Quay Lại Đi Min Min! Anh Yêu Em

Buổi chiều của mùa đông dần tàn đi và sàu cùng chỉ còn lại những đám mây đen kịt đang xếp lại với nhau . Nhìn nó thì Lệ Băng lại có thể tưởng tượng ra được rằng nó sắp mưa
Đứng ở nhà xe nó cố níu lấy xe của mấy đứa bạn
'' cho tớ về với ''
Nó đã nghĩ sẽ chẳng ai từ chối nó nhưng thật sự không may
'' thôi ..tớ phải về rồi , cậu về đi . Tớ chỉ có 1 cái áo mưa thôi ''
Hỏi ai thì cũng chỉ thấy toàn là 1 sự ích kỉ , cô cắn môi . Được ! chạy bộ về nhà thì đã sao ...
Ý nghĩ vừa vụt qua thì cô liền cầm cặp che đầu rồi chạy thẳng ra ngoài nhà xe , trường lúc này vắng tanh , nó vừa chạy được mấy bước thì sân trường lấm tấm những đốm đen , lúc này nó thấy thật sự hụt hẫng . Tâm trạng bứt rứt khó chịu , có phải vì nó mới vào trường quá kiêu căng nên mới dễ dàng bị con gái ghét và từ chối như vậy không ?
Vừa chạy nó vừa thấy hận ...hận tại vì sao ông trời không cho nó 1 chút tình bạn thì có lẽ nó sẽ không hụt hẫng như vậy ? Mới có 2 ngày trôi qua mà bạn bè mà trước kia nó quen thật sự đã bỏ nó rồi . Vừa chạy nước mắt vừa rơi , 5 năm trước nó sống rất bình thường ...Rồi thời gian dần trôi qua cho đến khi nó học lớp 6 thì tất cả mọi người đều hắt hủi nó . Ai cũng coi thường nó , thật đau làm sao ? Nhiều lúc nó tự hỏi , có 1 gia đình hạnh phúc thì có nghĩa là phải từ bỏ đi 1 thứ trong cuộc đời hay sao ? Có thể những câu từ chối hôm nay đối với người khác rất đơn giản thôi nhưng với nó thì nó sợ cảm giác bị bạn bè hắt hủi , những lúc như thế nó thật không biết phải điều tiết cảm xúc ra sao để có thể không để nước mắt rơi ...nhưng cuối cùng thì nó cũng đâu làm được
Bộp Cộp Cộp
Rào Rào Rào ...
Mưa mỗi lúc 1 to hơn làm cho gương mặt cô ướt nhòe , những người đi qua đường nhìn cô với ánh mắt rất khác lã . Không biết vì nhìn cô quá tội nghiệp hay chỉ do cô đẹp ?

Bộp...Rầm
1 cái đập đầu nhẹ vào 1 cơ thể rộng lớn khiến cho người cô đau điếng
'' A...''
Cả 2 âm thanh kêu đau cùng vang lên trong 1 thời khắc
Lúc này cô vẫn đang xoa đầu còn đâu thì đâu thể nhận ra được đang có người nhìn cô với ánh mắt khác lạ
'' Cô là ... ''
1 câu nói nửa tin nửa ngờ vô điều kiện vang lên
'' hả ...''
Cô ngẩng mặt lên rồi nhìn thấy gương mặt chết bầm trong khai giảng
'' Cô là Lâm Lệ Băng ? ''

'' phải , thì sao ? ''
Giọng nói có 1 chút gì đó nghèn nghẹn bởi vì cô vừa mới khóc xong
'' ghê nhỉ ...kẻ lắm tiền mà cũng phải chạy bộ trong trời mưa hay sao ?''
'' hỏi thừa ...tôi đâu phải thánh ''
Nói rồi cô vẫn cố gắng giữ lấy điệu bộ '' sang chảnh '' vốn có của mình khi mặt đối mặt với người khác
'' chảnh thật ''
Anh cười nhẹ rồi cuối cùng là làm cho cô cảm thấy hơi ức 1 chút
'' ít ai có tiền mà không chảnh lắm . Anh ở trường cũng vậy thôi ''
'' WHAT ? ''
'' mới lần đầu giao tiếp tôi không muốn cãi nhau . Biến đi đồ tạp chủng ''
'' ây cô em ...''
Anh còn chưa nói hết câu thì cô đã quay bước làm cho sự ức chế tăng lên gấp đôi . Cái gì mà khác hay không khác ? Cái gì mà tạp chủng . TRỜI ! đúng là 1 con nhỏ TÀO LAO
Zing Blog


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui