Quay Lại Nhìn Tôi Cười

=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Ba người ngồi vào bàn cơm, màn đêm buông xuống, gió đêm khẽ thổi, đây là thời gian bên hoa dưới trăng* tuyệt vời, đáng tiếc cả ba người đều mang những tâm tư khác nhau, họ chỉ lo vùi đầu vào bóc cua và im lặng uống rượu.

Tay Kiều Kiều nắm một ít giấy vệ sinh, ăn được chút thịt cua thì lau tay lau miệng tránh để mình trông quá nhếch nhác. Trong đầu cậu là những lời Lý Khách vừa nói, trong miệng chỉ có vị đắng chát. Cậu biết Lý Khách là người không có trái tim, đầu óc cậu bị nước vào mới si mê anh, chuyển đi thì chuyển đi, dù sao bản thân cậu cũng sắp tốt nghiệp đại học, sau này là người trưởng thành rồi, nên tìm đường cho tương lai, không thể ngốc nghếch vậy nữa.

“Kiều Kiều.” Hoàng Sinh bất chợt gọi, gã đứng dậy lấy bình rượu rót vào cái chén trước mặt Kiều Kiều. Cậu đưa tay cản trên miệng chén: “Tôi không uống rượu.”

Hoàng Sinh lúng túng đứng đó, hơi xấu hổ. Lý Khách giải vây cho gã: “Uống một chút đi, mai cậu đâu có tiết nào, có say thì ngủ thẳng tới trưa cũng chẳng sao.”

Bình thường Kiều Kiều rất nghe lời Lý Khách. Nhưng lúc này đây, sắc mặt cậu vẫn không đổi, nắm tay dời khỏi chén rượu, lạnh nhạt nói: “Không uống.

Lý Khách nhíu mày xoay qua nói với Hoàng Sinh: “Đừng để ý đến cậu ta. Chúng ta uống của chúng ta thôi.”

Trong nhà Lý Khách cất rất nhiều rượu ngon, trên bàn cơm đặt một chai Hoàng Tửu*, một chai rượu nho, hai người không chơi đoán số, chỉ ngồi đó vừa nói nhảm vừa uống rượu. Kiều Kiều càng nghe càng thấy ồn, dứt khoát đẩy mâm, tự đi ngủ.

Hai người Lý, Hoàng nâng ly cạn chén chơi đến nửa đêm mới đỡ lấy nhau về phòng. Bước chân của Lý Khách đã nhẹ tênh, Hoàng Sinh thì vẫn còn chút lý trí. Giường phòng ngủ cực kì lớn, hai người đàn ông nằm ngang nằm dọc cũng không đụng tay đụng chân.

Lý Khách nằm một lát, cồn trong người phát tác, một luồng nhiệt từ tim lan ra tay chân, cuối cùng tụ về bụng, đốt lên mồi lửa. Lý Khách lảo đảo lắc lư đến gần Hoàng Sinh. Gã vẫn không ngủ, mở mắt thấy Lý Khách thì quay phắt qua đá cho anh một cái.

Hai người bọn họ dính lấy nhau bao lâu, thật ra chẳng có gì tiến triển, một mặt là vì Hoàng Sinh không thích Lý Khách, mặt khác là vì hai người không ai chịu làm 0. Tối nay hai tên say xỉn lại diễn phim hành động. Cuối cùng Hoàng Sinh đá Lý Khách một cái, lúc bấy giờ anh đã sắp nổi điên, Hoàng Sinh lại nhìn anh dò xét, trầm giọng nói: “Chúng ta chơi chút kích thích đi.”


Lý Khách nghe thấy câu này cả người ngứa ngáy, cực kì vui vẻ nói: “Nghe anh hết, anh nói xem chơi thế nào?”

Đôi mắt Hoàng Sinh u ám, gã nhìn vách tường, chỉ vào căn phòng Kiều Kiều đang ở nói: “Gọi đứa nhỏ kia đến.”

“Ba người?” Lý Khách chần chừ, do dự nói: “Không ổn lắm, cậu ta, cậu ta sẽ không chịu đâu.”

Hoàng Sinh nhảy xuống giường, lấy hai bình Vodka trong quầy ra ném lên đệm, nói bên tai Lý Khách: “Cậu gọi cậu ta đến đây, còn lại giao cho tôi.”

Lý Khách đi chân không giẫm nát sàn nhà, đi qua đi lại mấy bước, vì trong máu toàn là cồn nên anh lúc tỉnh lúc mê, quay sang cười với Hoàng Sinh: “Tôi đã nhận ra từ lâu rồi, anh thích tên nhóc kia.”

Hoàng Sinh nhắm mắt, vẻ mặt đã giấu đi cảm xúc.

“Tôi không thể để anh hời vậy được.” Lý Khách lắc đầu nói: “Tôi giật dây cho hai người, lại gạt mình sang một bên, việc mua bán này không có lời.”

Hoàng Sinh mở mắt nhìn Lý Khách, giọng rất trầm rất khẽ: “Đến lúc đó tôi làm cậu ta, cậu làm tôi, lời chưa?”

Mặt Lý Khách bỗng đỏ rực như thể vừa nghe được một chuyện rất khủng khiếp, anh không quay mặt qua, khẽ mắng: “Bỉ ổi! Chuyện như thế…….”

Hoàng Sinh chỉ cười không nói.


Giọng Lý Khách nhỏ dần, sắc đỏ trên mặt vẫn không tan đi. Anh đến bàn, mở ngăn kéo thấy bao cao su vẫn còn nửa hộp, vì thế anh xoay người mở cửa phòng, trước kia ra ngoài anh dặn Hoàng Sinh: “Anh đừng làm cậu ta sợ.”

Kiều Kiều thu dọn tất cả đồ của mình vào va li, chỉ mặc một cái áo ngủ màu cam cuộn người trên giường. Sau khi bị Lý Khách đánh thức, Kiều Kiều có vẻ mất kiên nhẫn. Cậu hỏi: “Có chuyện gì mai hẵng nói, em mệt.”

“Cậu đến phòng tôi một chuyến, tôi với cậu nói chuyện.” Một tay Lý Khách giữ cửa, tay kia mò vào đũng quần sờ trứng.

Kiều Kiều quan sát anh thật cẩn thận, thấy bộ dạng này của anh thật sự rất khó nói và cũng lờ mờ đoán được ý đồ anh đến đây, cậu chợt cười lạnh nói: “Anh này, tôi ngủ với anh miễn phí bao lâu, sáng mai phải cút đi rồi. Hôm nay có thể nghỉ ngơi không?”

Tuy Lý Khách uống rượu nhưng trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo, nghe lời cậu nói anh cảm thấy sai sai. Anh lấy bàn tay trong quần ra, đứng nghiêm chỉnh lại, trầm giọng nói: “Nói linh tinh cái gì đấy, anh biết cậu thích anh. Anh là người có lỗi với cậu.”

Kiều Kiều muốn cười lạnh nhưng mũi cậu lại ê ẩm, không cười nổi, một lát sau mới rầu rĩ nói: “Anh biết là tốt rồi.”

Lý Khách xoa đầu cậu nói: “Anh mới mua một chiếc máy tính xách tay mới, cậu tới xem thử, nếu thích thì xách đi đi, xem như quà chia tay.”

Kiều Kiều gật đầu, nghe lời theo sau anh.

Lý Khách mở cửa phòng ngủ ra cho Kiều Kiều bước vào rồi đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ có vị cồn, Kiều Kiều nhìn quanh, thấy Hoàng Sinh, cậu có chút ngơ ngác, hoang mang nhìn về phía Lý Khách: “Máy tính xách tay đâu?”


Lý Khách không nhìn cậu mà nháy mắt với Hoàng Sinh. Trong mắt Hoàng Sinh có tia sáng hung ác, gã nhảy thẳng từ giường xuống nhào về phía Kiều Kiều.

Trong nháy mắt đó Kiều Kiều đã hiểu ra, cậu định chạy ra cửa trốn nhưng bị Hoàng Sinh chặn ngang, chiếc áo ngủ màu xanh và quần bị xé rách làm bung ra một sợi chỉ dài. Cơ thể Kiều Kiều lạnh buốt, hung hăng nhìn Lý Khách, cắn răng nói: “Lý Khách, mả cha nhà anh!”

Lý Khách ngoáy tai, anh cũng không biết mình làm vậy có đúng không, thế nên anh che tai bịt mắt cúi đầu nghịch những lợi tơ trên quần ngủ.

Kiều Kiều vùng vẫy như một con thú bị giam cầm, dùng hết cả tay chân và răng, Hoàng Sinh lấy chăn che miệng cậu lại, khớp hàm Kiều Kiều cắn chặt, tạo ra rất nhiều lỗ thủng trên chăn bông, phía trên những lỗ thủng đó nhuốm đầy máu chảy ra từ nướu răng.

Hoàng Sinh như một tên dã man trời sinh, gã nắm tóc Kiều Kiều, đập vào tường thật mạnh. ‘Bốp’, cả căn phòng giật mình. Đôi mắt Kiều Kiều trắng dã, tay chân vẫn giãy dụa.

Lý Khách ngồi không yên, anh giật lại Kiều Kiều từ tay Hoàng Sinh mắng: “Mẹ nó anh dám đánh cậu ấy!”

Hoàng Sinh thở hổn hển, có vẻ như anh ta kích động đến không thể kiềm chế, run rẩy nói: “Xin lỗi, lúc nãy tôi ra tay quá nặng.” Gã nhặt một chai Vodka dưới cuối giường lên cắn nắp, kê miệng chai vào miệng Kiều Kiều, nói: “Cho cậu ta uống một ít.”

Lý Khách sờ trán Kiều Kiều, thấy chỉ đỏ chút chút, không nghiêm trọng lắm nên buông tay giao cho Hoàng Sinh.

Chai Vodka có dung lượng là 1,5 lít, 55% độ cồn. Hoàng Sinh bình tĩnh bóp miệng bóp mũi Kiều Kiều, đổ hết cả bình rượu vào dạ dày hắn không chừa lại lấy một giọt.

Sau khi bị đập Kiều Kiều chỉ choáng một lúc rồi tỉnh lại, nghe thấy tiếng bình rượu rơi xuống đất, sau đó trong người cậu như có một quả bom nổ tung. Ngọn lửa dữ dội trào ra từ tai, mắt, mũi và miệng cậu, như muốn đốt cậu thành một đống tro tàn. Cả người cậu, nhất là phần nội nàng co rút mạnh mẽ không thể khống chế nổi. Loại cực hình này gần như đã buộc linh hồn và thể xác cậu tách rời.

Sau khi tách ra thì hợp lại, Kiều Kiều dần lấy lại ý thức. Cậu có thể cảm giác được có người đang cưỡng hiếp mình. Đây không phải cách quan hệ tình dục của loài người, chỉ có thể xem đó là cách giao phối của loài động vật cấp thấp thôi. Ý thức của cậu biến mất trong sự hỗn loạn, không biết xác thịt của mình đang thế nào, cũng không quan tâm lắm, dù gì thì nó cũng đang phải chịu khổ, chịu phạt.

Hoàng Sinh đặt Kiều Kiều trong đống chăn đệm, mỗi lần vào gã lại cảm nhận được khoái cảm của sự ngược đãi. Còn Lý Khách thì sờ mông, nóng lòng muốn tham gia vào lần giao phối này, nhưng Hoàng Sinh không cho anh cơ hội nào. Điều đó khiến Lý Khách vừa tức vừa bực, anh có cảm giác mình bị Hoàng Sinh lừa. Lý Khách loay hoay bên giường, gấp muốn chết. Anh như một con linh cẩu chảy nước miếng chờ sư tử đang thưởng thức bữa ăn có thể chia cho mình một miếng thịt thừa.


Cuối cùng Hoàng Sinh cũng ngừng lại nghỉ ngơi, Lý Khách lập tức mắng gã nói không giữ lời. Hoàng Sinh lau mồ hôi trên ngực, gã nâng mông Kiều Kiều lên cứ như đang đùa giỡn một con búp bê bị chơi đến căng phồng biến dị, nói: “Đến phiên cậu.”

Lý Khách lắc đầu đặt mông ngồi lên giường, không có hứng thú nói: “Chơi ngán từ lâu rồi.”

Kiều Kiều đã ngất đi một thời gian dài giờ phút này cả người lại lạnh run, cứ như đang lạnh đến cùng cực. Cậu dần mở mắt, vì thiếu ô xy, cậu chỉ nhìn thấy sương mù, một lát sau cậu lại nhắm mắt.

Hoàng Sinh lột cái áo mưa ướt mèm xuống ném đi đổi cái khác, gã cầm gối kê lên bụng Kiều Kiều, tiếp tục một đợt tấn công khác. Bây giờ trong mạch máu gã chỉ có tinh dịch, Kiều Kiều không mảnh vải che thân trước mắt chỉ là một cái lỗ để gã trút ra mà thôi.

Lý Khách ngồi ngáp, thấy Hoàng Sinh làm mãi không dứt, anh nói: “Anh nhanh lên, tôi sắp mềm nhũn rồi.” Hoàng Sinh không thể nghe thấy lời anh. Mà Lý Khách chỉ có một mình, chắc chắn không thể dùng sức mạnh với Hoàng Sinh. Anh trùm mền nằm ở cuối giường, mơ màng nói: “Làm xong gọi tôi nha.”

Sau khi Lý Khách ngủ, Hoàng Sinh lại càng không nể nang ai, như muốn chơi cho đã trước ngày tận thế, lại như đang báo thù rửa hận, tất cả dã man và tàn độc của gã đều dùng trên người Kiều Kiều.

Gần rạng sáng, cuối cùng Hoàng Sinh cũng ngừng lại. Trong thâm tâm gã vẫn muốn tiếp tục, đáng tiếc cơ thể hắn ăn không tiêu nữa. Trong không gian mờ ảo, sắc mặt Kiều Kiều càng tái nhợt như tờ giấy. Hoàng Sinh sờ ngực cậu, lạnh băng. Gã hoài nghi cậu đã chết nhưng gã không hề sợ hãi, gã cầm tay cậu không chút hoang mang tìm mạch cổ tay, tìm lấy một nhịp đập mỏng manh. Hoàng Sinh yên tâm nhặt chăn bông trên đất lên trùm lấy mình, ngủ vùi.

~Hết chương 40~

(*) Hoa tiền nguyệt hạ: 花前月下 – huā qián yuè xià – trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện yêu đương. Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị (nhà thơ nổi tiếng người Trung Quốc thời nhà Đường):

Tận thích sanh ca dạ túy miên

Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.

(*) Hoàng Tửu: Một loại rượu gạo của Trung Quốc, còn được gọi là Mễ Tửu được cất bằng men lúa mì chỉ có chừng 15-16% độ cồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui