Quay Lại Nhìn Tôi Cười

-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

Ngày hôm sau, hôn lễ của Lý Khách diễn ra cực kì náo nhiệt. Hai người bọn họ tươi cười đứng ở cửa mời rượu chào khách. Trong đại sảnh đâu đâu cũng thấy người nhưng An Lan chẳng quen lấy một ai.

Tối qua bọn họ trò chuyện với nhau rất lâu, chủ đề thay đổi từ bất động sản, của cải tiền bạc cho tới chiếc xe cùng với những kế hoạch cho cuộc sống sau này.

Lý Khách còn tưởng An Lan sẽ khóc. Chẳng phải An Lan là dạng người bên ngoài thì mạnh mẽ nhưng trong lòng lại mềm yếu hay sao? Thậm chí hắn còn từng làm cái chuyện ngu ngốc như tự sát vì người yêu đó thôi. Nhưng lúc này đây An Lan cực kì bình tĩnh, nhìn hắn bây giờ, có thể xem là một tên bạc tình rồi.

Về phần An Lan, hắn nghĩ ít nhiều gì Lý Khách cũng phải có chút không nỡ. Dù sao hai người bọn họ cũng có một đoạn tình cảm khá dài, sớm chiều ở chung với nhau từ hao mươi tuổi đến ba mươi tuổi, cảm tình tích tích góp góp cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng thực tế, Lý Khách buông tay cực kì sảng khoái, sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện thì anh ta không hề do dự… Bỏ về nhà.

Xem ra hai người bọn họ ảo tưởng hơi nhiều rồi.

Nghĩ đến đây, An Lan cảm thấy lòng mình chua xót nhưng cũng rất buồn cười. Ánh mắt An Lan tùy tiện đảo quanh nhìn mọi người tụ tập nói chuyện, bỗng, hắn nhìn thấy một dáng người nhỏ gầy, đội mũ, mái tóc nhuộm tím ẩn hiện phía sau gốc gây Quan Âm Tích Thủy.

An Lan cảm thấy tò mò nên đứng lên băng qua đám người đi về phía đó nhưng công cốc, chẳng biết người đã chạy đâu mất. Hắn muốn nói chuyện này cho Lý Khách, có điều hội trường tiệc cưới đang lộn xộn, hắn tìm không thấy anh ta, đành phải từ bỏ.

Mười hai giờ ba mươi trưa, toàn bộ khách khứa đều đã vào trong, sân khấu ở hội trường được trang trí rất rực rỡ, đèn màu cứ xoay đi xoay lại nhìn hoa cả mắt. An Lan chọn một vị trí ít người để ý ngồi xuống, hắn đang cực kì nhàm chán, cũng rất đói bụng.

Chủ trì đứng trên bục mời Lý Khách và cô dâu lên sân khấu nói đứng nói một tràng rồi lại cử hành một đống tiết mục rườm rà. Cuối cùng, âm nhạc ấm áp lãng mạn vang lên, chủ trì cười chân thành nói: “Tiếp theo đây chúng ta sẽ cùng xem một đoạn phim để chứng kiến khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào của đôi tình nhân ngày hôm nay.”


An Lam rất tò mò, hắn muốn biết Lý Khách vừa ở cạnh mình vừa hẹn hò với con gái nhà người ta thế nào.

Kết quả, sau khi những hàng chữ và bông tuyết biến mất thì âm nhạc đột nhiên ngưng bặt, trên màn hình là hai người trần trụi quấn lấy nhau trên giường. Người nằm trên giường đã lấy tay che mặt nên không thể nhìn rõ, có điều, người nằm phía trên dù hai mắt khép hờ chỉ lộ ra một bên sườn mặt nhưng tuyệt đối có thể nhìn ra đó là Lý Khách.

An Lan nhân lúc mọi người còn đang ngây người xông lên cúp nguồn điện, toàn bộ hội trường chìm vào bóng tối, sau đó những âm thanh nghi ngờ và bàn tán bắt đầu rộ lên.

Kinh nghiệm của công ty tổ chức hôn lễ rất phong phú, bọn họ lập tức khôi phục nguồn điện, người chủ trì vỗ vai An Lan, cười giải thích với mọi người: Đây là những cảnh được dàn dựng sẵn để trêu chọc Lý Khách.

Tình hình tạm thời được ổn định nhưng ai sáng suốt đều sẽ nhận ra trong đó có điều kì quái.

Sắc mặt người nhà cô dâu rất khó coi, còn chưa ăn cơm đã vội bỏ về. Vẻ mặt Lý Khách cực kì lạnh lẽo ngồi một mình trong phòng thay đồ.

Sau khi An Lan tìm được anh ta, câu đầu tiên hắn nói là: “Lý Khách, không phải do em làm.”

Lý Khách rầu rĩ hút thuốc, âu phục bị ném dưới đất, một lát sau anh ta mới trả về một câu: “Anh biết.”

An Lan ngồi cạnh anh ta, hai người không nói gì. Hôm qua An Lan đã cảnh báo Lý Khách, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày mọi chuyện bại lộ, không ngờ những lời đó lại linh nghiệm nhanh đến vậy.


“Người trên màn hình không phải em, đúng chứ?” An Lan nói.

Lúc vừa nhìn thấy, An Lan hoa mắt vì hoảng sợ, hắn tưởng người đó chính là mình nên mới chạy đi cắt nguồn điện. Có điều, sau khi suy nghĩ lại thật cẩn thận thì hắn phát hiện ra dù người đó đã che mặt nhưng vẫn không che được dáng người cực kì ốm, hơn nữa mái tóc kia cũng bị nhuộm linh ta linh tinh. Chắc chắn người đó không phải hắn!

“Là Kiều Kiều phải không?” An Lan đoán: “Cậu ta thường dùng đoạn phim này uy hiếp anh, phải không? Cậu ta đe dọa anh, đúng không?”

Lý Khách gật đầu dập tắt điếu thuốc.

“Anh đã đi đăng kí kết hôn với cô gái kia chưa?” An Lan hỏi, bây giờ hắn thật sự rất lo cho hôn nhân của Lý Khách.

“Hôm qua vừa đăng kí xong.” Lý Khách bình thản nói: “Nhưng chắc ngày mai sẽ ly hôn.”

Trước kia Lý Khách chưa bao giờ dám nghĩ tới thảm cảnh khi mọi chuyện bại lộ nhưng những gì xảy ra hôm nay đã chứng minh mọi thứ chẳng tệ đến mức đó. Cha mẹ có mắng chửi anh ta, nhưng bọn họ mắng xong chửi xong thì mọi chuyện vẫn như cũ.

“Ngày mai em phải về nhà đi làm.” An Lan nói: “Anh cũng sắp xếp về sớm một chút. Nhà tạm thời sẽ để lại cho anh.”

Lý Khách đột ngột ngẩng đầu lên: “Những lời chia tay hôm qua em có thể rút lại không?”


“Không thể.” An Lan trả lời không cần suy nghĩ.

Ánh mắt Lý Khách trở nên u ám.

Đúng lúc đó cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, một tên nhóc lén lén lút lút lắc người vào nhưng sau khi thấy hai người trong phòng cậu ta lập tức co giò bỏ chạy. Lý Khách phản ứng rất nhanh, anh ta lao tới kéo áo cậu ta hung hăng túm trở về, một cước đá cậu ta ngã lăn ra đất.

Nhóc con đó chính là Kiều Kiều. Hôm nay cậu ta đã cố tình ngụy trang từ trên xuống dưới, hơn nữa còn đội mũ lưỡi trai nên trông giống hệt một học sinh cấp ba. Nếu vậy chắc chắn tình huống xảy ra ở tiệc cưới là do nhóc con này giở trò quỷ.

An Lan lặng lẽ khóa trái cửa phòng thay đồ còn Lý Khách thì ra sức đấm đá Kiều Kiều. Để đề phòng Kiều Kiều la lên anh ta còn nhét cả gói kẹo vào miệng cậu ta.

Kiều Kiều khó chịu kêu la trong đau đớn, cơ thể ốm yếu cuộn tròn trên đất. Không bao lâu sau, máu từ mũi và tai cậu ta chảy ra.

An Lan bước tới ngăn Lý Khách, nhẹ giọng nói: “Đừng đánh vào đầu.”

Lý Khách thở hồng hộc ngồi xuống, dường như anh ta còn ngại Kiều Kiều chưa đủ thảm nên vung tay đập cái ghế vào người cậu ta, ghế nhựa màu trắng lập tức vỡ làm hai, Kiều Kiều “a” một tiếng cố gắng ôm chặt lấy người mình như cơ thể cậu ta chỉ có thể vô lực cuộn thành một đống.

An Lan xoay người móc mấy thứ trong miệng cậu ta ra ngoài nhưng lại móc ra được một đống máu.

Kiều Kiều ho khan vài tiếng, máu mũi vẫn đang chảy, hai tay cậu ta bám lấy tường lảo đảo đứng lên nhưng rốt cuộc vẫn không đứng nổi ngã xuống một lần nữa. An Lan đè cậu ta xuống đất, hắn hận cậu ta thấu xương nhưng nhìn cậu ta lúc này hắn thật sự không thể xuống tay, bản thân cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Em đưa cậu ra về, tránh để cậu ta ở đây tạo thêm phiền toái cho anh.” An Lan nói.


Lý Khách vẫn đang bận thở dốc gật đầu với An Lan. Anh ta căm tức nhìn Kiều Kiều, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ta.

An Lan cầm áo của Kiều Kiều kéo cậu ta vào nhà vệ sinh cuối hành lang ấn đầu cậu ta vào bồn nước rửa mặt rồi mới vội vội vàng vàng rời khỏi khách sạn.

Hai người lên chuyến xe hai giờ chiều hôm đó, trên xe có rất ít người, An Lan ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người nhìn ra ngoài còn Kiều Kiều đang cuộn mình ngồi trên ghế bên cạnh lấy áo khoác che mặt. Sáng nay cậu ta vừa bị Lý Khách đánh một trận nên bây giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo. Lúc lên xe lửa An Lan phải ôm cậu ta kéo đi, nếu cảnh đó mà bị cảnh sát tuần tra nhìn thấy nói không chừng An Lan sẽ bị gán thêm tội danh bắt cóc hay lừa đảo gì đó.

Âm thanh ầm ầm của xe lửa đánh thức Kiều Kiều, cậu ta vẫn không mở mắt nhưng cơ thể lại run lên nhè nhẹ, lẩm bẩm: “Chồng, anh đừng đánh em.”

An Lan quay đầu nhìn cậu ta, trong đầu chạy qua chạy lại câu nói kia, cảm giác của hắn bây giờ rất khó tả. Vừa nghĩ đến chuyện Lý Khách lên giường với cả mình và con hồ ly nhỏ này liền không nhịn được tức giận. Hắn kéo áo khoác trên mặt Kiều Kiều xuống rồi giơ tay tát cậu ta hai cái không nặng không nhẹ, nhỏ giọng mắng: “Đồ vô lại, ai là chồng của cậu!”

Kiều Kiều bị đánh tỉnh, cậu ta mơ mơ màng màng nhìn quanh bốn phía và phát hiện ra An Lan bên cạnh.

Trong ấn tượng của Kiều Kiều, An Lan là một người anh trai rất dịu dàng rất thân thiết. Lúc bị Lý Khách đánh cậu ta vẫn nhớ An Lan đã ngăn cản anh ta, lại còn nói thêm một câu: “Đừng đánh đầu.”

Tiếp đó là rửa mặt cho cậu ta (mặc dù là nước lạnh), bây giờ lại còn đưa cậu ta về.

Kiều Kiều cắn môi, uất uất ức ức gọi: “Anh.”

An Lan buồn bực: Hắn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ tới mức này.

Kiều Kiều nhận lầm An Lan là người tốt nên dọc đường cậu ta cực kì ân cần bưng trà rót nước, nói nói cười cười với hắn. Lúc hai người phải tách ra Kiều Kiều còn cười nói: “Anh, khi nào rảnh em tìm anh chơi nha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui