Đặng Vân Du vừa hoàn tất thủ tục đóng tiền học cho năm học sau xong thì thấy Điền Định Siêu cùng Liễu Ly Châu sóng đôi với nhau, cười nói vui vẻ. Bọn họ nhìn thấy cô, thoáng sững người, nhưng cũng mở miệng chào hỏi:
- Đặng Vân Du, dạo này... Thuỵ Miên thế nào rồi? Tôi không thấy cô ấy đến trường.
- Hai người hẹn hò à? - Đặng Vân Du nhìn chằm chằm bọn họ. Triệu Thuỵ Miên đang như thế nào mà bọn họ còn ở đây vui vẻ nói chuyện.
- Đúng vậy. - Điền Định Siêu cuối cùng cũng nhận ra người luôn bên cạnh mình là ai. Bọn họ vừa đến với nhau được một tháng.
- Các người không cần lo, sau này sẽ không gặp Thuỵ Miên nữa đâu. Cô ấy xin nghỉ học đi nước ngoài rồi. - Cô mỉa mai.
- Vậy à? Đi cũng không nói một tiếng. - Liễu Ly Châu thốt lên.
Đặng Vân Du còn tính nói câu "Tại sao phải nói cho mấy người biết" nhưng lại thôi. Nói với bọn người này chỉ tổ phí nước bọt. Cô xoay người rời đi. Chợt thấy có một bóng đen vượt qua, bên kia nhanh chóng đã rất đông người.
Đặng Vân Du chen chúc vào, chỉ thấy Vương An Cơ cao lớn đồ sộ đứng chình ình giữa trường, đưa mắt tìm người. Vội kéo hắn sang một bên:
- Vương An Cơ, anh làm cái gì vậy? Sao lại ở đây? Lần sau đừng mang cái bộ đồ đỏ này nữa. Nhìn doạ người lắm.
Cô kéo hắn ra phía sau nhà vệ sinh, không có một ai. Hắn liền biến thành bộ dạng người thường. Như vậy không tốt hơn sao? Vương An Cơ nhíu mày:
- Tiểu Thuỵ đâu?
- Thuỵ Miên? Ở đâu làm sao tôi biết được?
- Cô đừng có giả ngu với ta, coi chừng ta đánh cô tàn phế. - Hắn hung dữ nói.
- Oa, Vương An Cơ, mới mấy ngày không gặp, anh đã đối xử với tôi như vậy. - Đặng Vân Du tỏ ra tổn thương.
- Đừng nói nhiều nữa, Tiểu Thuỵ đang ở đâu? - Hắn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
- Tôi thật sự không biết. Lúc quay về tìm đã không thấy rồi. Thật đấy. Hay là, anh dựa vào cái mũi thính, đi kiếm thử xem. - Hắn nom cô không giống nói dối thì cũng tin.
- Ta đến nhà cô ấy tìm thử. Cô biết gì thì mau báo.
- Được rồi.
Thấy Vương An Cơ rời đi, cô mới thở phào một hơi. Được rồi, tạm thời kế hoãn binh là như vậy, hắn tìm mệt rồi sẽ bỏ cuộc thôi. Nhưng Đặng Vân Du đã quá đánh giá thấp hắn rồi. Nửa đêm, Vương An Cơ bay vào phòng cô, lật chăn ra, bật đèn lên:
- Cái gì vậy? - Đặng Vân Du đang ngủ ngon lành thì che mắt lè nhè.
- Ta không thấy Tiểu Thuỵ. - Hắn thở dốc, trên mặt toàn là gấp gáp cùng lo lắng.
- Không thấy có lẽ cũng là tin tốt. Huynh để ta ngủ một lát đi, có gì sáng mai nói tiếp nhé. - Đặng Vân Du toang kéo chăn lên thì bị giật ra.
- Cô có biết Tiểu Thuỵ sẽ chết không? - Cô sững người lại, đưa mắt nhìn hắn, không dám hỏi câu "Anh biết rồi?" - Vậy là cô cũng biết? Ai cũng biết chỉ trừ ta ra? Các người thật giỏi, hợp lại lừa ta? - Vương An Cơ nói ra một câu, cả người lảo đảo - Hiện tại còn khiến ta không thể gặp được nàng, có phải muốn ta hối hận đến chết không?
- Là Thuỵ Miên không muốn gặp anh, anh đừng tự trách mình nữa.
- Rõ ràng cô biết Tiểu Thuỵ đang ở đâu. Ta vốn tưởng chạy quanh một hồi cô sẽ nói cho ta biết. Cô muốn để Tiểu Thuỵ đến chết vẫn cứ lặng lẽ như vậy sao?
Đặng Vân Du bật khóc:
- Anh tưởng tôi muốn sao? Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Ai ngờ được cô ấy lại sắp chết kia chứ. Sao ông trời lại bất công như vậy?
- Nói cho ta biết, Tiểu Thuỵ ở đâu? Ta muốn gặp nàng.
Đặng Vân Du đành dắt hắn đến căn nhà kho bên cạnh. Vương An Cơ đưa mắt nhìn cô:
- Tiểu Thuỵ ở đây? Không thể nào, ở đây đâu có mùi của pháp sư.
- Cái đó làm sao tôi biết được. - Đặng Vân Du mở cửa - Anh vào đi.
Bên trong tối đen như mực, Vương An Cơ bước vào, một không gian khác hiện ra. Bên phải có tiếng suối róc rách, chim bướm bay lượn, bên trái có một khu vườn rộng lớn đầy cỏ. Bầu trời trong xanh, mây trắng lơ lửng từng đám. Đây chẳng khác nào tiên cảnh. Quanh đây chỉ có một căn nhà duy nhất, được xây theo kiểu cổ đại, có núi giả, có ao. Ánh mặt trời chan hoà khắp nơi, tựa như một thế giới không hề có bóng tối.
Vương An Cơ đi về phía trước, nghe thấy một giọng nói trẻ con đang ngồi nói chuyện, phát ra từ phía sau căn nhà. Hắn vòng qua, những tưởng là Triệu Thuỵ Miên, hoá ra chỉ là một tiểu cô nương. Tiểu cô nương trò chuyện với bông hoa bên cạnh:
- Không biết chừng nào mới có người đến chơi với ta? - Chốc sau lại vui vẻ nói - Nhưng mà không sao, ta sẽ chơi với các ngươi. - Vừa nói vừa vuốt ve cánh hoa.
Tiểu cô nương quay lại, phát hiện một nam tử đỏ từ trên xuống dưới thì phát hoảng:
- Ngươi là ai?
- Tiểu Thuỵ? - Tại sao cô lại... biến thành tí hon thế này?
- Ngươi là ai? Tại sao lại gọi tên ta như thế? - Triệu Thuỵ Miên lấy bừa một cọng cỏ dài dưới chân đưa lên, hai mắt to sáng chớp chớp đề phòng.
- Nàng hỏi ta là ai? Nàng quên rồi sao? - Hắn muốn bước tới chạm vào nàng nhưng sợ làm nàng sợ.
- Ngươi đừng qua đây, làm sao ngươi ở đây được. Chỗ này quanh năm chỉ có mình ta.
- Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Ta là Vương An Cơ. - Vương An Cơ còn nhớ rõ ngày đầu tiên mà hắn xưng danh với cô. Trước đó cô còn gọi hắn bằng cái tên rất khó nghe "Người kiến".
- Vương An Cơ nào? Chưa từng nghe qua. Ngươi đừng hòng lừa ta. - Tiểu cô nương dần trở nên hung dữ.
- Được rồi. - Vương An Cơ lui xuống một bước - Ta là Vương An Cơ, nàng là Triệu Thuỵ Miên, nàng nhớ không?
- Tên của ta đương nhiên ta phải nhớ rồi. - Triệu Thuỵ Miên hươ hươ cọng cỏ trong tay - Còn ngươi là ai ta không biết.
- Ta là yêu hồ Vương Hầu đại nhân, Vương An Cơ, chưa từng nghe qua sao? - Triệu Thuỵ Miên thành thật lắc đầu, hắn mỉm cười - Không sao, ta đến đây bầu bạn với nàng. Đừng sợ.
- Bầu bạn? Ai phái ngươi đến? - Tiểu cô nương thật đa nghi.
- Cha mẹ nàng.
- Nói láo. Cha mẹ ta đã chết rồi.
- Trước khi chết, bọn họ dặn ta đến chăm sóc nàng.
- Tại sao ta phải tin ngươi chứ? - Triệu Thuỵ Miên đến cuối cùng không thể tin người này. Thứ nhất hắn là yêu quái, thứ hai là hắn rất đẹp. Mẹ cô nói càng đẹp thì càng độc ác.
- Mẹ nàng là Diệp Yên Đan, cha nàng là trạng nguyên Triệu Thuỵ Nguyên có phải không? Bọn họ chỉ có một đứa con gái là nàng.
- Làm sao... ngươi biết? - Triệu Thuỵ Miên mở lớn mắt, hạ tay xuống.
- Đã nói là ta biết họ mà nàng không tin. - Thấy cô đã không còn bài xích nữa thì lại gần - Nàng có biết mình là pháp sư không?
- Ta đương nhiên biết. Ta đã mười sáu tuổi rồi. - Mười sáu tuổi mà nhỏ bé như vậy - Ngươi muốn ta giết ngươi à? - Nhìn đôi mắt nhỏ của cô cố gắng trợn lên đe doạ hắn thì buồn cười.
- Không phải, ta chỉ muốn hỏi nàng. - Vương An Cơ ngồi xổm xuống để ngang tầm cô - Nàng biết trong người nàng có mang chân khí không?
- Đương nhiên rồi. - Vừa trả lời xong, cô vội dùng hai tay che ngực mình lại - Pháp sư nào cũng phải có thứ này. Ngươi hỏi làm cái gì? Định cướp nó khỏi ta à?
- Nàng không đồng ý, ta cướp được sao?
- Đúng a. Ngươi sẽ không cướp được, mà ta có ngu mới đưa cho ngươi. - "Vậy mà nàng lại giao nó ra". Vương An Cơ tràn đầy đau xót nhìn nàng, nhìn nàng vô lo vô nghĩ mà chết đi.
- Tiểu Thuỵ, nếu pháp sư bị mất chân khí thì sẽ như thế nào? - Vương An Cơ vươn tay vuốt tóc nàng, Triệu Thuỵ Miên bận suy nghĩ nên không để ý. Mặc dù không muốn biết nhưng hắn cần phải nghe.
- Pháp sư đó sẽ bị thu nhỏ. Hay nói đúng hơn là trở về hình dạng nhỏ bé của mình. Tốc độ nhanh thì một, hai ngày, chậm thì bốn, năm ngày. Ba mươi tuổi thì còn hai mươi, mười lăm, mười, bảy, ba, một, nửa năm, một tháng, thậm chí là một ngày. Nhỏ đến không thể nhỏ hơn, sẽ thật sự biến mất.
Triệu Thuỵ Miên chu mỏ nhẩm đếm số ngày mà không hay biết Vương An Cơ đang khổ tâm thế nào. Khoé mắt ẩm ướt nhưng môi thì gượng cười. Vẫn chăm chú nghe cô nói. Nói như vậy, ký ức năm mười sáu tuổi của cô, không có hắn, càng về sau sẽ càng không.
- Này, ngươi khóc sao? - Triệu Thuỵ Miên hươ tay trước mặt hắn.
- Không có. - Vương An Cơ mỉm cười xoa đầu cô - Gọi ta là An Cơ ca ca đi. - Cô chưa từng gọi tên hắn thân mật bao giờ.
- Không đâu. Nghe uỷ mị chết đi được.
- Ta gọi nàng là Tiểu Thuỵ, nàng gọi ta là An Cơ ca ca thì có gì đâu. Ta thích nghe nàng gọi. - Triệu Thuỵ Miên cực kì không thích loại con trai dịu dàng như vậy, nhưng nhìn ánh mắt long lanh như sắp khóc của hắn, cô lại không đành lòng. Có lẽ hắn đang có chuyện buồn, thôi thì chiều ý hắn một lần đi.
- Vậy được, An Cơ ca ca.
- Ngoan. Nàng đang chơi cái gì vậy? - Hắn nhìn xuống khóm hoa dưới chân cô.
- Ta chỉ đang nói chuyện với hoa thôi. Nhưng bọn chúng chưa bao giờ trả lời ta cả. - Triệu Thuỵ Miên ỉu xìu như cọng bún thiu.
- Vậy ta nói chuyện với nàng nhé.
- Thật không?
- Ừ.
Đôi mắt trẻ con híp lại hình vòng cung, Triệu Thuỵ Miên nhảy cẫng lên vì vui sướng, nắm lấy tay hắn lắc lư. Vương An Cơ cười điềm đạm dắt nàng đi đến cạnh con suối nhỏ, nơi dòng thác đang rì rào đổ xuống, bãi cỏ xanh mướt. Hắn lựa chỗ có bóng mát rồi biến ra một cái ghế dài. Triệu Thuỵ Miên vỗ tay hoan hô:
- Oa, An Cơ ca ca, huynh giỏi quá đi, còn biết phép thuật nữa.
- Ta là yêu hồ mà. - Hắn buồn cười ngồi xuống trước, vỗ lên đùi - Nào, ngồi xuống đây.
Triệu Thuỵ Miên nhảy nhót, gối đầu lên chân hắn. Vương An Cơ thân mật vuốt tóc cô như lúc nãy. Đột nhiên cô lại rất thích cảm giác mới mẻ này. Vương An Cơ kể cho cô nghe rất nhiều chuyện. Hắn kể cuộc hành trình chiến đấu với hoàng đế của hắn và Đặng Vân Du, Triệu Thuỵ Miên, Tần Tuệ Minh, Chân Nhân Chiêu Minh, Từ An Khê. Tuyệt nhiên không hề nhắc đến người tên là Dạ Như Tuyết.
- Hả? Vị cô nương tên giống ta kia, cô ấy có tốt không? Có xinh đẹp không? Có thông minh không? Cô ấy cũng là pháp sư à? - Triệu Thuỵ Miên đột nhiên hỏi rất nhiều câu.
- Cô ấy cũng là pháp sư, rất giỏi, rất xinh đẹp, còn cứu ta rất nhiều lần.
Vương An Cơ nói trong mê man. Triệu Thuỵ Miên nổi lên tò mò, kéo góc áo hắn, ngước mặt lên:
- Này này, vậy huynh có thích cô ấy không?
Vương An Cơ gần như không cần suy nghĩ, khi nói còn mang theo nụ cười ấm áp:
- Hình như là có. Rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...