Mạc Vân Tình nhìn Mạc Sở Sở nói rằng: “Được rồi cháu cũng trở về nghỉ một lúc đi buổi chiều còn phải làm việc.
”Mạc Sở Sở gật đầu, đi về nhà.
Mạc Sở Sở vừa về đến nhà chuẩn bị vào phòng, đã vang lên giọng của Hà Tú Anh: “Sở Sở, vừa có chuyện gì thế?”Mạc Sở Sở không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, che giấu chuyện vừa xảy ra.
“Không có việc gì, chỉ là nói chuyện vài câu với mấy thanh niên trí thức.
”Hà Tú Anh không nghi ngờ: “Vậy sao, con nhanh đi ngủ đi.
”Bọn họ đóng kín cửa cho nên không nghe thấy câu chuyện bên ngoài.
Mạc Sở Sở đáp: “Vâng.
”***Trên thị trấn.
A Du chống tay đỡ trán, đáng thương nhìn A Tinh: “chị Bảy bao giờ chúng ta đi?”Mặt A Tinh bình tĩnh: “Không vội.
”A Du không hiểu, cô sắp chán đến chết rồi: “Chúng ta đã đợi mấy ngày rồi, vì sao không vội? Còn chờ ai sao?”A Tinh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn em gái nghi ngờ: “Chị chưa nói với em à?”A Du sắp khóc đến nơi, bĩu môi mất hứng: “Chị Bảy”A Tinh bất đắc dĩ, dí trán cô: “Được rồi, không trêu em nữa, chờ anh Chín của em qua đây.
”A Du nghi ngờ: “Giờ anh Chín đang trên đường tới sao?”Trong mắt A Tinh lóe lên một tia cảm xúc mà A Du không hiểu: “Ừ, cần chờ anh Chín của em qua đây xác nhận một việc.
”A Du nhíu mày hỏi: “Chị Bảy sợ thông tin là giả sao?”A Tinh giải thích: “Đó chỉ là một lý do, còn một chuyện chị muốn xác nhận, thôn nhà họ Mạc kia có đúng là một phần trong chi của chúng ta không? Nếu đúng thì đỡ, nếu không phải…”A Du đã hiểu, nếu như đúng bọn họ làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều, nếu không đúng, vậy phải có cách khác.
“Bao giờ anh chín có thể đến?”A Tinh nhìn đồng hồ nói: “Nhanh thôi.
”A Du hỏi: “Nếu đúng, ba người chúng ta có đi không?”A Tinh có một dự cảm, người bọn họ muốn tìm sắp có kết quả rồi: “Có, biết đâu ở đó, càng ít người biết càng tốt.
”A Du sờ cằm suy nghĩ một lúc: “Nếu không được em sẽ viết thư cho cha em, nói người của bác mười bảy bắt nạt em, em bị thương, để cho cha em đi quấn lấy bác mười bảy tranh thủ một chút thời gian.
”A Tinh: “! ”Bất đắc dĩ nhìn em gái: “Đến lúc đó, chỉ sợ em sẽ bị chú mười tám đích thân qua dắt về.
”A Du chép miệng chột dạ, hình như có thể như vậyA Tinh tức giận dí đầu cô bé: “Vốn dĩ chú mười tám đã không muốn em ra ngoài, em lại còn nói với ông ấy em bị thương, sau này đừng hòng đi đâu nữa.
”A Du xoa trán, cười khúc khích: “Chẳng phải do em muốn cho bác mười bảy khó chịu chút sao? Cha em làm loạn lên chắc chắn bác mười bảy không thể điều tra được.
”Mắt A Tinh suýt nữa thì co giật, chưa từng thấy ai bẫy cha mình như vậy: “Cha em mà biết em lợi dụng ông ấy, không bắt em chép bốn quyển sách y học, chắc chắn sẽ không bỏ qua”A Du vừa nghĩ đến cảnh phải sao chép bốn quyển sách y học thì giật mình.
A Tinh nói:”Được rồi, đừng có làm như vậy, đoán chừng tầm hai ngày nữa là anh chín của em tới nơi, đến lúc đó sẽ có kết quả.
”A Du gật đầu.
***Nơi ở của thanh niên trí thức.
Trần Tư Tư khóc từ bên ngoài về, tất cả trí thức đều biết.
Sau khi hai chị em về không lâu, Hạ Đình Dục cũng đi từ bên ngoài về.
Ánh mắt những người khác nhìn Hạ Đình Dục thêm mấy phần tò mò.
Hứa Ngôn thấy Hạ Đình Dục đi tới, cười hỏi: “Cậu khiến người ta khóc à?”Hạ Đình Dục lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ nói rõ ràng thôi.
”Thiệu Đông Dương thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy, nhìn Hạ Đình Dục: “Cô ta gây phiền phức cho cô Mạc?”Hạ Đình dục nghi ngờ nhìn cậu ta: “Sao cậu biết?”Thiệu Đông Dương liếc mắt nói: “Mặt cô ta nổi giận đùng đùng, đi ra ngoài, không phải rất rõ sao? Cậu chưa từng tiếp xúc nhiều với ai ngoài cô Mạc, vừa nhìn đã đoán được.
”Giọng Hạ Đình Dục trầm xuống tự trách: “Là tôi quá chủ quan.
”Hứa Ngôn nhắc nhở: “Sau này cố gắng tránh một chút, Trần Tư Tư không phải là người dễ dàng từ bỏ đâu.
”Hạ Đình Dục gật đầu: “Ừ.
”Hứa Ngôn đứng lên đưa tay giãn lưng, miễn cưỡng nói: “Không nói chuyện với hai người nữa, tôi đi về nghỉ ngơi đây.
”Nói xong Hứa Ngôn rời đi.
Thiệu Đông Dương nhớ ra chuyện gì đó, mắt nhìn Hạ Đình Dục trở nên nghiêm túc: “Lão Hứa nói không sai, lão Hạ, mấy ngày hôm nay cậu để ý một chút, Trần Tư Tư là người có lòng đố kỵ rất nặng.
”Hạ Đình Dục cũng nghĩ ra chuyện đó, gật đầu: “Tôi biết rồi.
”Khoảng bảy năm trước, có một cô gái nói chuyện mấy câu với Hạ Đình Dục, bị Trần Tư Tư nhìn thấy, vài ngày sau, cô gái đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đến giờ cuộc sống của cô gái đó vẫn còn gắn liền với cái giường, không thể tự chăm lo cho bản thân, lúc ấy không có ai nghi ngờ Trần Tư Tư.
Sau đó, vô tình họ biết được chuyện này.
Kể từ đó, Hạ Đình Dục không có can đảm nói chuyện nhiều với các cô gái khác, ngoại trừ người thân trong nhà nữa.
Cậu ta sợ sẽ xảy ra chuyện lần hai.
Trước đó, cậu không thích Trần Tư Tư, nhưng nể mặt tình cảm giữa hai nhà, Hạ Đình Dục vẫn coi cô ta như em gái.
Cậu không chỉ từ chối một lần, cũng không phải chỉ nói một lần rằng cậu không thích cô ta.
Nhưng cô ta làm như không hiểu, sau đó Hạ Đình Dục dùng hành động chứng minh bản thân không thích, rời xa cô ta.
Những cách có thể dùng đều đã dùng rồi, nhưng không có tác dụng.
Cho nên đến bây giờ, Hạ Đình Dục không chỉ chán ghét hai chị em nhà họ Trần, mà còn không muốn làm bạn luôn.
***Buổi chiều, bắt đầu giờ làm việc, Trần Tư Tư đi qua người Mạc Vân Tình, đập vào người cô.
Mạc Vân Tình đang mải suy nghĩ, không để ý, bị cô ta va trúng, lảo đảo.
May mà có người giữ cô lại, không thì ngã mất.
Người phụ nữ đỡ lấy Mạc Vân Tình, nhíu mày nhìn Trần Tư Tư: “Cô không có mắt nhìn đường à?”Mắt Trần Tư Tư vẫn còn sưng, tâm trạng đương nhiên cũng không thể tốt được: “Liên quan gì đến cô?”Người phụ nữ đó tức giận, chống nạnh, chỉ vào mặt Trần Tư Tư, quát lớn: “Cô là thanh niên trí thức, sao có thể nói chuyện như vậy? Cô va phải người khác mà còn ăn nói thế à?”Trần Tư Tư không sợ, trực tiếp cãi tay đôi: “Tôi cũng đâu có va phải cô, cô quát lên làm gì?”Người phụ nữ bộc phát, lớn tiếng: “Cô không va vào tôi, nhưng cô va vào cụ tổ của chúng tôi, nếu tôi không nhanh tay đỡ được, cụ tổ của tôi bị cô đẩy ngã, nhỡ đập đầu chảy máu, cô có chịu trách nhiệm nổi không? Từ thành phố đến mà ngay cả một chút phép tắc cũng không biết, va phải người khác mà còn dám cãi cố.
”Mạc Vân Tình nhìn Trần Tư Tư, nhìn kiểu gì cũng thấy đầu óc cô ta không được thông minh lắm.
Trần Tư Tư oán hận nhìn Mạc Vân Tình, nức nở: “Tôi có va phải cô đâu, cô quát cái gì, nghĩ tôi dễ bắt nạt chắc?”Mạc Vân Tình: “! ” Có độc.
Người bị va trúng là cô, cô còn chưa thấy oan đây này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...