Quầy Lễ Tân Địa Phủ


Quỷ bị chém đầu chỉ có thể đại thương nguyên khí, mà không phải chết ngay lập tức, bởi vậy đầu của đại quỷ bị Lục Lân chém thành nắm tro rồi, thân thể vẫn co giật giãy dụa muốn quơ quào lấy ai bên cạnh —— người sống ở đây đã bị quỷ khí của quỷ vực ăn mòn nhiều ngày, có thể mặc sức ám lên, chỉ cần cắn nuốt sinh hồn, chiếm lấy thân thể, vết thương của hắn không chỉ lập tức được chữa trị, còn có thể hoàn dương dùng thân phận của người bị ám sống tiếp, một khi hoàn dương, Vô Thường không thể làm gì được hắn, Địa Phủ quy định, âm sai không được tùy tiện ra tay với người sống!
Trong chớp mắt ấy, hắn lao đại về phía một thợ quay phim, Sở Úc bên cạnh cắn răng, xông tới chỗ đại quỷ —— cậu ta có gà mờ thế nào cũng tốt hơn người bình thường chưa từng tu hành.
Nhưng không chờ Sở Úc bày xong tạo hình bi tráng, cậu ta đã hét vội một tiếng phanh xe gấp, một mũi thương màu ngân bạch rét đến tận xương xẹt qua chóp mũi Sở Úc, hơi lạnh ấy dán một lớp sương mỏng lên lông mi cậu ta.
Tạ Kỳ Liên đứng giữa không trung hai tay nắm ngân thương, cười lạnh: "Muốn dựa vào địa thế để chống cự à?"
Đao của Tần Phong đã giáng xuống: "Hắn không có cơ hội này!"
Kim đao ngân thương, đại quỷ bị chém thành tro bụi giữa ánh huyễn quang rực rỡ.
Lục Lân lảo đảo một cái, chậm rãi ngã xuống.
Hoàng Mạc Tiên và Hồ Duyên Nghiên muốn dìu ông ta, nhưng ông ta dùng sức quơ tay, ra hiệu nhờ bọn họ đỡ mình ngồi xuống.
Tạ Kỳ Liên và Tần Phong xuất hiện rất đột nhiên, Lục Lân biết khoảng sương mù đó có vấn đề, dù là Hắc Bạch Vô Thường cũng không thể xuyên qua trong tích tắc, chỉ có một tình huống có thể khiến Tạ Kỳ Liên nháy mắt xuất hiện bên cạnh mình——
"Cho nên tôi có công đức à?" Lục Lân ôn hòa kéo khóe miệng.
Tạ Kỳ Liên đứng bất động trước mặt ông ta, cúi đầu nhìn hàng chữ màu vàng trong lòng bàn tay, gật đầu than: "Không ít đấy."
Chỉ có Vô Thường tới đây dẫn hồn, mới có thể nháy mắt xuất hiện bên cạnh người sắp chết.
Sở Úc lập tức nhào tới: "Tạ đại thần, cứu mạng! Tần đại lão, cứu mạng! Cháu cháu, cháu dẫn chú lên bảng kim cương, không, cháu liều cái mạng già này cũng sẽ dẫn chú lên Top500!"
"Tiểu Úc đừng càn quấy!" Lục Lân quát nhẹ, bởi vì dùng sức nói chuyện vết thương nặng ở ngực ông ta lần thứ hai chảy ra một bụm máu.
Cụ chủ đền Diệu Liên thở dài, kéo Sở Úc lại: "Vô Thường đảm nhận chức trách dẫn hồn độ vong, sao con có thể yêu cầu bọn họ vi phạm Thiên Đạo, nghịch chuyển âm dương chứ?"
Tần Phong nửa quỳ xuống, nắm lấy bàn tay dần lạnh đi của Lục Lân: "Không sao đâu đừng sợ, Quầy lễ tân Địa Phủ của chúng tôi rất cần âm sai ưu tú, chờ ông chết rồi có thể tìm được việc ngay, không cần tiếp tục mặc đạo bào đầy mụn vá nữa."
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cảm giác rét lạnh đã bò lên vai, Lục Lân cố mở mắt ra, hiếm thấy giỡn một câu với Vô Thường đại nhân —— ông ta rút tay lại, nhẹ nhàng nói: "Ngài cách xa tôi một chút...!Ngài đen quá."

Tần Phong cười: "...!Tôi thấy ông là đang đặt trước tăng cường huấn luyện đấy."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đầu Lục Lân chậm rãi cúi thấp, chỉ có thể uể oải dựa vào khuỷu tay của Hoàng Mạc Tiên, Sở Úc che miệng, oa một tiếng khóc lên.
Lục Lân khẽ lườm cậu ta: "Đừng ồn ào...!phép thuật thỉnh âm sai...!luyện xong chưa? Về sau phát âm không đúng, ta sẽ...!không đáp lại cháu đâu..."
Sở Úc cắn răng: "Vậy con sẽ gọi điện cho thúc, đoạt mệnh liên hoàn call!"
Hai yêu tu đỡ ông im lặng nhìn nhau, Hồ Duyên Nghiên nhe răng với Hoàng Mạc Tiên, Hoàng Mạc Tiên ừ một tiếng, dùng sức gật đầu.
Bọn họ đồng thời giơ một cái vuốt sắc đã hóa thành nguyên hình lên, dùng sức đâm vào ngực đối phương, hai yêu tu cùng rên đau, một khắc sau, mỗi người lấy ra một ánh bạch quang oánh nhuận từ trước ngực đối phương.
Động tác của yêu tu chỉnh tề như một, nhẹ nhàng đặt bạch quang lên ngực Lục Lân, bạch quang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy chui vào, phần ngực của Lục Lân bắt đầu phập phồng lên rõ ràng, khuôn mặt đã mất đi màu máu một lần nữa trở nên hồng hào khỏe mạnh.
Tạ Kỳ Liên nhíu mày, nhìn lại lòng bàn tay, thông báo tử vong Sinh Tử Bộ phát bị thủ tiêu, hàng chữ vàng biến mất tăm.
Tần Phong chậc một tiếng, đứng dậy, khom lưng vỗ vai Lục Lân: "Chúc mừng ông, tạm thời không cần tăng cường huấn luyện."
Lục Lân than một tiếng, nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn ngực —— máu vẫn còn, nhưng vết thương đã bốc hơi, toàn thân rót đầy linh lực, khiến ông ta thấy có chút là lạ.
"Hai cô——" Lục Lân vội vàng đứng dậy, hai yêu tu cũng kéo tay nhau đứng lên, Hoàng Mạc Tiên gật đầu với ông ta, nét mặt có chút kiêu căng, mà Hồ Duyên Nghiên rõ ràng là càn rỡ cười to.
"Ha! Hôm nay bà đã thắng được Vô Thường tiểu ca!" Hồ Duyên Nghiên cười ha ha, kế đó không khống chế kịp, phần mông phía sau lộ ra một cái đuôi cáo, dọa cô sợ đến mức vội vàng dùng hai tay ấn trở về.
Khóe miệng của Hoàng Mạc Tiên tăng thêm hai nhúm lông vàng mềm mại, khiến khí chất tao nhã biến thành bán manh.
Tạ Kỳ Liên cười nói: "Trăm năm linh lực của yêu tu, mỗi người cho ông một trăm năm, ông đột nhiên có thêm hai trăm năm linh lực, cũng coi như là thiện nhân thiện quả."
Hồ Duyên Nghiên hừ một tiếng: "Hồ ly tinh chúng tôi chú trọng báo ân nhất, nhưng xã hội hiện đại, cách báo ân cũng phải hợp với thời đại."
Lục Lân nghẹn lời, nửa ngày sau nói rằng: "Cái này...!là hơn một nửa tu vi của các cô đấy!"
"Tu vi không còn có thể tăng trở lại." Hoàng Mạc Tiên nói, "Nếu không phải vừa rồi đạo trưởng cứu chúng tôi, một con yêu như tôi, bị quỷ trảo đâm xuyên tim, lại dính quỷ khí trên người hắn, lôi đình chạm vào, chỉ có một kết cục là biến thành tro mà thôi, vậy thì đừng nói trăm năm tu vi, cả một sợi lông cũng không còn sót lại."

"Cho cũng đã cho rồi, khách khí cái gì." Hồ Duyên Nghiên chống eo, "Nếu thấy áy náy, tôi muốn ông——"
Cô còn chưa nói hết, Hoàng Mạc Tiên đã đạp một cái: "Vừa nãy cậu còn nói báo ân phải hợp với thời đại mà!"
Hồ Duyên Nghiên trừng mắt: "Tôi nói gì hả? Tôi chỉ định nói, nếu đạo trưởng thấy áy náy, chụp một bức ảnh lưu niệm với tôi là được, bề ngoài của đạo trưởng đẹp trai như vậy, bộ không cho tôi thưởng thức à?"
Lục Lân đỏ mặt, vội vàng nói: "Được được, đương nhiên là được rồi."
Thế là Hồ Duyên Nghiên ra vẻ đắc ý, oai phong lẫm liệt chỉ huy Lục Lân tạo dáng, đồng thời bảo Sở Úc chụp cho bọn họ, toàn thân Lục Lân cứng ngắc, bị hai yêu tu một trái một phải thao túng, giống như một người lớn tuổi lúng túng vì đi nhầm vào khu chụp hình với rối Disney vậy.
Mãi đến khi hai yêu tu thoả mãn chụp xong, Lục Lân mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
"Tôi...! tôi rõ ràng đã giải trừ thuật biến thân rồi mà!" Lục Lân ngu ngơ cởi quần áo ra, nhìn bộ ngực vi diệu nhô lên của mình, ngón tay thon dài dùng sức nhéo một cái.
Tần Phong ôm vai, căng mặt nhịn cười, Tạ Kỳ Liên không để ý nhiều như vậy, cậu cười ha ha nói: "Lục đạo trưởng, xem ra ông chưa biết rõ độ hắc của Lão A rồi, ông cách anh ấy trong vòng một trăm dặm cũng còn bị lây nữa là, chỉ là không đụng vào anh ấy thôi còn chưa đủ đâu!"
"Này —— này rốt cuộc là tình huống thế nào!" Lục Lân dại ra.
Tạ Kỳ Liên nằm nhoài lên vai Tần Phong cười cong eo, Tần Phong nhẹ nhàng cho cậu một cái cùi chỏ, động viên Lục Lân: "Không có gì đâu, chỉ là di chứng tạm thời mà thôi, cáo và chồn vàng tu hành không thể thiếu bái nguyệt, hấp thu tinh hoa Thái Âm trong ánh trăng.

Hiện tại bọn họ tặng tinh hoa Thái Âm mình bái nguyệt được cho ông, ở trước khi hấp thu hoàn toàn luồng linh lực này và chuyển hoá nó thành của mình, ngoại hình của ông sẽ tạm thời bị Thái Âm ảnh hưởng, biến thành..." Tần Phong dừng một chút, nói, "Không sao đâu, rất đẹp."
"..." Lục Lân bất đắc dĩ lắm, "Cái này sẽ kéo dài bao lâu?"
"Lấy tư chất của ông, chỉ chừng một tháng thôi." Tạ Kỳ Liên nói.
Quỷ đại quan hồn phi phách tán, sương mù hắn khống chế rất nhanh tan đi, bãi tha ma quỷ khí âm trầm nhanh chóng lột bỏ màu sắc hắc ám, lộ ra khung cảnh lục thủy thanh sơn ban đầu.


Các âm sai chờ lệnh bên ngoài lập tức ùa vào, tiến hành công tác xử lý hậu quả.
Mảnh vỡ của ấn Phong Đô Đại Đế bị quỷ đại quan lợi dụng không nằm trên người hắn, mà là bị hắn giấu đi coi là cội nguồn sức mạnh, các Bất Lương Nhân theo hắn nhiều năm, biết mảnh vỡ đó ở đâu, Tạ Kỳ Liên có ý định cho bọn họ một cơ hội, im lặng dán Ấn Vô Thường lên người Bất Lương Nhân, sau đó bảo bọn họ đi tìm mảnh vỡ đó nộp lên.
Nếu các Bất Lương Nhân thật sự nghe lệnh, Tạ Kỳ Liên sẽ suy xét thu bọn họ làm âm binh Địa Phủ, nếu là có động tác khác, mượn Ấn Vô Thường, cậu và Tần Phong sẽ lập tức rượt tới, diệt trừ ác quỷ.
Tạ Kỳ Liên nói: "Xong việc rồi, tôi có lẽ phải đi kiểm tra vị trí của các mảnh vỡ khác.

Lỡ đâu không chỉ có một mảnh bị vô tình đào đi..."
