Chân Nhân đế run run mở bàn tay đang che vết thương trên cổ mình, thật sự bị chảy máu. Lão suýt nữa mất thăng bằng ngã xuống bậc thang phía dưới, cũng may có Tần quý phi bên cạnh đỡ lấy. Lão run như cầy sấy, đẩy Tần quý phi sang một bên, vịn tay cầm đi xuống phía dưới.
Máu trên cổ chỉ chảy một ít, lại giống như rút đi hết sức lực của lão. Hắc Tiêu ngăn lão lại, sợ bị thích khách hành thích nhưng lão cố sống cố chết cũng phải xuống kia. Cả bộ hoàng bào nhếch nhác bị quăng sang một bên, chỉ còn lại bộ đồ lót màu trắng bên trong. Nhìn lão có chỗ nào giống hoàng đế?
Quân lính phong tỏa hết cả pháp trường. Dân chúng bị đuổi ra thì hét tán loạn, có một số người lại không chịu đi, dừng lại tò mò xem. Hoàng đế mất đi cả lí trí, lão chỉ chăm chăm dán lấy Vương An Cơ. Vương An Cơ vẫn đắm đuối nhìn Dạ Như Tuyết, muốn ngắm nàng thật kĩ. Bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng gặp lại nàng.
Tần quý phi thấy hoàng đế phát điên cũng không để ý nữa, nàng nâng váy bước nhanh xuống chỗ hắn. Từ trong đám đông, hai hắc y nhân xông ra, một người chĩa mũi kiếm đâm thẳng vào cổ hoàng đế, Hắc Tiêu bên cạnh nhanh nhẹn chặn lại. Hắc y nhân còn lại lướt một đường trên má trái của hoàng đế. Lão bây giờ như một lão ông trăm tuổi không hơn.
Máu từ trên mặt chảy xuống, lão hoảng sợ nhìn, bàn tay còn lại vụng về chặn lại vết thương. Nhưng đã không kịp nữa rồi. Ánh sáng mặt trời bắt đầu soi rọi xuống mặt đất. Trong bóng tối, âm thanh đao kiếm vang lên nhưng không ai thấy rõ thích khách. Cho đến khi có một người che miệng thét lên.
Nhìn kìa, hoàng đế bấy giờ đã thành cái dạng gì rồi.
Da mặt lão nhăn nheo như một cụ bà, mái tóc bạc trắng, cả người chỉ còn xương bọc da trơ trọi, hai mắt sâu hõm. Bấy giờ, người ta không còn sợ một Vương An Cơ giết người không ghê tay nữa, mà là một lão hoàng đế già lọm khọm, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Tiếng phụ nữ và trẻ con hét toáng, bỏ chạy tán loạn.
Tần Tuệ Minh huơ tay một cái, lồng sắt nhấc lên, quăng ra xa cả dặm. Đặng Vân Du lập tức nhào vào đỡ Triệu Thụy Miên dậy. Hoàng đế nghiến răng. Đã đến bước cuối cùng, đến bước cuối cùng rồi, lão vẫn để vụt mất. Lão không cam tâm, không cam tâm! Công sức bao lâu của lão không thể cứ thế đổ đi.
Lão hoàng đế vươn hai tay, hướng đến cổ Vương An Cơ. Vẫn còn ý định muốn lấy mạng của hắn. Vương An Cơ liếc mắt liền nhìn thấy, trong tay phóng ra một ngọn chủy thủ nhỏ. Lão sống đến tuổi này cũng là quá thọ rồi.
- An Cơ, không được!
Triệu Thụy Miên vừa quay lưng lại đã nhìn thấy Tần quý phi xông ra, gọi tên Vương An Cơ. Tay hắn thoáng khựng lại nhưng chủy thủ đã đâm ngay vào tim nàng. Hắn mở lớn mắt, lập tức rút tay lại. Máu từ vết thương tuôn ra ngày càng nhiều. Dạ Như Tuyết run rẩy nhìn xuống, môi hơi mím chặt. Hắn thả tay ôm chặt lấy nàng.
- Tiểu Tuyết.
Đặng Vân Du há hốc mồm. Người này là ai? Vương An Cơ tại sao lại tỏ ra thân mật với quý phi của hoàng đế như vậy? Chân Nhân Chiêu Minh một đao chém đứt đầu hoàng đế. Người ta tận mắt chứng kiến, hoàng đế từ từ hóa thành tro bụi ngay trước mắt. Lão ta dùng máu của yêu quái để duy trì chút hơi tàn này, bên trong chắc đã mục rữa cả rồi.
Quân lính buông bỏ vũ khí, cảm thấy vô cùng hoang mang. Hắc y nhân gỡ khăn che mặt, Chân Nhân Chiêu Minh trở về làm vị tướng quân của cả đội thị vệ. Hắc Tiêu thu kiếm, cúi đầu. Toàn bộ pháp trường trở thành một mảnh hỗn độn. Chỉ trong một tích tắc, đã diễn biến ra chuyện gì thế này? Hoàng đế mà bấy lâu nay họ phụng mệnh rốt cuộc là ai?
Chân Nhân Chiêu Minh mang tội sát vua nhưng không một ai dám lên tiếng buộc tội. Trái tim chợt nhói đau. Vương An Cơ cẩn thận ôm Dạ Như Tuyết, tay chặn miệng vết thương trên ngực nàng. Nàng cười yếu ớt, nắm lấy tay hắn:
- Chàng đã giết quá nhiều người rồi, đừng giết nữa.
- Thế này là...
Đặng Vân Du vừa mở miệng định hỏi đã bị Tần Tuệ Minh bịt lại. Từ rất nhiều năm trước, khi Vương An Cơ vừa nổi lên trong yêu giới, người ta đã biết đến chuyện tình giữa Vương An Cơ và Dạ Như Tuyết. Hắn chỉ không ngờ, hôm nay hai người lại một lần nữa gặp nhau. Nghe đồn, chính Dạ Như Tuyết đã bỏ rơi Vương An Cơ.
Từ An Khê bỏ khăn che mặt, đi đến bên cạnh Chân Nhân Chiêu Minh, không biết mùi máu tanh ở đâu xộc lên tận mũi. Pháp trường chỉ còn lại tiếng thở hấp hối của Dạ Như Tuyết, và giọng nói mềm nhũn như nước của Vương An Cơ.
- Nàng... sao lại khờ như vậy?
- Cuối cùng, ta cũng được gặp chàng rồi.
- Tiểu Tuyết, đừng ngủ. Ta nhất định có cách cứu được nàng.
Vương An Cơ bế bổng nàng lên. Chân Nhân Chiêu Minh bừng tỉnh, vội sai người chuẩn bị phòng cho Tần quý phi.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, cả triều đình đã bị đảo lộn một vòng. Hoàng đế bị hành thích còn không nói, lại lộ ra sự thật thân phận của hoàng đế khiến lòng người hoang mang. Quan lại trong triều không dám hó hé. Nay cái chống lưng duy nhất của bọn họ bị giết, ở lại trong điện còn có ích gì. Nhiều người toan tính thu dọn gia tài, cáo quan về quê ở ẩn.
Nhưng Chân Nhân Chiêu Minh nào có tha mạng cho họ dễ dàng như vậy. Hạ lệnh khoá cổng, không cho dân chúng ra khỏi Chân Nhân thành nửa bước. Vì vậy, trong điện hiện tại như ngồi trên chảo nóng, sai một ly đi một dặm. Dạ Như Tuyết còn chưa tỉnh lại, nhưng vết thương đã được Từ An Khê cầm máu. Có điều, chuỷ thủ của Vương An Cơ không phải là loại bình thường, có thể giết được bất cứ thứ gì. Lại còn đâm gần tim Dạ Như Tuyết như vậy, chưa chết ngay đã may mắn lắm rồi.
Bây giờ, Dạ Như Tuyết chỉ còn lại một hơi tàn. Nhưng Vương An Cơ vẫn không bỏ cuộc, ngày ngày đút cháo nàng ăn, lau mặt, rửa chân, trò chuyện cùng nàng, luôn ngày luôn đêm. Hầu như, người ta chỉ thấy hắn quanh phòng của Tần quý phi.
Người có thế lực mạnh nhất trong triều đình là Chân Nhân Chiêu Minh. Hắn sắp xếp cho mỗi người một phòng riêng, ăn uống thoải mái. Còn hắn thì bận việc ổn định triều chính, đi không thấy mặt. Có điều, bọn họ được cung nữ đối đãi rất tốt, cũng không có ai đến làm phiền. Từ An Khê sống tự do quen rồi nhưng vì bệnh của Dạ Như Tuyết nên phải nán lại một thời gian.
Đặng Vân Du thấy Triệu Thuỵ Miên cứ ủ rũ thế nào ấy, đặc biệt mỗi lúc nhìn thấy Vương An Cơ chăm sóc Dạ Như Tuyết. Nói về địa hình trong điện thì cô đã nắm như lòng bàn tay rồi. Có điều hiện giờ thân phận khác mà thôi. Lại nói Dạ Như Tuyết kia quả nhiên xinh đẹp, nghe Tần Tuệ Minh kể lại chuyện trước kia còn khó tin hơn. Nàng và Vương An Cơ từng yêu nhau?
- Cùng lắm là tối nay. - Từ An Khê thu tay lại sau khi bắt mạch cho Dạ Như Tuyết.
- Tối nay làm sao? - Vương An Cơ bên cạnh sốt sắng hỏi.
- Nàng ấy sẽ không qua nổi tối nay. Ta kêu huynh đi tìm giải dược, có tìm được không?
- Không tìm được. - Hắn trả lời yếu ớt, đưa mắt nhìn Dạ Như Tuyết làn da trắng bệch.
- Không kiếm được cũng không sao. Ta chỉ là nghe truyền thuyết thôi, có thể thứ đó cũng chẳng có thực. Hiện tại, chỉ mong có thứ gì đó có thể cải tử hồi sinh, hoặc là, chờ vào ý trời. - Kết quả này, Từ An Khê đã biết trước, nhưng lại không nỡ nói ra với Vương An Cơ.
Cả phòng rơi vào trầm mặc. Chân Nhân Chiêu Minh lặng lẽ ra khỏi phòng, phân phó chuẩn bị làm lễ tang cho Tần quý phi. Vương An Cơ khẽ khàng ngồi xuống đầu giường, nắm lấy bàn tay yếu ớt của nàng, miết nhẹ:
- Nàng hứa với ta sẽ sống tốt rồi. Nàng không được chết.
Sau khi Triệu Thuỵ Miên ra khỏi phòng, bên trong vẫn còn nghe thấy tiếng thủ thỉ của Vương An Cơ như thế. Cô nghịch cỏ dại. Thời gian buổi tối sắp đến rồi. Có lẽ, sau khi Dạ Như Tuyết mất, cô sẽ trở về thế giới bên kia. Đặng Vân Du thấy cô thì thở dài:
- Chân Nhân Chiêu Minh nói, hắn sẽ mở cổng thành, tôi có thể ra vào tự do. Đợi sáng mai, sẽ cùng Tần Tuệ Minh đi du ngoạn một thời gian, coi như đi du lịch.
- Là tuần trăng mật thì đúng hơn. - Triệu Thuỵ Miên cắt ngang. Đặng Vân Du đỏ mặt.
- Không cần lo cho tôi nữa. Đợi khi chơi chán rồi sẽ về.
- Cậu biết mà. Người và yêu, không thể chung sống. - Triệu Thuỵ Miên đưa mắt về phía phòng của Dạ Như Tuyết.
- Chính vì vậy tôi mới càng trân trọng những ngày tháng này.
Nhìn đáy mắt long lanh vì vui sướng của Đặng Vân Du, cô cũng thấy vui vẻ phần nào. Một cung nữ báo đã đến giờ dùng cơm. Hai người gật đầu đi đến phòng ăn. Kì thực, Chân Nhân Chiêu Minh mời mọi người dùng bữa ở một khu vườn nhỏ, có cầu, có ao, có núi rừng. Khung cảnh rất đẹp. Đặng Vân Du phấn khởi nhìn ngắm lung tung.
- Thật ra, từ lúc đó đến giờ vẫn chưa có dịp mời mọi người dùng một bữa đàng hoàng, hiện tại cũng chưa muộn đi.
Từ An Khê ngồi xuống trước tiên. Sau đó Tần Tuệ Minh, Đặng Vân Du, Triệu Thuỵ Miên và cuối cùng là Chân Nhân Chiêu Minh. Tần Tuệ Minh gắp nhanh một miếng bỏ vào miệng, sau đó lập tức phun ra:
- Thức ăn thua xa thuỷ cung của ta.
- Nếu ngươi chê, hay là dùng thử rượu đào này đi. Rất được. - Tần Tuệ Minh uống thử một chén, đúng là mùi vị không tệ, miễn cưỡng gật đầu cho qua.
Đây có lẽ là bữa cơm êm ấm nhất của họ từ khi đến Chân Nhân thành đến nay.
- Chân Nhân Chiêu Minh, ngươi đừng xảo biện nữa. Nếu không phải ta và Vương An Cơ diễn trò, bọn họ có thể bắt được bọn ta sao? - Triệu Thuỵ Miên nghiêng ngả chỉ.
- Chân Nhân Chiêu Minh, lỡ như chúng ta không tìm được lão hoàng đế vào đúng là ngày nhật thực thì làm thế nào?
- Lần này phải nói là ông trời giúp chúng ta. Nhật thực là thời gian lão hoàng đế yếu ớt nhất. Lão đã lâu không uống máu nên cơ thể cũng suy yếu lắm rồi. - Chân Nhân Chiêu Minh uống một ngụm rượu - Cũng nhờ Từ cô nương có ý muốn xuống thành, nếu không chúng ta chẳng gặp Vương An Cơ ở quán cơm rồi.
- Tuỳ ý nói thôi. - Từ An Khê không mấy làm tự hào vì điều đó.
- Sau đó các vị yên tâm là cổng thành sẽ được mở tự do, muốn đến chơi lúc nào cũng được.
- Thật không? Còn nhớ ngươi lúc trước bặm trợn đuổi bắt bọn ta, còn hành hình Thuỵ Miên. Thật muốn giết ngươi cho rồi. - Đặng Vân Du nhớ lại vẫn còn thấy rùng mình.
- Thật xin lỗi. Lúc đó không còn cách nào khác. - Chân Nhân Chiêu Minh hướng Triệu Thuỵ Miên xin lỗi.
Cô khoác tay:
- Không sao. Đừng để ý, việc lớn quan trọng.
Đang nói chuyện vui vẻ thì một cung nữ hớt hải chạy ra, quỳ rạp trước mặt Từ An Khê:
- Từ cô nương, Tần quý phi... không xong rồi. Vương đại nhân cho gọi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...