Quay Đầu Yêu Chàng - Điệp Luyến Hoa FULL


Nàng thấy được là bóng người vội vã đuổi đến chân lầu.

Người ấy chạy đến, những bước chân chẳng đều nhiều lần vấp ngã.

Trong trí nhớ của nàng, chỉ có một người như vậy, phò mã của nàng Trần Hiên.Từ ngày thành hôn với phò mã nàng chưa một lần xem hắn như là phu quân của nàng.

Mỗi lần tức giận nàng lại gọi hắn là “quỷ thọt”.

Nàng thấy hả hê khi thấy hắn sống trong phủ công chúa như một cái bóng.

Phụ hoàng của đồng ý gả nàng cho Trần Hiên vì Trần tướng quân - phụ thân của Trần Hiên đã nhiều lần lập công nơi chiến trường, bảo vệ một cõi biên cương của Đại An được thanh bình.


Khi Trần tướng quân cáo lão hồi hương chỉ xin một ân điển là cầu hôn nàng cho nhi tử duy nhất của mình là Trần Hiên.

Khi đó nàng đã mang lòng ái mộ đối với Tiết Vũ – ân nhân cứu mạng của nàng.

Nàng mang theo nỗi đau bị chia cắt cùng người thương thành hôn cùng Trần Hiên người mới bị thương nặng, nghe nói là ngã ngựa mà thành.

Nàng vẫn luôn thích những bậc anh hùng lại càng phát ra không hài lòng với vị phò mã của mình, ngay cả ngựa cưỡi cũng không tốt thì còn có thể làm gì nữa.“Công chúa…”Nàng nghe được tiếng hắn gọi nhưng chẳng cách nào trả lời được.

Mặt đất lạnh quá, toàn thân nàng như vỡ vụn, nàng biết mình chẳng còn cơ hội nhìn đến mặt trời của ngày mai.Trần Hiên gian nan từng bước đi đến bên cạnh người trong vũng máu.

Là hắn bất tài, không bảo vệ được nàng, nhìn người mà mình yêu thương nhất nhảy từ lầu cao xuống mà không làm gì được.

Nàng ngang ngược, chua ngoa nhưng hắn chưa một lần vì thế mà hết yêu nàng.Hắn ôm chầm lấy nàng, dùng hết sức mình mà siết chặt vòng tay như muốn truyền cho nàng một chút hơi ấm khi mà cơ thể của nàng đang dần lạnh lẽo.Hắn nỉ non bên tai nàng, thật nhẹ thật nhẹ như sợ nàng bị hắn dọa đến.

Ánh mắt hắn trần đầy tình cảm ấm áp nhưng kết hợp với vết sẹo bên má trái của hắn thì thật kì quặc.“Nàng biết không, công chúa, mười tuổi khi ấy ta biết đến một cô nhóc kém ta năm tuổi thế nhưng chững chạc nói rằng sinh bệnh phải chịu khó uống thuốc.

Không được vì sức khỏe của bản thân mà làm cho phụ mẫu ưu phiền.

Hàng ngày cô bé ấy đến bên cạnh canh chừng ta uống xong thuốc rồi lại nhường cho ta món mứt hoa quả chua ngọt mà cô bé ấy yêu thích….”Những giọt nước mắt của nàng trượt nhẹ qua gò má mà rơi xuống.

Nàng nhận ra người này.


Đoạn trí nhớ tưởng đã quên ấy lại vọt về trong tâm trí nàng.“Hiên, nếu có kiếp sau xin cho thiếp được ở bên chàng.”….Phượng Dao có cảm giác mình đã có một giấc mộng thật dài, trong giấc mộng ấy nàng đã bỏ mình ở tuổi hai mươi hai nhưng khi mở mắt ra nàng phát hiện nàng mới chỉ ở tuổi mười tám, vẫn là công chúa Phượng Dao của Đại An giàu có và đông đúc, phụ hoàng và hoàng đệ vẫn hết thảy bình an.

Chỉ có điều nàng vẫn là đã gả cho phò mã Trần Hiên được ba ngày.Ánh mắt đầy yêu thương của hắn làm cho nàng không quên được.

Có lẽ nàng nên làm một điều gì đó vì người nam nhân đến thời khắc cuối cùng vẫn chưa bỏ rơi nàng.

Nàng cũng nhớ về thủa thiếu thời có một tên nhóc hứa sẽ cố gắng bảo vệ nàng.

Phượng Dao đi đến thư phòng nằm ở một góc vô cùng hẻo lánh trong phủ công chúa.

Nàng đang định đẩy cửa bước vào thì bất chợt nghe tiếng nói bất mãn của tên thư đồng vẫn hầu hạ Trần Hiên vang lên.“Công tử, vì sao người không nói cho công chúa biết người mới là người cứu công chúa chứ không phải là hoàng tử Bắc Ngụy? Người bị thương nặng như vậy mà công chúa chẳng ngó ngàng gì đến lại cứ yêu thương nhung nhớ cái tên giả nhân giả nghĩa kia…”Như sét đánh bên tai, nàng lại biết thêm một sự thật nữa hóa ra người mà nàng vẫn đay nghiến bất lâu lại mới chính là người đã đánh đổi cả một thân mình khỏe mạnh mà cứu nàng.

Phượng Dao thấy nghèn nghẹn trong cổ làm nàng thấy hít thở không thông.“Khụ..khụ.


Ngươi không được nói cho nàng biết.

Ta không muốn nàng vì áy náy mà ở bên ta, huống chi cái thân thể này của ta cũng chẳng cách nào mang lại hạnh phúc cho nàng được.

Thà rằng nàng cứ nhầm tưởng người khác cứu nàng là được rồi, ta chỉ cần được ở bên cạnh nhìn trộm một chút nàng là đã thỏa mãn rồi.”Trần Hiên cố nhịn ho mà nói với tên thư đồng.

Những lời ấy rơi vào tai của Phượng Dao làm nàng lảo đảo mà đẩy cửa bước vào.

Nàng nhìn thấy trên chiếc giường nhỏ mộc mạc hắn đang dựa lưng vào chiếc gối mà ngồi lật sách, sắc mặt tái nhợt, sườn mặt tuấn tú mà cương nghị, thế nhưng khi đến đối diện thì mĩ cảm lập tức bị phá hủy bởi vết sẹo hung tợn bên má trái.

Phượng Dao từ từ đưa tay ra vuốt khẽ lên vết sẹo ấy trước ánh mắt không thể nào tin được của Trần Hiên.“Có phải chàng đã rất đau hay không?”(Còn tiếp)​.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận