Quay Đầu Vẫn Thấy Anh
Chắc có lẽ Trần Vỹ thương hại cho hoàn cảnh của tôi chăng?
Tôi không biết và cũng không có thời gian tìm hiểu.
Vì sau khi tôi bình phục lại thì cảnh sát đã tới tìm, tôi đã phải bồi thường thiệt hại và nhận lấy hình phạt 2 năm tù vì tội phóng hoả và phá hoạ tài sản công dân.
Tuy nhiên không có bất kỳ cáo buộc nào là tôi cố ý giết người cả.
Có lẽ Tống Thần đã không tố cáo tôi, nhưng tôi không cảm thấy biết ơn vì điều đó, mà ngược lại tôi chỉ thấy cắn rứt và tội lỗi hơn.
Sau khi mãn hạn tù, người đến đón tôi lại vẫn là Trần Vỹ.
Anh ta hỏi tôi sao trên mặt tôi nhiều vết bầm vậy, nhưng tôi không nói gì.
Ở tù 2 năm, không ngày nào là tôi không bị đánh, nhưng tôi không hề đánh trả.
Không phải vì tôi không đánh lại được, mà là vì tôi cảm thấy bản thân đang bị quả báo, đang nhận hình phạt.
Sau khi trở về tôi đã lén đến nhìn Ninh Mộng, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy là một vết bỏng lớn vô cùng đáng sợ.
Tôi nhìn thấy Tống Thần dường như càng thêm yêu chiều Ninh Mộng, cô ấy cũng cười rất hạnh phúc và vui vẻ.
Tôi lặng lẽ rời đi, sau đó tôi tìm cách bán toàn bộ tài sản và nhà cửa mà bố mẹ đã để lại.
Tôi cầm một sấp tiền tươi, đi tới trước nhà của Tống Thần, lặng lẽ bỏ vào hòm thư.
Khi tôi quay về, bước chân tôi dường như đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...