Tần Phong gật đầu: "Ừm, tôi đi với cậu."
"Được."
Người sống bị quỷ vực ảnh hưởng cũng có không ít, cần phải sửa chữa ký ức cho từng người, nhưng Bạch Liên Hoa và đạo diễn phim tài liệu lại kiên quyết từ chối, âm sai đành phải xin chỉ thị Tạ Kỳ Liên và Tần Phong.
Bạch Liên Hoa văn nghệ nói: "Mỗi một đoạn ký ức đều là trải qua quý giá trong cuộc đời tôi, tôi không muốn đồ giả!"
Mà suy nghĩ của đạo diễn Yến tương đối đặc biệt: "Dù sao tôi là người quay phim tài liệu lấy chủ đề thần quái làm mánh lới, tôi nói ra cũng không ai tin, ai cũng biết phim kinh dị là giả mà, tôi cảm thấy chuyến đi này của chúng tôi có rất nhiều ống kính đặc sắc, biên tập xong phát sóng nhất định sẽ rất hot!"
Sửa chữa ký ức cho người sống bình thường là để bảo đảm cuộc sống của bọn họ có thể trở về quỹ đạo với tốc độ nhanh nhất, nếu người trong cuộc khăng khăng kiên trì, Địa Phủ cũng có cách xử lý khác, giống như Đới Mộng Viện và Thường Bằng Viễn được giữ lại ký ức ban đầu vậy, Tần Phong chỉ ngẫm một lúc, đã đồng ý với bọn họ.
Gần ngôi làng ma này đào ra được một khu mộ cổ có giá trị lịch sử lớn, tiếp đó khẳng định sẽ có bảo vệ và khai phá, hiển nhiên cũng sẽ ngày càng có nhiều người sống lui tới, vì thế các âm sai đang thương lượng việc di dời với dân làng.
Địa Phủ hi vọng có thể dời ngôi làng này về Âm Phủ Phong Đô, nhưng nhà cửa —— cũng chính là quan tài lại không thể di chuyển được, có không ít quỷ không nỡ bỏ quan tài của mình, đang bàn điều kiện với tổ Phương Hiểu Niên, Giang Thận nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, quyết định gọi nhân viên chuyên nghiệp tới.
Lục Lân bên này đang dò hỏi hai yêu tu: "Tôi có thể hỏi, hai cô là vì sao mà cãi nhau không?"
Nguy cơ giải trừ, hai yêu tu vừa rồi còn sinh tử không rời, hiện đã cách xa nhau ba mét hờn giận, Lục Lân cầm tu vi hai trăm năm của người ta, cứ cảm thấy tạ lễ này nặng quá, bắt đầu chủ động giúp bọn họ điều giải.
Hoàng Mạc Tiên hờ hững trả lời: "Kỳ thực không đáng nhắc tới, Hồ Duyên Nghiên khoe với tôi, đều là yêu tinh thường thấy nhất trong truyền thuyết dân gian, nhưng trong phim truyền hình, trong game lại có rất nhiều nhân vật hồ ly tinh, mà chồn vàng cả lông của không có, nhất định là do hồ ly tinh trời sinh quyến rũ, dung mạo đẹp hơn chồn vàng, đã là trời sinh quyến rũ, tôi liền tiện tay cà banh cái thẻ ATM cậu ấy để dành để đi spa, chỉ vậy thôi."
Hồ Duyên Nghiên giận đến độ lại lộ ra đuôi cáo: "Cậu cậu cậu, mua một đống đồ ăn vặt về để ở bên miệng, cậu là cố ý muốn vỗ béo tôi thì có, đồ con chồn gian manh!"
Lục Lân vội khuyên: "Hẳn là sợ cô nửa đêm đói bụng đi."
"Sao hả, có phải ông cũng cho rằng hồ ly tinh ngực to mà óc như trái nho, nửa đêm thích trộm gà ăn không?" Hồ Duyên Nghiên giận đến giậm chân, "Tôi chỉ chơi game ăn gà (game PUBG) thôi, gần đây tôi đang giảm béo, tôi ăn chay!"

Lục Lân: "..."
Tần Phong ở đằng xa cười tủm tỉm nhìn, bỗng nhiên nói: "Cộng tác tốt ơi, cậu có cảm thấy Địa Phủ của chúng ta cũng nên tuyển dụng một số nhân viên điều giải không?"
Tạ Kỳ Liên nghiêng đầu: "Nhân viên điều giải?"
"Đúng vậy, dính tới những vấn đề như yêu tu bất hòa, di dời làng ma, âm sai xử lý rất không chuyên nghiệp." Tần Phong chỉ Lục Lân, Lục Lân hiền lành, làm người ổn trọng, hiện tại lại thêm phần điềm đạm hoà nhã, ngay cả Hồ Duyên Nghiên cũng không nỡ hất mặt với ông ta, không lâu sau đã bị dỗ xong, "Cậu xem Lục đạo trưởng rất am hiểu điều giải mâu thuẫn."
Tạ Kỳ Liên: "Đáng tiếc, suýt nữa là quỷ của Địa Phủ chúng ta rồi."
"Ồ? Vị...!vị Lục đạo trưởng đó, là đồng sự tương lai Tần đội trưởng và Tạ trưởng phòng nhìn trúng à?"
Nhân viên chuyên nghiệp Giang Thận gọi đã tới —— một áng mây đen có đường nét tuấn tú bay tới sau lưng bọn họ, Tần Phong chớp mắt nửa ngày, mới miễn cưỡng xác nhận Hạ Cẩn Niên đang đưa lưng về phía bọn họ, mặt trước là nhìn Lục đạo trưởng và yêu tu.
"Đó là Lục Lân đạo trưởng." Tần Phong nói, "Vốn dĩ Sinh Tử Bộ đã thông báo giờ chết, nhưng hai yêu tu may mắn được đạo trưởng cứu báo ân tại chỗ, mỗi người cho đạo trưởng một trăm năm linh lực nên được cứu lại."
"Lục Lâm đạo trưởng à..." Hạ Cẩn Niên hình như đang suy tư cái gì, cậu ta hít sâu một hơi, hỏi, "Tôi không rõ lắm, tu đạo có thể yêu đương không?"
"Có thể." Tạ Kỳ Liên gật đầu, "Bọn họ không phải đạo sĩ nhân gian, là người tu tiên chính thống, tu tiên nghịch thiên mà đi, cầu trường sinh đại đạo, con đường trường sinh dài dòng vô tận, có một số người tu tiên còn cố ý tìm một đạo lữ cùng chung chí hướng, để có người làm bạn trong những năm tháng vô tận ấy."
"Vậy thì tốt rồi." Mây đen Hạ Cẩn Niên run rẩy, hình như là đang...!chỉnh lại quần áo?
Tần Phong: "Chờ đã, cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm quen với Lục Lâm đạo trưởng." Giọng của Hạ Cẩn Niên có chút căng thẳng, "Lúc trước tôi đi du học ở nước ngoài, bạn học ai ai cũng có bạn gái, nói thật tôi hâm mộ lắm, hai người cùng nhau học tập tiến bộ, vui vẻ hơn một mình cô đơn thức đêm ôn bài nhiều, nhưng tôi tự biết thẩm mỹ của mình có chút vấn đề, tôi cảm thấy các cô gái trạc tuổi tôi đều quá hoạt bát, tôi thích người trầm ổn, không phải kiểu hướng nội, mà là thận trọng đoan trang có từng trải...!Nhưng tôi đâu thể theo đuổi người đã bốn mươi, năm mươi tuổi chứ.

Tôi cảm thấy Lục Lâm đạo trưởng rất...! rất đẹp, tôi muốn làm quen với cô ấy!"
"Cậu..." Tần Phong còn chưa nói hết, Hạ Cẩn Niên đã không chờ kịp chạy tới phía trước.
Chiều cao của áng mây đen này hơn 1m8, dáng người của Lục Lân bị tinh hoa Thái Âm ảnh hưởng trở nên thon thả, chiều cao ngâm nước chỉ còn tầm 1m7, vừa hay là độ cao cần ngẩng lên nhìn Hạ Cẩn Niên.
Thấy bọn họ đã trò chuyện, Tần Phong chậm rãi để bàn tay duỗi qua xuống, nặng nề nói với Tạ Kỳ Liên: "Cậu nói, chúng ta có nên nói cho cậu ta biết, ông ta không chỉ là một đạo trưởng đã hơn năm mươi tuổi, còn là một đạo trưởng nam không."
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui