- Oa, cây trâm này đẹp quá!
Đặng Vân Du cầm một cây trâm đính ngọc đỏ nạm hình hoa đào cực kì tinh xảo, quanh viền còn óng ánh màu vàng, hình như thật sự bằng vàng. Thứ này còn đẹp gấp mấy lần trang sức ở cửa hàng đá quý. Đáng ra trước đó nên đi đổi thật nhiều tiền mới đúng.
Đến đây có lẽ không cần chật vật, ở khách điếm được mấy ngày đã phải vội vã dọn ra ngoài. Nếu có thể mua thêm vài thứ về làm kỷ niệm thì tốt rồi.
- Cô nương à, rốt cuộc là cô có mua không?
- À, không đâu, làm phiền đại thẩm.
Đặng Vân Du cười xòa, đặt cây trâm xuống rồi đi. Giờ này rồi mà người người còn đổ xô ra đường cũng thật đông. Mấy đôi nam thanh nữ tú hò hẹn nhau, mặc trang phục đẹp nhất, đến hoàng lâu trên sông để thi đối đáp. Chủ đề hầu hết là về những chuyện thường ngày. Có lẽ chẳng ai muốn nhắc đến cái nạn đói khủng khiếp đó nữa.
Minh Châu tự là nơi tập trung đông đúc nhất. Người người lên chùa viếng bái, nghe giảng đạo, đến bây giờ vẫn còn đông. Đặng Vân Du nghĩ rồi lại nâng váy đi vào trong chùa.
Mùi hương khói mù mịt lan tỏa khắp sảnh chính. Tượng phật là bằng đồng cao năm mét sừng sững ngay giữa sảnh. Bên dưới là lư hương, hoa quả, bánh trái, nến, quẻ bói. Xung quanh là các tượng phật di lật khác. Người người xếp hàng để đến phiên mình rút một quẻ.
Đặng Vân Du đi quanh một vòng. Thấy có nhiều người khóc. Hòa thượng trụ trì đang phổ độ chúng sinh, giải thoát cho những linh hồn chết vì nạn đói. Có đứa trẻ vừa sinh ra đã chết đói. Có thiếu nữ vừa đến tuổi cập kê đã đoản mệnh. Ngay cả một cụ bà đã không còn răng nữa, ấy vậy mà khi chết cũng nhiều người khóc theo.
Một bên nghe kinh phật, một bên chắp lặng hai tay, nước mắt lặng lẽ rơi. Có lẽ người sống còn đau khổ hơn người chết. Đặng Vân Du nhìn thấy cũng cảm động, cô chắp hai tay trước ngực, đứng bên ngoài, lặng lẽ cầu nguyện cho những linh hồn kia sớm được đầu thai.
Bỗng lỗ tai bắt được âm thanh bên ngoài. Như một cơn lốc càn quét, âm thanh ồn ào đó nhanh chóng lan đến bên trong điện. Nơi hòa thượng đang đọc kinh, khiến người cũng phải dừng lại. Đại đa số mọi người đều ồn ào nhoài người ra xem.
Một bóng trắng lao vào trong điện, gió lướt qua tóc cô, Đặng Vân Du khẽ nhíu mày nhưng cũng chưa mở mắt. Chùa chiền là chốn thanh tịnh, cớ sao lại có một kẻ bốc đồng xông vào chứ. Nói không chừng triều đình còn phái người tới xử tội.
- Vân nhi!
Tần Tuệ Minh? Đặng Vân Du mở mắt. Mọi người đều hết sức bất ngờ với nam tử vừa xuất hiện kia. Nhìn cũng ngu muội như vậy. Có người khẽ lắc đầu.
- Vị thí chủ này, cho hỏi ngươi muốn tìm ai?
- Ta tìm Vân nhi. - Đặng Vân Du suýt nữa té nhào. Sao hắn có thể ăn nói hồ nháo như vậy với sư phụ?
Tần Tuệ Minh lại không quan tâm được nhiều như vậy. So với lão hòa thượng già trước mắt thì Vân nhi quan trọng hơn.
- Xin thứ lỗi cho bần tăng, ở đây không có ai tên là Vân nhi cả.
- Nhưng ta rõ ràng thấy cô ấy vào đây.
- Muốn tìm, xin mời thí chủ ra ngoài, sẽ có người giúp thí chủ.
Sư phụ kính cẩn đưa tay mời. Tần Tuệ Minh cáu bẩn vẫn không tin. Rõ ràng mới ban nãy hắn còn ngửi thấy mùi hương trên người Đặng Vân Du, chốc lát đã không thấy đâu rồi.
Đặng Vân Du chớp mắt, nhìn Tần Tuệ Minh âm ỉ tức giận ra ngoài mà cảm thấy hơi chột dạ. Cũng không phải cô muốn dối lừa gì hắn nhưng chẳng qua ở đây là chùa phật, chẳng lẽ để người khác biết hắn vì cô mà náo loạn một hồi?
Đặng Vân Du nuốt nước bọt, mắt thành khẩn nhìn phật tổ phù hộ. Vả lại, bây giờ hình dạng bên ngoài của cô thật sự không thích hợp để hắn thấy, cũng không biết giải thích thứ pháp thuật này đến từ lâu. Vì tránh lành ít dữ nhiều, Đặng Vân Du vái xong vài cái rồi lặng lẽ chuồn ra ngoài. Nếu còn tiếp tục ở trong kia nghe kinh, người phàm tục như cô chắc sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.
Vẫn còn náo loạn? Tần Tuệ Minh thật sự còn chưa rời đi. Hắn đứng khoanh tay, hai mắt nhắm nghiền, tựa vào cổng chùa. Người qua lại nếu không phải sợ hãi thì chính là nhìn hắn ái mộ. Người ta đều thích những kẻ đẹp trai.
Đặng Vân Du ho một tiếng, cô đến chỗ xin quẻ bói, chính là ở gần cổng chùa, trên đường bên sườn núi lên Minh Châu tự. Những bậc thang bằng đá kéo dài dường như vô tận. Người lên chùa cũng lưa thưa dần. Bên dưới là ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, là tàn dư của lễ hội.
Nơi xin quẻ kì thực chỉ là một cái bàn nhỏ, có một tiểu hòa thượng ngồi ngủ gật. Ánh đèn lấp lánh từ những tượng đồng trong chùa và ánh nến le lắt soi rõ cái đầu láng bóng của vị tiểu hòa thượng. Đặng Vân Du bày ra vẻ mặt hết sức tự nhiên.
Gió đêm thổi rừng cây kêu xào xạt, váy cô tốc lên nhè nhẹ. Cô không gọi vị tiểu hòa thượng dậy mà nhẹ nhàng bốc một lá xăm. Mắt dè dặt liếc Tần Tuệ Minh có vẻ như đã ngủ. Bên cạnh còn có một vị tiểu hòa thượng khác, vẻ mặt mếu mó mệt mỏi. Bây giờ cô mới nghe rõ vị đó nói cái gì.
- Vị thí chủ này, ngài xem, trời cũng đã khuya lắm rồi. Nếu thí chủ muốn tìm người, hay là ngày mai rồi hẳn quay lại.
Tần Tuệ Minh vẫn không trả lời, tựa như không nghe thấy. Tiểu hòa thượng bất lực giãy nãy. Đặng Vân Du vẫn cẩn trọng lắng nghe, tay chầm chậm mở lá xăm. Cô quên mất mình không biết đọc chữ Chân Nhân.
- Đại gia à, ngài đừng làm khó chúng tôi nữa. Người ta đến chùa cầu phúc cũng bị ngài dọa cho sợ. Hay là ngài về đi, đợi chúng tôi tìm ra sẽ lập tức báo cho ngài.
- Đừng vọng tưởng nữa. Ngay cả ta cũng không tìm được thì các người dựa vào bản lĩnh gì?
Tần Tuệ Minh mở mắt, đứng thẳng người. Nhìn như muốn đâm xuyên người tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng run rẩy, trán bịn rịn mồ hôi, rất sợ mang họa sát thân.
- Vậy bây giờ thí chủ cứ định đứng đây mãi sao?
- Ta không tin mình không tìm được người.
- Nhưng đã khuya như vậy rồi. Còn có cô nương nào ở đây sao?
- Chẳng phải còn vị cô nương này à?
Như cảm nhận được ánh mắt chiếu đến mình, Đặng Vân Du ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu hun hút của Tần Tuệ Minh hờ hững lướt qua, còn có vị tiểu hòa thượng mặt ăn trái đắng nọ. Đặng Vân Du lập tức nhìn chằm chằm lá xăm trong tay, hận tại sao mình lại mù chữ.
Đặng Vân Du không nói nhiều lập tức rời đi. Dù sao mọi chuyện cũng sắp giải quyết xong rồi, sau khi đưa cha mẹ Triệu Thụy Miên sang bên kia, bọn họ sẽ trở về. Tiểu hòa thượng vẫn tiếp tục lải nhải bên cạnh.
- Đứng lại!
Tần Tuệ Minh lành lạnh nói. Đặng Vân Du chết đứng như tượng sáp. Hắn quét đôi mắt lạnh lẽo quanh người cô một vòng. Dường như có thứ gì đó quen thuộc nhưng hắn không thể nhận ra điều gì.
Tần Tuệ Minh bước tới, kề sát mũi gần người cô ngửi ngửi. Đặng vân Du hoảng loạn ngửa lưng ra đằng sau, hai má nóng ran.
- Làm... làm gì vậy?
Chúa ơi, cái giọng ẻo lả này là của ai vậy? Từ miệng cô phát ra hay sao? Quả nhiên, Tần Tuệ Minh nghe giọng nói chan chát thì nhíu mày, có phần ghét bỏ. Hắn thẳng lưng, nói với tiểu hòa thượng.
- Ngày mai ta sẽ quay lại. - Rồi rời đi.
Đặng Vân Du thoáng thở phào một hơi. Dược của Triệu Thụy Miên đúng là hàng xịn, may mà không bị phát hiện. Cô sửa lại nếp áo rồi rời đi.
- Huynh chưa ngủ à?
Vương An Cơ ngồi ở giữa sảnh, hình như là đang uống rượu một mình. Nhìn thấy cô cũng chưa ngủ mà còn hỏi hắn, hắn cười trào phúng. Lại nốc một chén rượu.
- Ngồi ở đây uống rượu làm gì thế?
- Bị cô đánh trọng thương rồi. Uống rượu để đỡ đau.
Tay đang rót rượu của Triệu Thụy Miên ngưng lại. Cô vậy mà quên mất chuyện này. Thấy cô mấp máy môi định hỏi, Vương An Cơ nhếch môi.
- Cô nghĩ vậy thật à? Nếu sau 300 năm mà ta chỉ được có vậy, vậy thì chẳng phải phí mấy ngàn năm tu luyện rồi sao?
- Không biết huynh từ khi nào có trò đùa nhạt vậy.
- Dưới cái thủy cung này không khí lạnh lẽo, đầy ma chướng. Chẳng khác nào cái điện thu nhỏ, ta chẳng tài nào chợp mắt được.
- Ta thấy huynh chẳng bao giờ ngủ đủ giấc.
- Trước kia ta chỉ đa phần là ngủ. Bây giờ thức đêm thêm một chút cũng chẳng sao, huống hồ đã ngủ 300 năm rồi.
- Rượu này huynh trộm chỗ nhà bếp à?
- Lấy từ phòng Tần Tuệ Minh.
Triệu Thụy Miên suýt nữa thì phun cả ngụm rượu ra.
- Thật hay giả? Rượu của hắn mà huynh cũng lấy được. Coi chừng về hắn xử huynh.
- Hắn bận đi tìm Đặng Vân Du rồi. Cái dược dịch dung của cô khử cả mùi trên người cô ấy, làm hắn tìm ròng rã cả ngày. Với lại, hắn biết thì sao, cũng chẳng thể giết được ta.
Triệu Thụy Miên há miệng định nói gì đó lại thôi. Chuyện gương Định Thần, cô đã biết hắn không phải thủ phạm, vậy là do cha cô hiểu lầm, cứ như thế mà nhốt hắn ngây ngô chẳng biết gì, nhốt tận 300 năm. Nếu không phải vì cô tình cờ giải thoát hắn, cũng không biết đằng sau sự thật lại đáng sợ như vậy.
Tóm lại, người có lỗi trước là cha cô, hắn vô tội. Cha nợ con trả, cô còn đi đánh người ta. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Triệu Thụy Miên âm thầm nhận định, nhà họ Triệu cô nợ hắn một món nợ. Triệu Thụy Miên rũ mắt, lại phát hiện dưới hông hắn, lớp vải màu đỏ lại hơi ẩm ướt, phập phồng phập phồng như trêu ngươi.
- Vương An Cơ, có cái gì...
Ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào vùng eo, thật không nghĩ đến chuyện nam nữ thất lễ gì đó. Vương An Cơ thoáng giật mình, vùng eo tê rần bị chạm nhẹ, dịch thể màu đỏ sền sệt dính lên ngón tay đập vào mắt cô.
- Huynh... huynh thật sự bị thương?
- Vết thương nhỏ thôi, ta cũng không có cảm giác.
Vương An Cơ vẫn kiên trì giữ vững phong độ lưng thẳng mắt thẳng. Triệu Thụy Miên ngồi dịch lại, không nói không rằng vạch áo hắn ra xem. Vết thương dài như dao sắt khẳng định là do Thiên Khu trượng của cô gây ra.
- Cô... - Sao lại cư nhiên vạch áo ra mà không xấu hổ chứ?
- Huynh xấu hổ cái gì? Ta sống từng tuổi này rồi, ngay cả phim đen cũng xem qua.
- Phim đen là cái gì?
- Thì xem người khác động phòng đấy. - Triệu Thụy Miên lấy dược trong túi gấm, bày ra bàn.
- Cô... thật biến thái. - Tại sao bây giờ hắn cũng không biết cô lại biến thái như vậy?
Triệu Thụy Miên liếc hắn:
- Ngay cả một đứa con nít ở thế giới loài người cũng đã được giáo dục về chuyện đó rồi. Huynh làm ơn đừng có nghĩ xấu ta như vậy.
Vương An Cơ hít ngụm khí lạnh, dưới eo lan tỏa cảm giác mát lạnh, còn ê ẩm hơn lúc nãy, nhưng cũng rất thoải mái.
- Huynh không thắc mắc tại sao vết thương của mình không lành lại sao? Là do Thiên Khu trượng. Vết thương do Thiên Khu trượng của pháp sư gây ra không thể lành lại. Nếu không chữa trị, vết thương sẽ bị nhiễm trùng, sưng mủ, sẽ chết đó.
- Vậy chứ cô đang làm cái gì?
Vương An Cơ vừa nói xong đã thấy cô lấy miệng cắn đầu ngón tay, nhỏ máu lên đám thảo dược vừa được đắp lên vết thương.
- Chỉ có máu của pháp sư mới chữa lành được vết thương.
- Không tiếc máu sao?
Vương An Cơ tùy ý chống cằm, nghiêng người để cô dễ dàng dùng thuốc, không còn vẻ e dè nữa. Dù sao e dè cũng chẳng có ích gì.
- Vết thương là do ta gây ra, ta cũng sẽ chữa lành cho huynh. Dù sao vẫn xin lỗi.
- Cô nói cái gì?
- Ta nói... xin lỗi huynh.
- Cô nói nhỏ quá, ta không nghe được. Là chưa có đủ thành ý sao?
- Rõ ràng tai yêu quái rất thính. Bỗng nhiên hôm nay bị điếc sao? - Triệu Thụy Miên nghiến răng nói, tay dùng chút sức.
- Đau, cô không thể nhẹ tay hơn được à?
- Tại ta tưởng huynh bị điếc nên xúc giác cũng kém rồi chứ. Muốn kiểm tra thôi.
Triệu Thụy Miên dẩu dẩu môi nói. Hắn ngồi một bên âm thầm mỉm cười. Không phát hiện trêu chọc một người cũng có lúc vui như vậy. Hắn nghe rồi, cô đã xin lỗi hắn.
Triệu Thụy Miên cúi đầu, chăm chỉ đắp thuốc, tóc mai rũ xuống, che đi đôi mắt mở to tập trung kia. Hắn không nhịn được mà đưa tay gạt sợi tóc đó. Mềm mại như tơ, sờ như không sờ. Triệu Thụy Miên cũng không phát giác ra cái gì bất thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...