Quầy Lễ Tân Địa Phủ


Mặt mũi của hắc y Vô Thường âm trầm, mạch đao của anh còn ghim trên người Lý đạo trưởng, đao của Quỷ Tiên tuy rằng không tổn thương thân thể, nhưng lại đóng đinh thần hồn, nghiệp hỏa màu vàng cháy trên đao khiến hồn phách của Lý đạo trưởng như tắm trong dung nham, khổ không thể tả —— đây là Tần Phong lần đầu tiên không hề lưu tình.
Trận pháp bắt đầu có hiệu lực, Tần Phong chỉ mới làm Vô Thường có một năm, phép thuật quả thật là sở đoản, cho dù tru diệt Lý đạo trưởng tại chỗ, cũng là vô bổ mà thôi.
"Ông có cách nào không?" Tần Phong móc thuốc trị thương mang bên người ra, cho Thu đạo trưởng một chút pháp lực của Vô Thường, cuối cùng coi như là ổn định tình huống của ông ta.
Thu đạo trưởng nghe vậy rất ảo não: "Tôi, tôi cũng không biết, Tiền Duyên Kính xem như là sản vật thời đại trước để lại, người tu hành đương đại không ai biết dùng cả! Chúng tôi nhiều nhất là đọc được công hiệu miêu tả trong sách phép thuật thôi, cả pháp quyết khởi động cũng chưa từng học được, huống chi là phiên bản thay đổi phối hợp với tà thuật thời cổ này!"
Sau đó ông ta cắn răng, nhìn tấm gương: "Nếu người tấm gương này kéo vào không phải Bạch Vô Thường thì tốt rồi, biết phá Tiền Duyên Kính, có lẽ cũng chỉ còn lại mình ngài ấy."
Trong thời gian nói mấy câu đó, sương mù trên Tiền Duyên Kính đã chậm rãi tan đi, bắt đầu lộ ra cảnh tượng, bão cát, cô thành, biên quan trăng tròn, là cảnh tượng ở Nhạn Hồi Quan.
Hình ảnh pháp khí hiển hiện dĩ nhiên rõ ràng như thế, đủ để nhìn ra được quỷ tu giấu đầu lòi đuôi kia rốt cuộc đã tổn hao bao nhiêu sức mạnh ở đây.
Người xuất hiện trong hình ảnh không phải Tạ Kỳ Liên, mà là một tiểu tướng quân trẻ tuổi.
Từ đường nét diện mạo đến xem, vị tướng quân trẻ tuổi cau mày này tuyệt đối chưa tới ba mươi, nhiều nhất là hai mươi lăm, ngũ quan đoan chính anh khí, thân hình rắn rỏi, nếu rèn luyện thêm mấy năm nữa, khẳng định sẽ là một nhân vật anh hùng hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, chỉ là nhìn kỹ sẽ cảm thấy có gì đó không đúng trên người tiểu tướng quân...
Tần Phong quay đầu nhìn thi hài đang mục nát, lại quay đầu nhìn tấm gương, hiểu rõ, nhưng cũng kinh ngạc.
—— tiểu tướng quân trẻ tuổi này là một cô nương.
Tiểu tướng quân một tay bưng chén canh ngâm bánh lương khô hớp rột rột, ánh mắt lại không dời khỏi tấm bản đồ trước mặt, thỉnh thoảng vẽ vời lên đó những văn tự thời cổ Tần Phong đọc không hiểu, nhưng đại thể có thể đoán được là đang xem địa hình.

Cửa bỗng nhiên bị gõ hai tiếng, một cụ già bước tới, cụ già này mặc đồ binh lão luyện, không mặc giáp, nhưng Tần Phong liếc mắt đã nhận ra, giống như tiểu tướng quân, là một cụ bà.
Trong tay cụ bà có một chiếc váy màu sắc tươi đẹp, tạo thành đối lập rõ ràng với lớp vải trắng bệch trên người tiểu tướng quân, nhìn liền biết chưa bao giờ mặc rồi.

Bà đặt chiếc váy lên bàn, thấp giọng nói: "Tướng quân, lát nữa thay đồ đi, tiểu công tử Kim Lăng tới rồi."
Lúc bà nói lời này tiểu tướng quân đang hớp cạn chén, thế nên bà không thể không lặp lại lần nữa, sau đó tiểu tướng quân ném cái chén đi, xua tay nói: "Không gặp."

"Đêm nay ngài không phải không có quân vụ khác à——"
"Không gặp!" Giọng của tiểu tướng quân mang theo sự khàn khàn như bão cát biên quan, không nghe ra được chút trong trẻo nào của một cô gái cả, nàng nói, "Ta không định kết hôn, gặp để làm gì?"
"Tướng quân, đó là tiểu công tử của Kim Lăng Tạ hầu gia, đã cẩn thận chọn ra rồi, có thể giúp tướng quân kéo dài Uyển Châu Tạ thị chúng ta——" Cụ bà chưa nói xong, tiểu tướng quân đã cuốn bản đồ lại đi ra cửa, cụ bà quýnh lên, "Tạ Nghiêu tiểu thư! Ngài đi đâu vậy!"
Tướng quân trẻ tuổi ở cửa quay đầu, nắm lấy thanh ngân thương trên giá binh khí, cười đáp: "Chú ý xưng hô, nhũ mẫu.

Trong thành này, không có người bà nói."
Nhưng khi Tạ Nghiêu ra cửa, rất không khéo gặp được đoàn xe tới từ Kim Lăng, một nhóm lực sĩ đang dỡ từng chồng "sính lễ" xuống từ trên xe, kim ngân ngọc khí, lăng la tơ lụa, mặc bảo tự họa, Tạ Nghiêu liếc nhìn —— đều là những thứ vô dụng, ở mùa này, cầm ra chợ có lẽ chẳng đổi được một túi lương thực nữa là.
Hiển nhiên phó tướng cũng nghĩ vậy, vị đại hán bảy thước chào đời ở biên quan này viết chữ ghét bỏ lên mặt.
"Tạ tướng quân." Phó tướng ồm ồm hỏi, "An bài y ở đâu?"
"Y đâu rồi, sao chưa xuống xe?" Tạ Nghiêu thuận miệng hỏi.
"Xấc, nói là đường xe xóc nảy, hình như đang ói trong xe?"
"Vậy thì an bài..." Tạ tiểu tướng quân xoa thái dương, "An bài cái gì, tìm đại doanh trại nào đó nhét vào là xong."
"Tướng quân, người ta là danh sĩ được truy phủng nhất năm nay của Thành Kim Lăng đó, nghe nói một bức họa của y thiên kim khó cầu, ngài lại nhét vào trong doanh trại à?"
Binh sĩ dắt một con ngựa cao to tới, Tạ Nghiêu thờ ơ xoay người lên ngựa, sửa lại quân bài trên cổ mình, trả lời: "Há, cũng không phải ta mời tới, những người ngưỡng mộ y nếu đau lòng, có bản lĩnh thì tới đánh ta đi, lúc tới tự mang lương thảo đó, bằng không ta chỉ có thể lấy cỏ ngựa chiêu đãi bọn họ thôi."
Mưu kế này nhằm vào Tạ Kỳ Liên, nhưng lúc khởi động tà thuật và Tiền Duyên Kính, dùng lại là di cốt của tiểu tướng quân, thế nên trung tâm hồi tưởng là tướng quân trẻ tuổi.

Vị tướng quân này suốt ngày mặc giáp đeo bội kiếm, dáng người vạm vỡ, Đới Mộng Viện từng được đặc huấn đứng cạnh nàng, tuyệt đối sẽ biến thành tiểu gia bích ngọc.
Tần Phong đã có thể kết luận, nữ tướng quân này, chính là vị hôn thê đính hôn từ nhỏ của Tạ Kỳ Liên.

Chỉ là...!Tạ Nghiêu dĩ nhiên là tên của cô nương này à?
Phép thuật bao phủ cả mộ thất, ở trong phép thuật hồi tưởng thời gian trôi qua hình như không đồng bộ với bên ngoài, vết thương của Thu đạo trưởng đã được ổn định lại, người thường té xỉu không cần lo lắng, thế nên Tần Phong chống mạch đao, đạp lên người Lý đạo trưởng hự hự thần trí mơ hồ, quyết định tạm thời nhìn xem.

Anh không biết cách dừng Tiền Duyên Kính, trong nhất thời cũng không tìm được cách lôi Tạ Kỳ Liên ra, chỉ có thể im lặng chờ điểm mấu chốt.
Chờ một hồi lâu rồi, Tần Phong rốt cục nhìn thấy Tạ Kỳ Liên.
Góc nhìn là theo chân nữ tướng quân, thế nên Tần Phong nhìn nàng kiểm tra công sự thành phòng cả ngày, buổi tối về doanh, gặp được phó tướng tráng hán đang ồm ồm nói chuyện với ai đó.
Phó quan to họng, nói chuyện cứ như đang gào: "Tạ Vận công tử, tướng quân chúng tôi xác thực bận rộn quân vụ——"
Không chờ cái giọng oang oang đó gào xong, một khuôn mặt rạng rỡ bỗng nhiên thò ra từ sau lưng đại hán lưng hùm vai gấu: "Dao tỷ tỷ?"
Tần Phong theo bản năng bước tới trước gương, lập tức, một tay anh đè vào mặt gương, không nhịn được bật cười.
—— Tạ Kỳ Liên như vậy, có chút mới lạ đấy.
Tạ Kỳ Liên khi ấy mặc bào phục màu nhạt, bên trên thêu tơ vàng chỉ bạc sặc sỡ, mái tóc dài mềm mại không vấn tóc đeo quan, ôn nhu ngoan ngoãn khoác trên vai, ghim một cây trâm gài tóc, trên trâm chạm trổ chim tước nhành hoa, khiến toàn thân cậu mềm mại hẳn ra.
Đôi mắt của cậu vẫn là màu mực tuyệt đẹp, phản chiếu màu mây nắng sớm, cảnh đẹp sông núi, mà không phải Vô Gian Địa Ngục cuộn lên sắc máu nơi đáy mắt của Bạch tướng quân Tạ Kỳ Liên.

Trong tay cậu nâng một cái hộp nhỏ tinh xảo, liếc mắt nhìn thấy Tạ Nghiêu mặc giáp, sửng sốt một tí, rồi lập tức cười rộ lên: "Đệ chỉ biết biên quan là nơi khô cằn, đã sớm chuẩn bị cho tỷ tỷ một hộp phấn lưu hành đương thời ở Kim Lăng rồi."
Nhìn kỹ, Tạ Vận công tử tuy rằng tướng tá không khác Tạ Kỳ Liên là bao, nhưng khuôn mặt tuấn tú hiển nhiên đã đánh một lớp trang điểm tinh xảo, điểm cho mặt mày phi dương, như một bức họa Công Bút* tinh vi.
Tần Phong nhịn một hồi, rốt cục nhịn không được, lấy điện thoại ra, chụp chừng một trăm bức cho cậu, còn tiện tay chọn một bức làm hình nền điện thoại.
Thu đạo trưởng: "...!Tần đại nhân, ngài đã có cách giải quyết rồi à?"

Tần Phong nghĩ một lúc, trả lời: "Trong group không thông báo với các ông, phải bỏ xưng hô lạc hậu trước đây hả?"
"...!Tôi căng thẳng quá nên quên."
Tần Phong: "À há, vậy ông viết kiểm điểm nhé, không phải lễ tân viết rồi."
Nhưng anh nói xong, đã hất tay ném một phép thuật qua, Thu đạo trưởng trợn hai mắt lên, ngã xuống đất xỉu.
—— chuyện cũ lúc còn sống của Bạch Vô Thường, bộ ai cũng có thể xem được à?
Nữ tướng quân trong hình lại than một tiếng: "Ở chỗ ta không ai trang điểm cả."
Nàng còn nói: "Đệ về đi, nước Hạ Lương Tây Vực đã tập kết đại quân ngoài 300 dặm rồi, hiện tại không phải là lúc thảo luận đề tài như vậy.

Còn có, tên ta không còn là Tạ Dao nữa, ta sửa lại rồi, Nghiên trong Nghiêu Thuấn thương sinh."
Nói xong, tướng quân mặc giáp xoay người rời đi, công tử trẻ tuổi bị giáp sĩ ngăn bên ngoài lều trại tướng quân, ánh mắt hình như có chút ảm đạm.
Cụ bà thấy tiểu tướng quân vào cửa rồi vội vã chạy tới: "A Nghiêu, ngài hung dữ với y như vậy làm gì, ta nghe nói ngài còn để y ở lều trại, ăn bánh lương, y đói bụng gầy sụt một vòng rồi."
Tiểu tướng quân đưa ngân thương của mình đưa cho cụ bà, cụ bà nghi hoặc nhìn, chỉ nghe nàng nói: "Nhũ mẫu, biết nó là gì không?"
"Là cây thương Thái Tông ban cho." Cụ bà trả lời, "Ban cho Uyển Châu Tạ thị."
"Uyển Châu Tạ gia và Kim Lăng Tạ gia tuy rằng đồng nguyên, nhưng ngoại trừ cùng họ, đã không còn quan hệ gì nữa rồi." Tạ tiểu tướng quân nói, "Uyển Châu Tạ thị, con cháu đời đời cầm thương trong tay, trấn thủ biên quan, Tạ gia ta một ngày bất diệt, biên quan một ngày bất phá.

Nhưng bà cũng biết, ta là đứa con gái cuối cùng của Uyển Châu Tạ thị."
Cụ bà nói: "Cho nên sớm đã định ra Tạ Vận công tử, Kim Lăng Tạ hầu cũng là danh sĩ một phương, nói là cưới ngài, nhưng ai không biết Tạ công tử này coi như là tặng cho Uyển Châu Tạ gia chúng ta, để ngài——"
"Sinh ra một đứa bé kế thừa cây thương này? Bà không cảm thấy điều này quá không công bằng với Tạ Vận à?" Tạ tiểu tướng quân bình tĩnh nói, "Không cần.

Bà cho rằng, cây thương này còn có thể truyền xuống ư? Không đâu, nhũ mẫu ơi.


Ta là chiến tướng, thiên hạ bố cục ta thấy rõ hơn bà, nếu tiên hoàng không chết, Uyển Châu Tạ gia còn có thể giục ngựa giơ thương, giúp lão tranh giành Trung Nguyên, nhưng tên mới kế vị đó...!Quên đi, trong đầu hắn chỉ có tuyển tú, lần trước Nhạn Hồi Quan nhận được quân lương là khi nào? Một tháng nữa thôi, tướng sĩ thủ thành của ta sẽ phải ăn cỏ chung với chiến mã, bằng không bà cho rằng đại quân Hạ Lương ngoài 300 dặm kia đang chờ cái gì?"
Gió biên quan gào thét ngoài lều, trong tiếng gió, nữ tướng quân chưa từng gỡ giáp trụ xuống bình tĩnh thậm chí lãnh khốc trả lời:
"Ta thủ Nhạn Hồi Quan, chỉ là vì mấy vạn dân chúng vô tội trong thành này, cùng ơn tri ngộ của tổ tiên mà thôi.

Không phải là thủ giang sơn cho tiểu hoàng đế.

Ta không có khí tiết tử trung của danh lưu văn thần, ta chỉ biết tương lai Trung Nguyên nhất thống, thiên hạ chung quy sẽ bình an, nhưng nó tuyệt đối không phải là công lao của tên hoàng đế đó, Tạ gia trung quân, nhưng tương lai có một ngày, ta, hoặc người thừa kế của ta, phải thay tên hoàng đế vô đức đó nghênh chiến với minh chủ chân chính ư? Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ ra một cách cuối cùng."
Cụ bà giơ tay lên sờ cây ngân thương rét lạnh, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói: "Tướng quân, nói cẩn thận."
"Yên tâm, lời này không ai nghe được đâu.

Cây thương này chiến vì thiên hạ muôn dân, nhưng trong mắt chủ quân không có thiên hạ muôn dân, vậy chỉ có thể để nó, kết thúc trong tay ta thôi." Tạ tiểu tướng quân lạnh lùng nói, "Cho nên ta không muốn làm lỡ người khác, Kim Lăng Tạ gia tuy rằng tòng văn, nhưng những thứ bọn họ viết cũng không tệ lắm, võ tướng một đời trấn thủ biên quan an bình, mà thứ văn nhân viết lại có thể truyền lưu trăm đời, có thể xem là một kiểu truyền thừa, thế nên ta giữ y lại đây chịu tội, là để y nhìn thấy quyết tâm của ta, đừng níu kéo ta nữa, mau chóng trở về đi, Nhạn Hồi Quan không còn bao nhiêu thời gian đâu, quân lương nếu không tới kịp..."
"Báo——"
Một người lính ngoài cửa bỗng nhiên chạy vào: "Tướng quân, phó tướng ở trên tường thành túm lấy Tạ công tử, còn làm trật cánh tay y!"
Tạ tiểu tướng quân nghe xong liền giận: "Chuyện là thế nào, ta không bảo các ngươi động thủ mà?"
"À dạ...!Tạ công tử nói mặt trăng đẹp quá, bò lên tường thành ngắm trăng, còn uống say lấy bình rượu ném vào phó tướng, phó tướng vừa đi lên đã bị ném trúng, giận nói Tạ công tử là gian tế——"
"Mặt trăng đẹp cái rắm." Tạ tiểu tướng quân giận đến quay người xông ra ngoài, "Y ở trong phòng soi gương là được rồi, mặt của y đẹp hơn mặt trăng nhiều?"
...
*Họa Công Bút cũng xưng "họa Tế Bút", là một kiểu kỹ xảo vẽ tranh Trung Quốc.

Họa Công Bút là một kiểu vẽ tinh tế tỉ mỉ, như tranh cung đình thời Tống đại, tranh nhân vật của Cừu Anh thời Minh vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui