưởng không giấu bà: “Hỏi chuyện của cụ tổ.

”Mặt Lý Tú Hoa biến sắc, bà cũng là một trong những người làm chứng, bà vẫn còn nhớ lời của hai cụ tổ.

“Vậy ông nói sao?”Đại đội trưởng buồn bực, giọng nói nặng nề: “Còn có thể nói thế nào? Có điều chắc là bọn họ sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu.

”Lý Tú Hoa không quan tâm, ngồi bên cạnh đại đội trưởng, hai vợ chồng lo lắng.

“Nhiều năm không tìm, sao giờ lại đến?”Đại đội trưởng lắc đầu: “Không rõ lắm.

”Lý Tú Hoa do dự: “Vậy có nói cho cụ tổ không?”Đại đội trưởng lắc đầu: “Tạm thời chưa nói, để xem sao đã.

”Lý Tú Hoa lo lắng: “Đã tìm đến đây rồi, chuyện này chắc không thể giấu được bao lâu nữa.

”Đại đội trưởng sao lại không biết điều đó, nhưng ông cũng không có cách nào khác: “Có thể giấu được bao lâu thì giấu.

”Lý Tú Hoa thở dài: “Đành vậy.

”***Nhóm người A Tinh trở lại nhà nghỉ trên thị trấn.

Vừa vào cửa đã được nhân viên tiếp tân gọi lại: “Chờ chút, mấy tiếng trước có một vị tiên sinh để lại cho các vị một bức thư.

”Khuôn mặt nhóm người A Tinh đầy nghi ngờ, nhận lấy bức thư, bên trong trống không.

A Ninh nói với nhân viên: “Cảm ơn.

”Về phòng, A Tinh mở bức thư ra.

Mở góc có hoa văn đặc biệt ra, bên trên chỉ có một lời nhắn.

[Gia tộc có chuyện lớn, mau trở về.

]Mặt ba người biết sắc.

A Tinh nhìn bức thư có dấu ấn đặc biệt, trong lòng có dự cảm xấu, mím môi, đứng dậy sắp xếp: “Xem ra ngày mai chúng ta không đi được rồi, A Ninh em đi mua vé, A Du thu dọn đồ đạc.


”A Ninh gật đầu: “Vâng.

”A Du cũng làm theo.

Ngón tay của A Tinh nắm chặt tờ giấy: “Những người khác chắc chắn cũng được thông báo.

”A Du buồn bực: “Chuyện đó làm sao đây? Chẳng lẽ bỏ dở giữa chừng?”A Tinh cũng không còn cách nào khác, gia tộc hiệu lệnh, cho dù ở xa đến đâu, trên tay còn có việc gì quan trọng cũng phải trở về: “Về trước đi, sau đó sắp xếp người nhìn chằm chằm bên này.

”Mặc dù A Du không muốn, nhưng cũng phải đi về: “Chỉ có thể như thế.

”***Thôn nhà họ Mạc.

Nhà Mạc Vân Tình.

Cô không biết rằng cô đã bỏ lỡ chuyện bản thân luôn muốn biết.

Lúc này, cô còn đang cùng Mạc Tinh Tinh và Mạc Sở Sở trốn trong bụi cỏ.

Dáng người ba cô gái không lớn, hơn nữa cỏ dại trên núi khá tốt, che giấu hành tung ba người hoàn hảo, không bị phát hiện.

Hạ Hiểu Vi căng thẳng, nắm lấy góc áo, đỏ mặt cúi đầu: “Trí thức Thiệu, tôi thích anh, chúng ta có thể tìm hiểu nhau không?”Thiệu Đông Dương ngơ người, chưa kịp định hồn.

Hạ Hiểu Vi nói xong, căng thẳng, cô ấy khó khăn lắm mới có dũng khí đi tỏ tình với một người đàn ông.

Trong lòng vừa chờ mong, vừa lo lắng.

Kết quả chờ nửa ngày cũng không thấy Thiệu Đông Dương phản hồi.

Từ chờ mong, hào hứng sau khi chờ đợi lại biến thành lo lắng không thôi.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Thiệu Đông Dương được tỏ tình, không kịp phản ứng.

Hạ Hiểu Vi thấy không được đáp lại, trong đầu đã chuẩn bị cho kết quả bị từ chối, không ngờ, lúc ngẩng đầu, thấy Thiệu Đông Dương đang cứng đơ người, khiến cho cô ấy dở khóc dở cười.


“Trí thức Thiệu?”Thiệu Đông Dương phục hồi tinh thần, có hơi xấu hổ: "Ngại quá.

"Hạ Hiểu Vi lắc đầu, nếu cô ấy đã tỏ tình, thì cũng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.

Thiệu Đông Dương hắng giọng, nghiêm túc nhìn Hạ Hiểu Vi.

“Cái kia, cảm ơn cô đã thích tôi, có điều tôi có người tôi thích rồi, thật xin lỗi.

”Hạ Hiểu Vi nghe thấy anh ta nói đã có người thương thì đau lòng.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô ấy đã bị hấp dẫn.

Nhất là sau khi mọi người ở chung, thì thường bị nụ cười dưới ánh nắng của anh ta mê hoặc.

Khó khăn lắm mới có dũng khí nói ra tình cảm của bản thân, không ngờ người ta đã thích người khác.

Trái tim Hạ Hiểu Vi hơi khó chịu, mắt cay cay.

Thiệu Đông Dương nhìn thấy, thật ra cũng hơi xấu hổ, nhưng mà không còn cách nào, anh ta có cô gái anh ta thích rồi.

Mặc dù không biết có kết quả hay không.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận