Vẻ ngoài người đàn ông nhìn có vẻ là người thành thật, hơi thận trọng: "Cụ tổ, làm phiền cụ rồi ạ.
"Mạc Vân Tình cười khẽ, lắc đầu: "Không có gì, con gái của cậu rất tuyệt, rất dũng cảm, dẫn nó về đi, bị dọa sợ rồi.
"Người đàn ông gật đầu: "Vâng.
"Mặc dù người đó không biết Mạc Vân Tình khen con gái hai câu vì điều gì, nhưng có thể khiến cụ tổ khen, nên vẫn rất vui.
Đồng thời người đó cũng thấy thương con gái, hai vợ chồng họ chỉ có mỗi đứa con gái, lỡ có chuyện gì, sao họ chịu nổi.
Người phụ nữ ôm con gái, nhìn Mạc Vân Tình nói một câu: "Cảm ơn cụ ạ.
"Sau đó ôm con gái rời đi.
Mạc Vân Tình nhíu mày, đóng cửa, đi vào không gian tắm rửa, tóc cô cũng đang ướt, nhân tiện gội đầu luôn.
Lúc cô ra khỏi không gian, trên bàn có thêm một chén trà gừng.
m thanh của hệ thống vang lên trong đầu: [Mặc dù là mùa hè, nhưng ký chủ cũng phải đề phòng khí lạnh xâm nhập cơ thể.
]Mạc Vân Tình mỉm cười: "Cảm ơn.
"Hệ thống ngại ngùng: [Không có gì.
]Mạc Vân Tình thấy trà gừng nóng vừa phải, uống một hơi, cả người dần ấm lên.
Cô thay quần áo bẩn, cầm bát cháo bưng vào phòng, lấy ra một món mặn, một món rau, thêm một bát cháo, cả người thoải mái hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, cô đi rửa bát, cất khăn lau đầu, giặt quần áo bẩn.
Bao gồm cả chiếc áo Hà Tú Anh phủ lên cho cô, cũng được giặt sạch.
Hiện giờ là buổi trưa, nắng gắt, phơi quần áo đến sáu, bảy giờ cũng có thể khô.
Cô không nghĩ nhiều về chuyện Hạ Lăng Hủ vừa quan tâm hỏi han mình.
Dù sao hai người chỉ được coi như là có quen biết, trong mắt Mạc Vân Tình chỉ là sự quan tâm của một người bạn bình thường.
Buổi chiều, trước giờ làm việc.
Đại đội trưởng gọi tất cả mọi người, nói chuyện xảy ra buổi trưa một lần.
"Trong khoảng thời gian này tương đối nóng, trẻ con hay nghịch ở bờ sông, chuyện xảy ra hôm nay cũng để nhắc nhở mọi người, nhớ để ý con cái! "Đại đội trưởng thao thao bất tuyệt mấy phút đồng hồ, sau đó mới cho mọi người tản ra đi làm.
Mẹ Thiết Đản lại gần, hỏi: "Cụ tổ không sao chứ ạ?"Mạc Vân Tình lắc đầu: "Không sao, không có chuyện gì.
"Mẹ Thiết Đản lại nói: "Vậy thì tốt, sau này cụ đừng làm việc manh động như thế, cụ mà có chuyện gì, chúng cháu có tội lớn lắm.
"Mạc Vân Tình bất đắc dĩ, trong lòng bị sự quan tâm chân thành cảm động, ấm áp, cô cười: "Được, tôi biết rồi.
"Mẹ Thiết Đản thực sự lo lắng cho Mạc vân Tình, chồng trở về nói cụ tổ nhảy xuống cứu người, làm cô ấy sợ hãi.
Định đến gặp Mạc Vân Tình mà bị chồng cản lại, kêu đừng quấy rầy cụ tổ nghỉ ngơi.
Cho nên buổi chiều, vừa nhìn thấy đã chạy đến hỏi han, không nhịn được lải nhải: "Cụ vẫn còn nhỏ, đừng tự hành hạ bản thân như thế.
"Mạc Vân Tình kiên nhẫn trả lời: "Được.
"Trần Tư Tư đang đào khoai ở phía trước, thấy mẹ Thiết Đản nói chuyện với Mạc Vân Tình, bất mãn nhưng không dám nói.
Dù sao hiện giờ cô ta vẫn chưa biết cách đào khoai.
Trần Văn Văn có đầu óc hơn.
Giả vờ tò mò, hỏi: "Chị Lưu, cô gái đó có phải con gái của chị kia không?"Lưu Thúy Hoa nghe vậy, nở nụ cười, đáp lại: "Con gái cái gì, đó là cụ tổ trong thôn chúng tôi.
"Trần Văn Văn không hiểu: "Cụ tổ?"Lưu Thúy Hoa nhìn biểu cảm của Trần Văn Văn: "Đúng vậy, đừng nhìn cụ tổ còn nhỏ tuổi, nhưng vai vế lớn nhất trong thôn, toàn bộ thôn chúng tôi đều là cháu, chắt của cụ đó.
"Cả người Trần Văn Văn bị chấn động.
May mà hôm trước cô ta ngăn Trần Tư Tư, không cho đi gây sự với cô.
Nếu như để Trần Tư Tư ngu ngốc đi kiếm phiền phức, cô ta không dám tưởng tượng bọn họ còn có thể ở lại trong thôn này được nữa không, dù có thì cuộc sống cũng không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, sống lưng Trần Văn Văn lạnh toát.
Thấy Trần Văn Văn sợ hãi, trong lòng Lưu Thúy Hoa rất vui.
Lưu Thúy Hoa sẽ không thừa nhận bản thân cố ý, nói những điều đó cho hai người đều là vì bản thân, đỡ cho ngày nào đó lại mang phiền phức lên đầu mình.
Cô ấy cũng chỉ có ý tốt thôi.
Trần Văn Văn chìm đắm trong suy nghĩ, không chú ý tới giọng điệu của Lưu Thúy Hoa.
Cho nên cũng không biết, cô ấy đang cố tình nói những điều này, đương nhiên cô ấy cũng không nói dối.
Bên cánh đồng củ cải.
Mạc Sở Sở khó khăn khiêng giỏ củ cải, Hứa Ngôn và cô ấy cùng làm trên một mảnh đất, do dự đi qua, nói: "Để tôi giúp.
"Mạc Sở Sở ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Hứa Ngôn, tai đỏ ửng, theo bản năng lùi về sau.
"Tôi có thể tự làm.
"Hứa Ngôn thấy bản thân dọa đến cô, lùi một bước, kéo giãn khoảng cách: "Giỏ này của cô rất nặng, tôi xách giúp cô, tôi không có ý gì cả, cô không cần sợ.
"Mạc Sở Sở cúi đầu nhìn giỏ củ cải đầy ú, mặt bối rối.
Hứa Ngôn không nói gì, cầm hai bên giỏ, dùng sức nhấc lên, đi về phía cái cân.
Mạc Sở Sở không ngờ Hứa Ngôn trực tiếp hành động, xách đi giúp cô, cả người ngơ ra, đến lúc hồi phục tinh thần, anh ta đã đến chỗ tiểu đội trưởng.
Mạc Sở Sở vội vàng đi đến.
Nghe thấy tiểu đội trưởng nói: "Được rồi, đã ghi.
"Hứa Ngôn gật đầu, xoay người nhìn về phía Mạc Sở Sở: "Đồng chí, của cô mười cân, tiểu đội trưởng đã ghi cho cô rồi.
"Mạc Sở Sở nhìn tiểu đội trưởng, da đầu tê tê, cả người xấu hổ, ngại ngùng: "Cảm ơn.
"Hứa Ngôn cười, xoay người đi làm việc của mình.
Mạc Trung Dũng nhìn Mạc Sở Sở muốn nói gì đó, Mạc Sở Sở vội giải thích: "Chú năm, cháu không biết người đó, anh ta thấy cháu không nhấc được nên chủ động tới giúp.
"Mạc Trung Dũng không tin lắm, nhưng nhìn bộ dạng của cô cũng không giống nói dối, không nói gì, nhắc nhở: "Cháu chú ý một chút.
"Mạc Sở Sở vội vàng gật đầu: "Chú năm, cháu biết rồi ạ.
"Mạc Trung Dũng "ừ" một tiếng, nói: "Được rồi, cháu về nấu cơm đi.
"Mạc Sở Sở thở dài: "Vâng, cháu về đây.
"Nói xong, cô cầm ống trúc đựng nước, chạy đi.
Cô sợ chú năm nhất, đó là chú họ, không phải con ông nội mà là con trai ông ba của của cô.
Chú năm này cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghiêm túc, thích giảng đạo lý với bọn họ, cho nên mấy anh chị em đều sợ cả.
Ban nãy, cả người Mạc Sở Sở tê dại là do sợ bị hiểu làm, sau đó tối nay chú năm sẽ đến nhà giảng đạo lý cho cô.
May quá, may quá, tránh được một kiếp.
Mạc Tinh Tinh đuổi theo, thở hồng hộc: "Em chạy nhanh thế làm gì, phía sau có quỷ à?"Mạc Sở Sở lắc đầu: "Còn đáng sợ hơn cả quỷ.
"Sau đó cô nói lại chuyện vừa rồi một lần.
Khóe miệng Mạc Tinh Tinh giật giật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...