Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆96, Phiên ngoại: Lớp 12 Âm Dương (3)
Ở một nơi quỷ khí tràn đầy, lại có độc một xó xỉnh sạch sẽ như vậy, độ quỷ dị còn cao hơn một khu vực sạch sẽ lại chỉ bẩn một chỗ.
Thử hỏi, nếu không có vấn đề, tại sao âm khí lảng vảng quanh đây lại né khỏi khu vực của ông?
Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán, không thể dùng để định tội, Tần Phong nghiêm túc phân tích: "Cũng có thể là bên cạnh hiệu trưởng có một cao nhân, cho ông ta bùa hộ mệnh."
"Không hợp lý.
Các đạo trưởng đền Diệu Liên đã tới, lại thất bại tan tác mà về, huyền môn đương đại không có nhiều ẩn sĩ cao tay ấn hơn đền Diệu Liên." Tạ Kỳ Liên lắc đầu.
Trừ điểm này ra, ông hiệu trưởng trung niên bụ bẫm đó, bát tự trung quy trung củ, tổ tiên không có công đức gì lớn có thể che chắn dị tượng lộ rõ này, âm khí trong sân trường lại tự động tránh xa phòng làm việc của ông ta, xác thực khó mà giải thích.
"Trên người không có tử khí, phỏng chừng mấy chục năm nữa cũng không chết được, là mệnh trường thọ bình an." Tần Phong tính toán, "Cậu có muốn qua đó kiểm tra không?"
"Không cần, anh không phải cũng không nhìn ra gì à?" Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Khả năng trinh sát của tôi không dám so với Lão A."
"Được rồi." Tần Phong quơ tay, duỗi cánh tay qua, nắm lấy eo Tạ Kỳ Liên, kéo vào trong lòng, "Vậy thì về ngủ thôi."
Tạ Kỳ Liên biết nghe lời phải, chỉ là lúc bọn họ về tới ký túc xá trường học phân cho cậu, bàn tay mở cửa của Tần Phong khựng lại một cái: "Tôi cứ cảm thấy, mình hình như đã quên cái gì?"
.
.
.
Lớp 12A1 ngồi trong lớp, tiếng chuông tự học buổi sáng rất vui vẻ, ở tình huống bình thường, tâm tình của học sinh khối 12 sẽ hoàn toàn ngược lại với tiếng chuông.
Mà hôm nay bầu không khí trong lớp khác hẳn.
"Hôm qua lại tới nữa à? Lần này các cậu học tiết gì? Chẳng lẽ là viết cổ văn."
Một học sinh không tin xen mồm đùa rằng: "Sao không cho học bù môn sinh vật, môn sinh vật của tớ yếu muốn chết nè."
"Là làm văn, nhưng mọi người không ai viết xong cả!"
Có một học sinh không trải qua nhưng cũng tin kinh ngạc: "Oa, các cậu gan thật đấy, lần trước Lão Nhị ở phòng ngủ của tớ nói, nếu có ai không giải xong đề, sẽ bị ném vào quan tài ngủ một đêm với người chết."
"Vì tối qua thầy Tạ xuất hiện!"
Cát Thiên Thiêm hạ thấp giọng, ngữ khí kích động: "Thầy Tạ không phải giáo viên bình thường! Tầm hơn một giờ, Thầy Tạ xuất hiện ở hành lang, sau đó đèn sáng lên hết, chuyện ma kết thúc, tụi tớ được thầy đưa về phòng ngủ ngủ đó!!!"
"Đù, không phải giáo viên bình thường thiệt hả?"
Trải qua một hồi thêm mắm thêm muối, tin tức này ở sau khi tiết tự học buổi sáng kết thúc đã biến thành thầy Tạ mặc tiên y như tuyết, cưỡi tiên lộc màu trắng, đạp nguyệt mà tới, thổi sáo ngọc, trong tiếng sáo tiên kiếm bay lên, ác quỷ bị chém dưới kiếm.
Lời đồn phiên bản đầu tiên lúc đầu thật ra là "Thầy Tạ giơ móng lừa đen và máu chó đen phá cửa mà vào", lại bị các học sinh nhất trí nghi ngờ, đầu tiên, căn cứ tiểu thuyết hot nhất, móng lừa đen là dùng để đối phó cương thi không phải đối phó ma, thứ hai, tướng mạo và khí chất thầy Tạ thế nào ai ai cũng thấy, sắc đẹp cỡ thầy ấy thích hợp tu tiên hơn mà không phải là thần côn hắt máu chó.
Thầy Tạ ôm sách vào cửa, chỉ mặc sơ mi trắng bình thường: "???"
Thầy Tạ bước lên bục, nhìn một vòng, chợt nhớ ra tối qua quên mất gì: "Bạn Phương Hiểu Niên đâu rồi?"
Ở trước khi tiết thứ 3 bắt đầu Phương Hiểu Niên đã bò vào lớp.
Cát Thiên Thiêm hoảng sợ nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, vỗ trán: "Xin lỗi, các anh em quên mất cậu, tối qua cậu —— cũng quá lỗ mãng rồi, hô to gọi nhỏ rồi bỏ chạy như vậy, lũ ma đó không làm gì cậu đó chớ?"
Phương Hiểu Niên nằm sấp xuống bàn, cong miệng, oa một tiếng khóc ra.
"Ác ma, ác ma!"
Cả lớp sợ đến câm như hến, run lẩy bẩy hỏi: "Sao vậy?"
"Mấy giáo viên đó bắt tớ tới một nghĩa địa, ép tớ làm toán, còn thi nhau ra trận giảng bài cho tớ, từ ( Cửu chương toán thuật ) đến ( Vi phân và tích phân ), m* kiếp tớ không muốn sống nữa!!!"
Bạn học: "..."
Cả hôm đó, Phương Hiểu Niên gặp ai cũng đọc ( Cửu chương toán thuật ), mạnh mẽ đọc tan sạch bầu không khí khủng bố tràn ngập trong lớp.
Phần lớn học sinh không gặp được chuyện này, nhìn dáng vẻ gào gào hú hú của Phương Hiểu Niên, càng nửa chữ cũng không tin.
Ví dụ như lớp trưởng lớp A2: "Có độc hả, cậu đang khoe cậu thuộc sách cổ đó à? Có con ma nào tốt bụng như vậy, bẻ nát toán học kinh điển thời cổ ra giảng từng chữ một cho cậu hả? Còn yêu cầu cậu làm vi phân và tích phân...!Cậu có phải chuẩn bị du học, học bù vi phân và tích phân đến ngu luôn rồi không?"
Phương Hiểu Niên gãi tung cái đầu mình lên, hỏng mất: "Không chỉ vậy, bọn họ còn bắt tớ làm nguyên bộ đề toán thi đại học mấy năm qua!!!"
Tổ học bá của lớp bên cạnh giận dữ: "Cậu đang khoe cậu cố gắng đó à? Cậu chờ, tớ lập tức đi hỏi giáo viên đề bài để làm!!!"
.
.
.
Tiết tự học buổi tối của trường THPT Lâm Lam chín giờ rưỡi kết thúc, nhưng lớp sẽ mở cửa đến mười một giờ, chỉ là một tiếng rưỡi cuối cùng không có giáo viên phụ đạo ở đó.
Phần lớn học bá sẽ tự giác ngồi lại lớp giải đề, Phương Hiểu Niên nghiến răng nghiến lợi ngồi giải đề trong lớp, chỉ còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, nếu lúc đó điểm thi quá bét hậu quả khó mà lường được.
Trước khi đi, phán quan Triệu Thanh Ngôn cười híp mắt giúp cậu sửa soạn hành lý, kéo âm nhấn giọng căn dặn rằng: "Hiểu Niên à, cả đội ngũ âm sai Địa Phủ đều đang tích cực bổ túc, cũng chỉ có em học lực thấp nhất, tiếp tục như vậy là không được đâu ớ ~~~ nhưng em cũng không cần có áp lực, nếu sát hạch không đạt tiêu chuẩn bị đuổi, chị sẽ gánh áp lực bị Lão A tăng cường huấn luyện, giúp em đi cửa sau, ít nhất để em đầu thai thành nấm độc, không đầu thai quá ngon miệng, không đến mức tuổi còn nhỏ đã bị hái đi hầm gà..."
Phương Hiểu Niên không phục: "Dựa vào cái gì, em ít nhất đã học cấp ba, anh Giang còn chưa từng đi học kìa!"
Phán quan Triệu Thanh Ngôn móc hồ sơ ra: "Không, Giang Thận năm đó đã tham gia khoa cử, thi đậu nhị giáp, học lực không thấp đâu."
Phương Hiểu Niên...!Phương Hiểu Niên dốt lịch sử, không hiểu nhị giáp trong chế độ khoa cử có nghĩa là gì, lại ăn một lần nhắc nhở thế giới vi sinh vật.
Gió đêm ngày càng lạnh, âm khí âm u, sương trắng ảm đạm không biết từ đâu bay tới, bao phủ cả ngôi trường.
Các học sinh chăm chỉ cúi đầu rất hiếm có thời gian nhàn hạ thoải mái ngắm trăng, bằng không bọn họ sẽ phát hiện ánh trăng đã lóe lên màu đỏ tiêu chuẩn của phim kinh dị, rõ ràng chỉ mới đầu tháng, chân trời lại có một vầng trăng tròn.
Mười một giờ lớp học sẽ đuổi người, mười một giờ rưỡi ký túc xá sẽ cưỡng chế tắt đèn, thế nên học sinh giải đề xong sẽ chuồn rất nhanh, Phương Hiểu Niên nghiến răng nghiến lợi liều mạng với một đề ứng dụng, ngẩng đầu lên lại phát hiện lớp học đã vắng tanh, cậu vội vàng vo bài thi lại nhét vào trong cặp, chạy về phòng ngủ.
Phải nằm xuống kịp ở trước mười hai giờ, lỡ đâu đêm nay lại có dị thường thì sao?
Lớp học và phòng ngủ cách một thao trường, có một đường tắt là băng qua bụi hoa, cách khá gần, Phương Hiểu Niên cầm cặp cúi đầu chạy, bỗng nhiên, trên con đường nhỏ trước mặt xuất hiện một cái bóng trắng.
Một cô gái trẻ mặc đầm vest màu trắng, đang thong thả đi tới.
Phương Hiểu Niên dừng bước, còn chưa kịp có suy nghĩ gì, đã thấy một cái bóng đen đột nhiên lao nghiêng ra, nhanh chóng bắn về phía cô gái đó, bóp lấy cổ cô ta.
Trong nháy mắt ấy trong đầu Phương Hiểu Niên đã không còn gì khác, cậu vội vã xông lên, ném cặp, miệng hú hú kêu to, nhào thẳng lên người bóng đen cao to đó.
Bóng đen sững sờ, không kịp né tránh, bị cặp sách bụp một cái đập trúng đầu.
Phương Hiểu Niên hô to: "Cô chạy mau!!!"
Cô gái đầm trắng cũng sững sờ, nghe được tiếng rống này, lập tức tỉnh hồn, xoay người chạy thục mạng.
Một ánh bạc lóe lên trong bụi hoa rậm rạp, cô gái đầm trắng va vào ánh bạc ấy.
Trên con đường chạy của cô, một bóng người thon dài bỗng dưng xuất hiện, ánh bạc ấy đang nắm trong tay bóng người, cô gái đầm trắng bị đánh bay, còn chưa kịp bay ngược ra, đã bị bóng người này ném dây xích kéo trở lại.
Tạ Kỳ Liên đột nhiên xuất hiện khoác sương mù thanh lãnh, âm thanh ôn hoà rét lạnh:
"Không được nhúc nhích, âm sai truy hồn."
Từng chữ mang theo quỷ lực của Vô Thường, ép xuống đầu, cô gái đầm trắng lập tức không nhúc nhích được.
Tần Phong bị một cái cặp đánh ngã không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười, hai tay dùng sức, lập tức ôm chặt lấy Phương Hiểu Niên cưỡi trên người anh giương nanh múa vuốt quơ nắm đấm: "Cậu nhìn rõ xem tôi là ai hả! Cậu còn quậy nữa tôi sẽ tăng cường huấn luyện đấy!"
Từ tăng cường huấn luyện này đã thành phản xạ có điều kiện, hồng quang trong mắt Phương Hiểu Niên nháy mắt lụi tắt, nguyên cái mặt quỷ lập tức trắng bệch, há to miệng, đối lập rõ rệt với sắc mặt đen kịt của Tần Phong.
"Lão Lão Lão, AAA..." Phương Hiểu Niên run thành mosaic.
Tần Phong đứng dậy, ném mosaic Phương thị trong lòng xuống, sửa lại cổ áo bị kéo tung: "Đứng lên, nghiêm."
Mosaic Phương thị run lập cập đứng thẳng, quay đầu nhìn thấy cô gái đầm trắng bị Tạ Kỳ Liên xách trong tay, hú lên một tiếng, rồi tự che miệng mình lại.
"Ma ma ma ma ma ma a!" Phương Hiểu Niên nhỏ giọng rít gào.
Cô gái đầm trắng ngẩng đầu lên, ngũ quan xinh xắn, là mặt trái xoan đáng yêu với kiểu cằm nhọn, tuổi tác thoạt nhìn không lớn, nhưng vị trí cặp mắt trên mặt là hai lỗ máu khổng lồ, còn đang ồ ồ ứa ra máu.
Cô ta nghe được giọng của Phương Hiểu Niên, quay qua, há miệng lộ ra một nụ cười cứng ngắc, sau đó Phương Hiểu Niên trợn hai mắt lên, hú thêm tiếng thứ hai.
—— trong miệng của ma nữ này cũng toàn là máu, không có lưỡi.
Tạ Kỳ Liên lắc đầu cười, buông sợi xích ra, ma nữ có chút thê thảm không có lá gan chạy trốn tiếp, quy củ đứng đó.
Có một cái bảng tên dính máu đeo trên phần ngực của bộ đầm vest:
【 Tổ toán khối THPT: Lâm Lan 】
Tần Phong không vội nhìn ma nữ, mà vỗ đầu Phương Hiểu Niên: "Cậu bị cái gì thế?"
"Tôi..." Mặt Phương Hiểu Niên bỗng nhiên đỏ lên, "Xin, xin lỗi Lão A...!tôi không thấy rõ là sếp...!tôi..."
"Được rồi." Tạ Kỳ Liên xua tay cười nói, "Hiểu Niên, trong cặp của cậu có giấy và bút đúng không? Cậu dẫn cô Lâm này tìm chỗ nào đó thuận tiện, làm ghi chép đi, hỏi rõ cô ấy tại sao không chịu đi, có oan khuất hoặc chấp niệm gì không."
"A, dạ!" Phương Hiểu Niên mặt mày tát mét hoảng sợ, run rẩy liếc nhìn ma nữ tên Lâm Lan, cảm xúc sợ hãi chủ yếu là vì chữ toán trên ngực cô.
Chờ bọn họ đi rồi, nhìn Phương Hiểu Niên biến mất trong bóng tối xa xăm, Tần Phong mới hỏi: "Chuyện là sao vậy?"
Vừa nãy Phương Hiểu Niên nhào tới, hai mắt đỏ đậm, lực độ lớn đến mức Tần Phong không kịp phòng vệ.
"Không nhìn ra à." Tạ Kỳ Liên cười khẽ một tiếng, "Phương Hiểu Niên là ác quỷ."
Tần Phong giật mình, hiếm thấy không giữ được khuôn mặt xụ, trợn mắt lên: "Thằng nhóc mít ướt đó???"
"Ừm." Tạ Kỳ Liên thở dài, "Kỳ thực, cậu ấy đã chết được mười ba năm rồi.
Mười ba năm trước cậu ấy ngồi giải đề toán trong một tiết tự học buổi tối, giải đến đau đầu, thì chạy ra ngoài đi dạo, đụng phải một gã lưu manh, là học sinh bị đuổi học vì dâm loạn cô giáo trong trường, tên đó cầm một con dao bổ dưa, trở về báo thù."
Tần Phong im lặng, thở dài một tiếng: "Có phải giống như vừa nãy, đi tới đi lui, thì thấy có kẻ đột nhiên lao ra từ trong bụi rậm tập kích cô giáo không?"
"Na ná thế." Tạ Kỳ Liên nói, "Tên đó bị đuổi học mấy năm rồi, lúc về báo thù nhận sai người, đầu tiên là tập kích một giáo viên trẻ mới tới, Phương Hiểu Niên nhìn thấy, liền ném cặp xông lên đánh người, tên đó đâm bị thương Hiểu Niên xong, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, buông tay giết người, trực tiếp xông vào khu dạy học, không chỉ muốn tìm được cô giáo năm xưa, còn muốn giết tất cả học sinh có thành tích tốt, được giáo viên yêu thích."
Lúc đó cả trường đều đang chuẩn bị cho trận chiến đại học, ai ai cũng vùi đầu chăm chỉ, không ai chú ý tới kẻ xấu nương nhờ màn đêm xông vào, chỉ có Phương Hiểu Niên, không để ý tới vết thương đang chảy máu, không ngừng gào thét rượt theo, cản lại kẻ xấu này ở ngay cửa lớp đầu tiên.
Phương Hiểu Niên vốn là học sinh yếu, lúc cậu ta đau đớn gào thét, không ai coi là chuyện to tát gì, đều tưởng là học sinh yếu này lại làm loạn lên vi phạm kỷ luật.
"Kẻ xấu mất đi lý trí ở trong hành lang đâm cậu ấy mấy chục đao, nhưng cậu ấy vẫn không buông tay, từ đầu tới cuối, quấy chặt lấy tên đó." Tạ Kỳ Liên thương tiếc lắc đầu, "Sau đó cô giáo được cứu dí theo la lên, những người khác mới phản ứng lại.
Cậu ấy cứu nguyên lớp đó, về sau không ít người có cống hiến rất lớn trong các ngành nghề hàng đầu như y học, khoa học kỹ thuật."
"Vậy tại sao cậu ấy lại thành ác quỷ?"
"Gia đình của hung thủ không đơn giản." Tạ Kỳ Liên nói, "Là một tên playboy, năm đó giở trò hành hung là vì gã ngồi chơi thuốc tán gẫu chuyện cũ với hồ bằng cẩu hữu, cảm thấy uất ức.
Gia đình gã có tiền, làm giả một tờ giấy giám định bệnh tâm thần, sau đó chắc chắn là đã xảy ra cãi vã đánh nhau, không phải giết hại đơn phương, thời đó đâu có camera, hơn nữa Phương Hiểu Niên là học sinh yếu, thường ngày cũng có tình huống đánh nhau không chấp hành kỷ luật, cuối cùng gia đình hung thủ thuyết phục được tòa án, xử lý theo tình tiết đánh nhau thất thủ, không phán án, tượng trưng giam ở bệnh viện tâm thần hai tháng, thả ra rồi, gã dẫn theo mấy tên lưu manh xã hội, giết cô giáo báo cảnh sát."
Vong hồn vốn không nhận được công chính, bị cái chết của người vô tội kích thích, biến thành ác quỷ.
"Hung thủ bị cậu ấy dọa đến tự sát, người nhà hung thủ thì bị dọa thành bệnh tâm thần, tập thể đi tự thú, giờ còn ở trong tù ấy." Tạ Kỳ Liên nở nụ cười, "Sau đó đi bắt Hiểu Niên là Giang Thận, vụ này không dễ phán, Giang Thận thấy cốt lõi của cậu ấy là một đứa bé tốt, xin với tôi rất lâu, phong ấn oán khí của cậu ấy, lưu lại Địa Phủ.
Giải đề toán đột tử là Giang Thận bịa ra, không muốn cho Hiểu Niên áp lực quá lớn."
Tần Phong cũng nhịn không được cười cười: "Nhưng thằng nhóc mít ướt này là sợ đề toán thật mà."
Bọn họ vừa nói xong, Phương Hiểu Niên đã như một làn khói dẫn ma nữ bay về, hưng phấn vô cùng khoe: "Lão A! Tôi thẩm xong rồi! Cách thức ghi chép tuyệt đối không sai đâu!"
○ ○ ○
Lão A (vẻ mặt vui mừng): Tôi đã nói Địa Phủ chúng ta có thiếu thiên tài cỡ nào, cũng không đến mức thuê một vật biểu tượng ngốc bạch ngọt mà.
Giang Thận: Tại hạ sẽ phụ trách tới cùng!
Phương Hiểu Niên: Anh phụ trách thì phụ trách, sao lại chui vào phòng em?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...