Đặng Vân Du thiếp đi, sau đó tỉnh lại cũng không biết mình làm thế nào lại trở về nhà. Triệu Thuỵ Miên thuật lại cho cô nghe, đến lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo biết là lão hoàng đế đã xâm nhập đến đây, rất nhanh sẽ biết được có chuyện không hay xảy ra. Trong một tháng bọn họ hồi hương, lão đã bí mật thực hiện kế hoạch mới, như vậy, đến cuối cùng vẫn không từ bỏ.
Nay Triệu Thuỵ Miên đã biết được bộ mặt thật của lão. Cái lão muốn kì thực không phải là sự an toàn của Chân Nhân thành mà là Vương An Cơ. Lão đã đợi 300 năm ròng rã, nay làm sao dễ dàng bỏ cuộc được?
Triệu Thuỵ Miên cảm thấy vô cùng may mắn, trước đây nếu không đã chính là kẻ tiếp tay cho kẻ hại chết cả gia tộc mình. Đau đầu hơn là, suýt chút nữa hại chết thêm một Vương An Cơ.
- Vậy bây giờ phải làm sao? - Đặng Vân Du vừa cắn bánh mì vừa nói.
- Chúng ta không biết được bọn chúng còn bao nhiêu người ở đây? Bù lại, chúng ta có con tin trong tay.
- Sẽ uy hiếp được lão sao? Chắc không phải đâu. - Đặng Vân Du lập tức dè bỉu. Tính mạng một pháp sư nhỏ bé đối với lão chỉ là cỏ rác mà thôi.
- Tuy không uy hiếp được, nhưng lợi dụng được. Đợi vài ngày sau, cậu khoẻ lại, chúng ta sẽ lên đường. Lần này, phải nhờ tới cậu nhiều rồi. - Triệu Thuỵ Miên vừa nói vừa vỗ vai cô. Đặng Vân Du nghệt mặt ra.
- Ta sẽ giết lão già đó như giết một con bọ.
Tối đó, hoàng đế trong điện đang say sưa chơi đùa với quý phi, Chân Nhân Chiêu Minh cầu kiến. Lão ta liền phật ý, lúc nào vui vẻ lão cũng bị hắn ta làm phiền. Tuy nhiên, nếu hắn đã diện kiến thì hẳn là chuyện rất quan trọng, cho nên lão tạm thời bỏ qua, chờ quý phi sau. Quý phi biết điều nhanh chóng lui ra ngoài, đi qua hành lang còn nhìn Chân Nhân Chiêu Minh một cái rồi mới rời đi.
- Bẩm hoàng đế.
- Có chuyện gì?
- Pháp sư ở bên kia đã lâu rồi không có động tĩnh. - Giọng nói chất chứa đầy đa nghi.
- Ngươi nên kiềm chế lại, tướng quân. - Hoàng đế uống ngụm trà, kéo hoàng bào che ngực - Câu cá cần phải có kiên nhẫn, đã thả mồi rồi thì chỉ cần cá cắn câu nữa thôi. Bọn chúng hồi hương lâu như vậy, sẽ không kịp đề phòng. Ngươi cứ yên tâm là thành công như vậy. Huống hồ, một con người nhỏ bé không chút kháng cự đó, lẽ nào đám pháp sư mà trẫm cử đi lại không bắt được?
- Thần chỉ lo...
- Trẫm thấy ngươi nên về nhà nghỉ sớm đi, đừng có suốt ngày bẩm báo với trẫm những việc như vậy nữa.
Chân Nhân Chiêu Minh mím chặt môi, dường như còn muốn phản bác lại thêm một câu nào đó. Cuối cùng, hắn cũng không nói ra, Chân Nhân Chiêu Minh cúi đầu:
- Thần xin cáo lui.
- Đi đi. - Hoàng đế mệt mỏi ngả lưng, xua xua tay.
Trong màn đêm, một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện trong điện. Hắc y nhân phi thân một cái liền ra khỏi vòng vây nghiêm ngặt của triều đình, phóng không ngừng nghỉ về phía cánh rừng. Hướng hắn đi tới dường như không xác định, mờ mịt trong màn đêm. Kì thực, cuối cùng tốc độ chậm lại. Hắn thả cước bộ, chầm chậm đi trên lối mòn dẫn tới nghĩa trang.
Không ai để ý được hắc y nhân đang nhìn cái gì, chỉ thấy hắn dừng lại trước hai ngôi mộ, chậm rãi quỳ một chân xuống nền đất ẩm ướt sau một trận mưa lớn, tay nhẹ nhàng tháo áo chùm đầu xuống, khoan khoái mỉm cười, ngón tay miết lên dòng chữ trên bia đá:
- Cha, mẹ, con về rồi.
Chân Nhân Chiêu Minh mỉm cười, dùng áo phủi bụi và cỏ dại mọc quanh nấm mộ, dịu dàng như chăm sóc vật báu. Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ hắn, cũng là ngày hắn bắt đầu ấp ủ kế hoạch của mình. 50 năm rồi. 50 năm hắn nung nấu cơ hội trả thù nhưng không thành. Bởi vì hắn đợi, hắn đợi cơ hội sẽ đến với mình. Và đó chính là cái ngày mà hắn gặp được Triệu Thụy Miên, cái cô pháp sư ở Chân Nhân thành, trên người thoang thoảng mùi hương của yêu quái.
- Cha, mẹ, năm nay đã là năm thứ mấy chúng ta gặp nhau rồi nhỉ? À, chính là cái ngày cha nói con không được đặt mộ cha mẹ ở gần Chân Nhân thành.
Chân Nhân Chiêu Minh còn nhớ như in, lúc cha mẹ hắn còn hấp hối, đã dặn hắn rất kĩ, tuyệt đối không được tin hoàng đế, không được lại gần lão, cũng đừng làm tay sai cho lão, lão chính là một con rắn độc. Tiếp sau đó là chuyện không được viết tên cha mẹ lên bia mộ và không được để bất cứ ai nhìn được, đặc biệt là người của hoàng đế.
Hắn không hiểu. Bọn họ đâu phải trọng phạm triều đình. Ngay cả khi Chân Nhân Chiêu Minh liều lĩnh muốn đăng ký tòng quân, gian nan leo lên vị trí tướng quân này, hắn cũng không tra ra bất kì tin tức nào của cha hắn. Trong khi, ngày trước, cha hắn chính là thuộc hạ trung thành bên cạnh hoàng đế. Rồi cũng như Triệu Thụy Miên, hắn ban đầu cũng nghĩ hoàng đế trước chính là cha của Chân Nhân đế hiện tại.
Nhưng rồi, bí mật nào cũng có ngày lòi ra. Khi hắn biết được hoàng đế lén lút ăn thịt yêu quái, hắn đã nôn mửa một đêm. Bên ngoài vẫn nhẫn nhịn tiết chế nhưng bên trong, hắn đã xem lão chính là một con yêu quái ăn thịt đồng loại của mình. Một người như vậy, làm sao có thể làm vua một nước? Vậy mà lão đã ngồi ở cái ngôi vị đó suốt mấy trăm năm. Trọng thần triều đình cũng có người biết người không, đa số là biết được nhưng nhắm mắt bao che cho lão. Lão càng sống lâu, càng đảm bảo cho cả dòng họ của họ có thể ăn sung mặc sướng dài dài.
Chân Nhân Chiêu Minh, chính là con trai của Chân Nhân Chiêu An. Bí mật này không ai có thể biết. Chỉ trừ một người. Chính là cô nương giả thành công công trong điện năm đó, đã giúp cha mẹ hắn thoát khỏi nanh vuốt của hoàng đế. Nghe nói, cô nương đã chết rồi, cùng với hơn vạn quân của hoàng đế, một đi không trở lại. Lúc cha hắn đến, chỉ thấy một đống máu tươi và đầu người lăn lóc.
Chân Nhân Chiêu Minh muốn tìm lại ân nhân năm đó của cha mẹ để nghe lại tình hình một lần. Nhưng nghĩ rằng cho dù người kia không chết thì cũng chẳng còn sống nữa.
Hắn, từ đầu đến cuối đều là hắn. Là hắn dẫn Triệu Thụy Miên về gặp hoàng đế. Hắn cố tình trì hoãn quân lính để bọn họ có thể chạy thoát. Hắn bỏ một ít thuốc giải vào độc rắn để Triệu Thụy Miên không chết ngay tức thì, hòng qua mắt cai ngục. Hắn lén lút sai người thả Liên Hương bà bà đi.
Hắn nhắm mắt làm ngơ khi quân lính báo cáo cổng thành đã được mở ra một lần. Hắn mắt nhắm mắt mở để Đặng Vân Du và Vương An Cơ trốn ra cửa sau của khách điếm. Chính tay hắn cứu hoàng đế khỏi Vương An Cơ, nhằm để bọn họ có thể an toàn thoát ra ngoài. Hắn để lại dấu hiệu cho Tần Tuệ Minh tìm thấy Triệu Thụy Miên, để hắn giết lão đại sư ở Thiên gia môn. Hắn cố tình dùng sai để giảm công lực của gương Định Thần, Triệu Thụy Miên có thể đến kịp thời mà đưa bọn họ đi.
Toàn bộ đều là ý đồ của hắn, đều là một tay hắn gây ra để qua mắt hoàng đế. Hắn đã theo lão hơn chục năm nay rồi, coi như cũng hiểu được tính tình đa nghi của lão. Hắn cố tình đem chuyện tình báo dâng lên mỗi lúc lão đang cao hứng, như vậy dần dần, lão sẽ không thích hắn làm phiền nữa. Mà hắn biết, đám pháp sư bên kia đều đã bị giết chết, coi như lão xui.
Tâm cơ hắn khó lường, sâu như đại dương. Hắn toan tính tất cả, chỉ một lòng vì dân diệt họa. Nếu trên đời có yêu quái tốt, hắn tình nguyện đưa người đó lên làm vua cũng không muốn để lão hoàng đế tác oai tác quái. Mục đích của hắn không chỉ muốn diệt lão, mà còn muốn tống khứ hết đám nghịch tặc trong triều. Thanh trừ hết tất cả. Để làm được điều đó, hắn chỉ còn cách mượn nước đẩy thuyền, công khai tội ác của hoàng đế cho dân chúng. Như vậy, cha mẹ hắn chết cũng nhắm mắt.
Đáy mắt hắn mềm nhũn. Chân Nhân Chiêu Minh dụi mắt, đứng dậy. Dáng đứng cao ngạo của một tướng quân không cho phép hắn yếu đuối. Ngay cả việc tìm người yêu cho mình mà hắn cũng không làm được, số mệnh của hắn quá lận đận. Hắn không dám đánh cược mình với bất kì ai. Ai có thể làm chỗ dựa cho hắn đây? Một tướng quân ngoan độc, lãnh khốc.
Hắn xoay người, trùm áo choàng lên, rời đi hun hút trong bóng đêm. Không ai biết, sau đó, còn có một người đứng trong rừng nhìn ra, uyển chuyển nhìn theo bóng dáng rời đi. Sau đó chầm chậm lại gần hai ngôi mộ. Kỳ lạ là trên mộ không hề có ghi chữ người chết.
Đặng Vân Du đã thay quần áo xong, bước ra từ phòng tắm. Triệu Thụy Miên đưa cho cô một viên đan dược.
- Đây là cái gì? Tại sao không bỏ trong túi gấm?
- Cái này rất đặc biệt. - Triệu Thụy Miên đưa sẵn cho cô, dặn dò cẩn thận - Luôn giữ bên người, lúc chỉ cần cảm thấy nguy hiểm, dẫm lên nó, nghĩ đến nhà cậu, cậu sẽ trở về.
- Giống như lúc hồi hương à? - Đặng Vân Du cầm viên dược ngắm nghía một hồi.
- Tôi đã dựa trên đó để chế ra. - Triệu Thụy Miên gật đầu - Dùng cẩn thận một chút, đừng để bị thương.
- Tôi biết mà. Này này, Thụy Miên, cậu giỏi thế, chế ra dược giỏi thế này, cứ bán lấy tiền có khi còn giàu hơn đấy.
- Có được không? - Triệu Thụy Miên cười nhạt, coi như đó chỉ là lời nói thoáng qua bên tai.
Nghĩ tới đó, cô lại nhớ tới Liên Hương bà bà. Bà vì cô mà phải nhận lấy cái chết. Bọn chúng thật độc ác, ngay cả người già mà cũng không tha. Ở Chân Nhân thành, Liên Hương bà bà cũng coi như là người thân nhất với cô rồi. Sau này, những quả cầu yêu phải tìm ai đến bán đây? Mà cũng không biết có còn cơ hội để bán được không.
- Thụy Miên?
- Hả? - Triệu Thụy Miên lơ đãng nhìn.
- Làm sao thế? Gọi cậu mấy tiếng cũng không nghe. Đi tìm Vương An Cơ đi, nãy giờ không thấy anh ta. - Đặng Vân Du kiểm tra lại vật dụng trong túi gấm một lượt nữa.
- Ừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...