- Từ cô nương, không hay rồi.
Từ An Khê đang ngồi báo lại tình hình mấy ngày nay của Triệu Thụy Miên cho Chân Nhân Chiêu Minh hay thì cung nữ từ đâu chạy vào, la hét quỳ rạp xuống đất. Thị vệ vừa định chạy vào thì Chân Nhân Chiêu Minh phất tay, hắn nhận ra đây là cung nữ chăm sóc cho Triệu Thụy Miên.
- Có chuyện gì từ từ nói.
- Triệu cô nương, sáng nay không thấy đâu nữa ạ. - Cung nữ run rẩy dập đầu xuống đất.
Chân Nhân Chiêu Minh và Từ An Khê lập tức chạy đến phòng của Triệu Thụy Miên, có Đặng Vân Du ở đó, đang nhìn Vương An Cơ cao lớn ôm lấy cái bọc nhỏ trong người. Thấp thoáng đoán được xảy ra chuyện gì, Từ An Khê vội hét lên:
- Vương An Cơ, không được, ngươi không được mang Tiểu Thụy đi. Sức khỏe nàng ấy rất yếu.
- Ta mặc kệ.
- Ta nói ngươi đặt Tiểu Thụy về chỗ cũ mau. Muốn nàng ấy chết sớm à?! - Từ An Khê hoảng loạn ra lệnh.
Vương An Cơ không nói tiếng nào, phất áo rời đi. Hắn sẽ mang cô đi, đi đến nơi chỉ có hai người. Không có cung điện đầy quy tắc, không có cung nữ chăm lo. Hắn không muốn cho đến lúc chết, cô vẫn ở trong nơi ở của lão hoàng đế xưa kia.
Triệu Thụy Miên chỉ còn là đứa trẻ một tuổi, không nguấy cũng không khóc, nằm im một chỗ, mặc cho hắn bế đi. Đến nơi rồi, Triệu Thụy Miên mở to hai mắt. Là một vườn hoa rộng lớn bao quanh căn nhà của Từ An Khê. Không còn tuyết, không còn hoa đỏ, là những bông hoa màu vàng và trắng.
Khóe môi cô khẽ cong lên. Vương An Cơ thấy cô cười thì biết rằng cô thích, cho thêm mấy con chim nữa, và thêm một cái ghế tựa dài. Hắn thong thả nằm bên trên, ôm cô vào lòng, nhìn ra phong cảnh đẹp đẽ. Tiết trời đã thay đổi thành mùa thu mát mẻ.
Gió mơn mởn cỏ xanh, thổi vào cánh mũi nhỏ xinh của Triệu Thụy Miên, khiến cô cười thích thú. Vương An Cơ cảm nhận cơn sốt trong người cô vẫn còn nên điều chỉnh nhiệt độ cơ thể cho phù hợp. Cô lạnh thì hắn sẽ sưởi ấm, cô nóng thì hắn sẽ mát lạnh. Cho nên suốt một hồi lâu, Triệu Thụy Miên thấy cơ thể rất thoải mái, dần chìm vào giấc ngủ.
Vương An Cơ rất sợ cô sẽ ngủ mãi không tỉnh nên hắn không dám động đậy hay ngủ quên, cứ mở mắt như vậy. Đến khi ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt, Vương An Cơ đột nhiên bừng tỉnh. Hắn ngay lập tức nhìn xuống, Triệu Thụy Miên đã tỉnh, thế nhưng chỉ còn là đứa bé vài ba tháng tuổi. Họ đã ngồi đây trọn một ngày một đêm.
Mắt Vương An Cơ cay xè. Triệu Thụy Miên lần đầu tiên được ngắm bình minh đẹp như vậy thì thích thú, ngẩn ngơ nhìn mà không hay, Vương An Cơ chỉ đang ngắm nhìn cô. Chốc sau, Triệu Thụy Miên quay đầu nhìn hắn, cô vẫn ngây ngô chớp mắt.
Vương An Cơ cúi đầu, hôn lên vành tai bé bỏng của cô. Đứa bé chỉ vài tháng tuổi này, là người mà hắn yêu thương nhất trên đời. Cô cảm nhận bờ vai hắn run rẩy, bất giác nước mắt cũng chảy dài. Vai áo của cô bị thấm ướt.
- Tiểu Thụy, ta yêu nàng... Đời này, tội ác lớn nhất của ta chính là không gặp được nàng sớm hơn.
Có lẽ Triệu Thụy Miên nghe hiểu lời nói của Vương An Cơ, cô đưa tay chạm vào mặt hắn, khẽ khàng như chạm vào chính trái tim Vương An Cơ. Thời gian ở bên nhau chưa được bao lâu, Vương An Cơ chưa kịp nhớ rõ hình dạng lúc vài tháng tuổi của Triệu Thụy Miên thì đến chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Triệu Thụy Miên chỉ còn là đứa bé một tháng tuổi.
Tốc độ càng ngày càng nhanh. Có lẽ trong đêm nay, hoặc là ngày mai, sẽ không còn kịp nữa. Càng có ít thời gian bên nhau, Vương An Cơ lại càng kiệm lời, suốt ngày chỉ bế Triệu Thụy Miên trên tay không biết mỏi. Ngay cả ngày trước thì Từ An Khê và Đặng Vân Du còn phải thay phiên nhau bế cô.
Nửa đêm, Triệu Thụy Miên đang say giấc bên Vương An Cơ thì bên ngoài có tiếng vó ngực và tiếng gió rít ồn ào. Sợ Triệu Thụy Miên thức giấc, Vương An Cơ lập tức giăng kết giới quanh người cô, không để âm thanh bên ngoài làm ảnh hưởng, rồi bế Triệu Thuỵ Miên bước ra ngoài.
Cả một toán quân lính Chân Nhân, bao gồm cả Chân Nhân Chiêu Minh cùng cỡi ngựa với Từ An Khê. Tần Tuệ Minh thì ôm Đặng Vân Du cưỡi mây đến. Còn có Dạ Như Tuyết và Liên Hương bà bà đang ngồi xe ngựa. Vẻ mặt ai nấy đều lo lắng, nhưng đa phần là nóng vội.
- Nửa đêm các người kéo đến đây làm gì? - Vương An Cơ tỏ ra không mấy vui vẻ.
- Nhanh, đặt đứa bé xuống. - Đặng Vân Du nhảy xuống đất, toang giật lấy Triệu Thụy Miên. Dạ Như Tuyết dìu Liên Hương bà bà đến.
- Không được, Triệu Thụy Miên đang ngủ.
- Cái tên này, nhanh để Liên Hương bà bà chữa cho Triệu Thụy Miên đi. - Tần Tuệ Minh bực mình nói. Vương An Cơ hại mọi người tìm muốn phát điên cả ngày hôm nay.
Trong lúc Vương An Cơ còn đang ngơ ngẩn gì thì Đặng Vân Du đã giật lấy Triệu Thụy Miên, đặt lên cái ghế dài ở ngoài sân. Liên Hương bà bà đi đến bắt mạch. Vương An Cơ như kẻ ngốc vừa tỉnh mộng, khoác tay để gỡ bỏ kết giới.
- Mạch đập yếu lắm, Tiểu Thuỵ sắp không xong rồi. - Nghe đến đó, ai cũng không kiềm được hít một ngụm khí lạnh. Vương An Cơ nghiêm trọng nhìn cô.
Không nói nhiều nữa, Liên Hương bà bà lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, bên trong, thứ sáng chói kia chính là chân khí của pháp sư. Trong màn đêm, thứ ánh sáng kỳ diệu kia cũng như niềm hi vọng cuối cùng bọn họ. Liên Hương bà bà cẩn thận đưa nguồn chân khí mỏng manh lại cần Triệu Thuỵ Miên.
Dường như cơ thể cô cũng khao khát có được chân khí, ưỡn ngực lên hướng đến, miệng phối hợp mở ra. Khi mà chân khí tưởng chừng đã được dung nạp vào cơ thể Triệu Thuỵ Miên thì đột nhiên một lực đạo đánh mạnh vào cánh tay của Liên Hương bà bà làm viên chân khí bị văng ra ngoài. Trái tim Vương An Cơ như bị bóp nghẹt.
Hắn ngơ ngác nhìn chân khí bị văng lăn lóc ra ngoài vườn hoa. Liên Hương bà bà vội lồm cồm bò tới. Từ An Khê đã nhanh tay hơn, dùng khinh công bay tới nhặt lấy. Liên Hương bà bà nhìn Triệu Thuỵ Miên. Vừa tiếp xúc với chân khí lại bị lấy đi, Triệu Thuỵ Miên chỉ còn lại chút hơi tàn cuối cùng. Tình hình vô cùng nguy kịch, dù chỉ là một giây cũng có thể giết chết cô.
Ai nấy đều thót tim dõi theo viên chân khí, không ai để tâm đến kẻ vừa gây ra chuyện. Trái lại, Vương An Cơ đứng đó cảm nhận rất rõ. Hắn xoay phắt người lại, đánh cho Dạ Như Tuyết một chưởng mạnh ngay ngực. Nàng bị đánh văng ra ngoài xa chục mét, đập lưng vào gốc cây gần đó, phụt ra ngụm máu tươi. Đặng Vân Du đứng gần nhất, hoảng hốt chạy lại, dù sao người ta cũng thân nữ nhi a. Đánh như vậy có mạnh quá không?
- Dạ Như Tuyết, không gặp cô vài ngày mà tâm địa cô đã đáng sợ như vậy sao?! - Vương An Cơ nổi giận quát lớn. Gió lốc nổi lên.
- Được rồi, xem Tiểu Thuỵ thế nào đã. - Chân Nhân Chiêu Minh kiềm hắn lại, Triệu Thuỵ Miên bây giờ mới là quan trọng nhất.
Vương An Cơ nén cơn giận. Chân khí đã đi vào cuống họng Triệu Thuỵ Miên. Cả cơ thể vẫn không có biến chuyển gì lớn. Chỉ là sắc mặt có vẻ hồng hào hơn. Thấy vậy, Liên Hương bà bà giải thích:
- Đợi thêm một thời gian đã, có khi là sáng mai chân khí mới có hiệu lực. Cũng không biết chân khí này có phù hợp với Tiểu Thuỵ không.
- Cô ấy cần nghỉ ngơi. Trước mắt hãy đưa về điện.
Nghe lời để nghị của Chân Nhân Chiêu Minh, Vương An Cơ cuối cùng cũng gật đầu. Khi hắn vừa định bế cô đi vào xe ngựa thì bỗng một tiếng hét vang lên. Là của Đặng Vân Du. Tần Tuệ Minh hốt hoảng bay tới, tưởng đâu Dạ Như Tuyết làm gì cô. Thế nhưng nhìn Dạ Như Tuyết bây giờ còn tiều tuỵ hơn cả xác chết làm hắn có hơi khiếp sợ. Tần Tuệ Minh một mực ôm lấy Đặng Vân Du.
Đặng Vân Du không biết bị trúng cái gì mà cả người nóng rát khó chịu. Hỏi cái gì cũng không chịu nói, Từ An Khê chạy lại bắt mạch cho cô. Liên Hương bà bà thì bế Triệu Thuỵ Miên, Vương An Cơ thấy vậy thì quay sang nhìn Dạ Như Tuyết. Nàng cười yếu ớt:
- Xem ra ta sắp không xong rồi An Cơ. - Nhìn vẻ mặt vẫn còn lạnh lùng của hắn, nàng biết hắn vẫn còn giận - Ban nãy đột nhiên ta nghĩ, nếu Triệu cô nương khoẻ lại, có phải chàng sẽ rời bỏ ta mãi mãi không? Cho nên ta mới... thật xin lỗi. Suýt chút nữa đã hại chết cô ấy.
- Nàng lúc trước cũng bỏ ta mà đi đó thôi. Ta cũng không hề giữ nàng lại.
- Nhưng bây giờ ta hối hận rồi. Gặp lại chàng, ta biết mình vẫn còn rất yêu chàng. - Dạ Như Tuyết nghẹn ngào khóc. Tiếng khóc của nàng nghe thật đau đớn - Có lẽ nếu không có ta, Triệu cô nương cũng sẽ không ra nông nỗi như vậy.
- Nếu không có nàng, có lẽ ta cũng không biết Tiểu Thuỵ quan trọng với ta đến nhường nào. - Vương An Cơ đáp rất nhanh và chắc chắn.
Dạ Như Tuyết không nói gì thêm nữa. Giây phút cuối cùng, Vương An Cơ vẫn chỉ tặng cho nàng một cái nhìn xót xa. Không quyến luyến, không nhu tình, tình đã hết nhưng nghĩa vẫn còn. Có lẽ hẹn kiếp sau, nàng sẽ lại tìm đến Vương An Cơ. 300 năm trước, đáng lẽ nàng không nên ra đi. Dạ Như Tuyết nhìn Đặng Vân Du một lần cuối. Cô ấy sẽ không sao.
- Chân khí hoà lẫn với yêu khí trong người Dạ Như Tuyết được chuyển sang cho Đặng Vân Du. Có lẽ lúc nãy Vương An Cơ ra tay mạnh quá. - Từ An Khê thu tay nói. Mạch đập nhanh, không biết có nguy hiểm không.
- Vậy phải làm sao? - Tần Tuệ Minh lo lắng hỏi.
- Tạm thời đưa về điện rồi tính. Trường hợp này chưa từng xảy ra nên ta cũng không biết hậu quả nó như thế nào.
Khi mọi người nhìn lại, Dạ Như Tuyết đã hoá thành cát bụi. Có lẽ số phận nàng ấy nên là chết đi từ lâu rồi. Vương An Cơ vì sức khoẻ của Triệu Thuỵ Miên nên theo Liên Hương bà bà ngồi vào xe ngựa chứ không cưỡi mây. Tần Tuệ Minh rất nhanh đưa Đặng Vân Du về điện. Bọn họ vốn đi chữa cho Triệu Thuỵ Miên sao lại thành ra thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...