- Thụy Miên, mấy hôm nay, trong đầu tôi toàn hiện lên những thứ gì lạ. Tôi nhớ lại lúc hồi hương, nhưng người bị thương không phải là tôi, là Tuệ Minh. Nhưng tôi đã đi rồi, không ai chịu cứu huynh ấy. Dựa vào tính cách kiêu ngạo, chắc chắn Tuệ Minh sẽ không chịu ăn thịt người đâu. Phải làm sao bây giờ? Có khi nào huynh ấy chết rồi không?
Đặng Vân Du vừa nói, nước mắt vừa rơi, không tài nào kiềm được nổi. Triệu Thụy Miên nhíu mày. Những ngày tỉnh lại, Đặng Vân Du luôn nói những lời mê sảng này, giống như mất trí. Để rồi bồn chồn, lo lắng. Thuật hồi hương đã ám ảnh cô quá lâu.
- Thụy Miên, hay là chúng ta đi Chân Nhân thành đi. Tôi van cậu, để tôi nhìn huynh ấy một lần thôi. - Đặng Vân Du khóc thương tâm, ghì chặt lấy tay Triệu Thụy Miên. Nhưng cô vừa nghe đến đó đã vội quát.
- Không được. Sức khỏe của cậu không đủ đáp ứng, không thể vận động.
- Tôi chỉ muốn chắc rằng huynh ấy khỏe mạnh thôi.
- Tôi nói không được là không được. Đặng Vân Du, nếu sau này cậu còn nhắc đến chuyện này một lần nữa, đừng hòng tôi cho cậu đến Chân Nhân thành. Nếu bóng ma này cậu cũng không thể vượt quá thì đừng đồng hành cùng tôi nữa.
Triệu Thụy Miên tức giận, nói xong thì đi một hơi ra ngoài. Vương An Cơ ở lại, nhìn Đặng Vân Du khóc, khóc rồi lại mệt, mệt rồi lại ngủ.
Đặng Vân Du dựa vào giường, yên lặng nhìn Triệu Thụy Miên thành thục gọt trái cây. Thật ra, cô gái trước mắt đã 300 tuổi. Thật ra, người đàn ông đứng ở góc phòng kia đã hơn ngàn tuổi. Cô thì tính là cái gì đâu?
- Ăn đi. Ngày mai chúng ta xuất viện. Nhìn cậu khá hơn rồi đấy.
Ít nhất cũng không điên cuồng phát tiết nữa. Đặng Vân Du há mồm, cắn miếng quýt vừa đưa tới. Chua chua ngọt ngọt, rốt cuộc hôm nay cũng nếm được vị thức ăn.
- Thụy Miên. Tôi ấy vậy mà quên mất. Từ đó đến giờ chưa từng thử hồ lô ở Chân Nhân thành.
- Rất ngon. Lúc nào sẽ đưa cậu đi.
- Ừ. - Đặng Vân Du cúi đầu nhìn miếng quýt cắn được một nửa ý cười ẩn hiện trong mắt - Hoàng đế vẫn còn đang giữ gương Định Thần. Cậu có nghĩ, không bắt được Vương An Cơ, lão sẽ bắt yêu quái khác không?
- Hiện giờ chưa nghĩ được nhiều như vậy. Chúng ta phải có kế hoạch chi tiết trước đã.
- Tôi thấy lão ra giống như loài gián, đạp mãi không chết. Thật hi vọng Vương An Cơ có thể một phát giết chết lão đi.
- Lần tới ta sẽ. - Vương An Cơ nhàn nhạt lên tiếng, mang theo chút phấn chấn. Rốt cuộc Đặng Vân Du đã thôi mộng mị. Đột nhiên cô nhíu mày.
- Không được. Như vậy là mang tội khi quân, sẽ bị chém đầu đó.
- Bọn họ lấy được đầu ta sao?
Đặng Vân Du phì cười, bỏ trọn miếng quýt ngọt vào miệng. Đúng vậy, Vương An Cơ há là người bọn họ muốn làm gì thì làm sao?
Ngày xuất viện, Triệu Thụy Miên cùng Vương An Cơ đi làm thủ tục. Cô ở lại trong phòng xếp gọn đồ đạc. Động tác cực kì chậm chạp, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô thả đồ dùng cá nhân vào túi nhỏ phía trước, mắt lướt qua cửa sổ.
- Tuệ Minh...
Đặng Vân Du thoáng nhìn thấy thân áo trắng lướt qua cửa sổ, vội xốc rèm lên, mở toang cửa. Nhưng ngoài gió ra, chẳng còn ai khác, chẳng có ai với bạch y bay phấp phới, chỉ là những bệnh nhân đang tản bộ và ngồi trên ghế đá.
Không lẽ mắt cô hoa rồi? Đặng Vân Du đứng bần thần bên cửa sổ một hồi lâu, tay buông lỏng rèm. Tần Tuệ Minh, đã bao lâu không gặp hắn rồi?
Tiếng bánh xe kêu ròng rọc vang lên, y tá thấy cô đứng bên cửa sổ thì hốt hoảng:
- Cô ơi, cô còn chưa khỏe hẳn, đóng cửa sổ lại đi. - Đặng Vân Du quay lại, Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ còn chưa trở về, chỉ có y tá soạn thuốc ra - Hôm nay cô xuất viện rồi phải không? Nào, đến uống thuốc bữa cuối đi.
- Tôi còn cần phải uống thuốc nữa à?
- Thuốc bổ thôi. Bác sĩ sợ cô mệt.
Y tá cười, đưa hai viên thuốc cho cô. Đặng Vân Du lấy ly nước bên cạnh, uống một hơi cạn sạch. Y tá thu dọn đồ đạc rồi đẩy xe ra ngoài. Đặng Vân Du ngồi tựa vào đầu giường, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Thứ bút này chỗ các người hay thật. - Vương An Cơ lần đầu tiên chân thật tiếp xúc với bút bi thì thích thú.
- Ờ. - Triệu Thụy Miên đảo mắt.
Cái gì? Lúc nãy cô y tá kia lại nhìn hắn ngẩn ngơ như bị hút mất linh hồn vậy. Vương An Cơ không hề suy nghĩ mà muốn cây bút trên tay cô ta, cô ta cũng mắt nhắm mắt mở đưa cho, còn cố tình chạm tay hắn. Cái này gọi là lợi dụng trắng trợn. Y tá bây giờ đều đáng sợ vậy sao?
- Cô sao thế? - Hắn cất cây bút đi
- Không có gì. - Ai bảo có người xinh đẹp như vậy, còn cô lại giống bóng đèn bên cạnh.
Vương An Cơ cũng không để tâm lắm. Hai người vừa đi làm thủ tục xuất viện về, thong thả trở về phòng đón Đặng Vân Du. Thình lình Vương An Cơ đứng sững lại, cây bút trên tay rơi xuống sàn nhà, vang lên tiếng lách tách ghê rợn. Hiển nhiên đã bị gãy một phần nào. Triệu Thụy Miên xoay lại khó hiểu:
- Sao vậy?
- Ta không ngửi thấy mùi của Đặng Vân Du.
Triệu Thụy Miên nhíu mày, cô không hề nghi ngờ khứu giác của Vương An Cơ, lập tức chạy tới đẩy xoạt cửa phòng ra. Không một bóng người. Cô hoảng loạn mở toang phòng vệ sinh. Cũng chẳng có ai. Vương An Cơ chậm rãi đi vào trong. Căn phòng không có bị lộn xộn, Đặng Vân Du có thể tự ý rời đi, hoặc là...
- Người đâu rồi? Đặng Vân Du đi đâu?
- Hình như... ta ngửi thấy mùi gì đó. - Vương An Cơ sờ đống quần áo vừa xếp gọn trên giường. Trong không khí thoang thoảng mùi hương kỳ lạ mà hắn không tài nào nhận ra.
- Mùi gì?
Triệu Thụy Miên dù sao cũng chẳng phải là yêu quái, mũi không thể thính bằng hắn được, cô không hề ngửi được bất cứ thứ gì ngoài mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
- Hừ, bọn họ quá xem thường ta rồi.
Vương An Cơ phất áo khoác lên áo bào màu đỏ, lao xuống từ cửa sổ. Triệu Thụy Miên sững sờ, rồi nhanh chóng nhảy theo sau, đứng vững vàng trên Thiên Khu trượng, tốc độ bay không hề thua Vương An Cơ chút nào. Mặc kệ bị con người nhìn thấy thứ gì, tính mạng Đặng Vân Du bây giờ là quan trọng nhất.
Trên đường giăng lên một kết giới vô hình, một nhóm khoảng năm người, trong đó hai người đang vác theo một người khác nữa. Không một ai trên đường dám nhìn họ. Một người trong số đó cười nói:
- Ta khinh. Cái gì mà thế giới con người cạm bẫy nguy hiểm. Ta thấy bọn họ chẳng khác nào 300 năm trước, nhu nhược và yếu đuối.
- Nhưng cũng phải công nhận nơi này có những thứ rất kỳ diệu.
- Đừng quên chúng ta đến làm gì. Không phải đi chơi đâu. - Người nọ liếc một cái.
- Chỉ cần sử dụng kết giới, chẳng ai thấy được và cũng không ngăn cản được chúng ta hành động.
- Hoàng đế đúng là suy đoán không sai, bọn họ chắc chắn sẽ xuất hiện, còn cài chúng ta ở đây cả tháng trời.
- Nói thật. Đồ ăn ở đây đắt đỏ quá, mỗi lần ta muốn ăn gì đều rất khổ tâm.
Đám pháp sư cứ ba câu năm lời nhận xét về cái thế giới này, đăm đăm chuẩn bị lập công lớn về cho hoàng đế.
- Chờ chút, các ngươi có nghe tiếng gì không?
- Tiếng gì chứ? Ngươi đánh rắm à? - Người kia phải khiêng theo Đặng Vân Du, hai vai đã mỏi nhừ vậy mà cứ bị trì hoãn chuyến đi làm hắn bực mình.
- Nhảm nhí, rõ ràng ta nghe thứ gì đó giống như...
Vị pháp sư rất tin vào thính lực của mình, nhưng lúc chăm chú nghe lại thì lại không nghe ra được gì.
- Không lẽ ta...
Lời còn chưa nói xong, kết giới đã một mảnh bị phá tan tành, thổi văng bọn họ và Đặng Vân Du lăn lóc. Bọn người hoang mang chống lưng ngồi dậy. Khói bụi mù mịt, chỉ thấy xuất hiện hai bóng dáng mờ nhạt đứng ngược sáng.
Áo bào đỏ tươi như máu và màu tím thanh thoát như hoa dại phấp phới, tuy rằng hơi không hợp lí lắm nhưng lại hài hòa một cách thần kỳ. Hai người bước ra từ khói trắng. Tóc của nam tử dài đến tận eo, thoạt nhìn còn cao to hơn người thường gấp mấy lần. Bàn tay ma quỷ của hắn vươn tới, bóp chết tên pháp sư đầu tiên vừa nhìn thấy hắn. Khi bọn họ còn chưa kịp định hình thì chỉ còn lại một người sống sót.
Vương An Cơ ra tay nhanh đến nỗi cô chưa kịp chớp mắt. Đặng Vân Du thì nằm đó như một các xác chết.
- Đừng giết cô ta. - Pháp sư sợ hãi nhìn bàn tay nóng rực như lửa chạm cổ mình, không dám hé môi. Chỉ biết trợn ngược mắt nhìn đồng sự của mình bị giết ngay chớp mắt.
Triệu Thụy Miên giữ tay hắn lại. Trong mắt cô hiện ra tia tính toán. Nếu lão hoàng đế đã nghĩ sâu xa đến mức gài người đến thế giới loài người thì ngay cả yếu điểm này của lão cô cũng không thể lợi dụng rồi. Ở đây cũng không còn an toàn nữa. Nếu vậy, cô phải cho lão biết thế nào là gậy ông đập lưng ông, phải trả lễ cho lão chứ.
- Giữ lại làm cái gì nữa? - Nói rồi, lực đạo trên tay hắn càng mạnh hơn nữa.
- Được, chúng ta lợi dụng được.
Nghe đến đó, Vương An Cơ nhướng mày, thả tay ra. Pháp sư sợ hãi co người một chỗ, không dám động đậy thêm nữa.
- Đây, uống cái này vào?
- Là cái...
Pháp sư còn chưa kịp nói gì đã "ực" một tiếng, viên dược bị đột ngột đẩy xuống họng. Cô ta trợn ngược mắt như bị nghẹn chết đến nơi, sau đó, mí mắt nặng trĩu dần, cuối cùng là ngất lịm đi. Triệu Thụy Miên cho cô ta vào túi gấm của mình. Còn Đặng Vân Du thì được Vương An Cơ an toàn đưa về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...