Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

- Dừng tay, hai người mau dừng tay. Mau lên!

Đặng Vân Du hét toáng lên, suýt chút nữa là nhảy ra giữa can ngăn, cũng may Tần Tuệ Minh ngăn lại. Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên thấy có người tới liền trở về hình dáng ban đầu. Bởi vì bọn họ chuyển động quá nhanh nên cũng không ai nhìn rõ mặt.

- Hai huynh muội có gì từ từ nói, đừng đánh nhau. - Diệp Yên Đan nhẹ nhàng khuyên nhủ. Triệu Thụy Nguyên nhẹ vuốt sống lưng bà. Đặng Vân Du thầm nghĩ, may mà cô đến kịp nếu không đã xảy ra hiểu lầm lớn rồi.

- Tôi xác thực hôm đó đã thấy Vương An Cơ đến nhà Triệu đại thúc, một tay giết cả nhà ông.

- Không thể nào. Ta vẫn luôn đi theo Vương An Cơ. Hắn chỉ một mực ở trong suối nước nóng.

- Chính mắt ta nhìn thấy. Ngươi hai tay dính đầy máu giết hết mười mấy mạng người Triệu gia.

Triệu Thụy Miên gay gắt đáp trả. Vương An Cơ nhíu mày, hắn chắc chắn chuyện đó không thể nào xảy ra. Hắn còn không biết cả nhà cô bị thảm sát. Đặng Vân Du hít một hơi thật sâu. Kể lại tình tiết của mình, giống như đã kể với cha mẹ Triệu Thụy Miên.

- Kế hoạch của lão hoàng đế thực rất tinh vi. Tôi cũng không ngờ được lão đã tính kế lâu như vậy. Phải nói là bắt đầu từ nạn đói. Không, không, phải là từ lúc hoàng đế ban thưởng gương Định Thần cho Triệu đại thúc.

- Gì cơ? Thì ra báu vật mà thúc nói chính là gương Định Thần?

Vương An Cơ mơ hồ lóe lên điều gì đó. Triệu Thụy Nguyên khẽ gật đầu. Đặng Vân Du nói tiếp:

- Cho nên lão ta muốn lợi dụng đại thúc để dựng nên vở kịch này.

Ban đầu, lão gây ra nạn đói triền miên, sau đó lại lợi dụng đầu óc mù mờ vì đói của dân chúng, lập đàn cầu phúc. Chân Nhân Chiêu An, cũng chính là cha của Chân Nhân Chiêu Minh sau này cải trang thành dân thường, cầm đầu dân chúng, dựa theo lời nói hàm hồ của hoàng đế, đổ hết tội cho Vương An Cơ. Bọn họ đi tìm Vương An Cơ tính sổ.

Chẳng may Vương An Cơ không hề quan tâm. Vài ngày sau trong thành lại có người làm ăn phát đạt, mùa màng tươi tốt, tổ chức ban phát gạo cho mọi người. Cốt là để mọi người tin rằng mọi chuyện là do Vương An Cơ gây nên. Sau khi tính sổ với hắn thì lương thực cũng trở lại.


Trong những ngày đó, hoàng đế lại liên tục gọi Triệu Thụy Nguyên vào điện, liên tục nhắc đến gương Định Thần và công dụng trừ yêu diệt ma của nó, để dần tiêm nhiễm vào trong đầu ông: Vương An Cơ là kẻ cướp mùa màng của người dân, phải nhanh chóng tiêu diệt hắn.

Cao trào chính là, hoàng đế lén lút đi mời họ hàng nội ngoại của nhà Triệu Thụy Nguyên lên thành một chuyến. Dưới danh nghĩa của ông. Lúc Triệu Thụy Nguyên còn chưa hiểu tại sao bọn họ lại kéo đến thì Vương An Cơ giả xuất hiện.

- Vương An Cơ... giả? - Hắn khó khăn thốt lên.

- Phải, là Vương An Cơ giả. Mọi người có biết rằng, sau lưng hoàng đế còn có một lão đại sư cũng quỷ kế không kém. Lão có thừa khả năng để đóng giả thành một Vương An Cơ. Với năng lực của lão, để có sức mạnh tàn sát được như hắn cũng không khó. Sau đó, đại thúc nhìn thấy cảnh này, thù hận trong lòng dâng cao. Cùng lúc đó, hoàng đế lại triệu ông vào, nói những lời dụ dỗ.

Triệu Thụy Nguyên tỉnh táo nghĩ lại. Đúng là có một lần như vậy, chỉ tiếc là ông không cảnh giác.

- Sau cùng, vẫn chưa yên tâm, lão phái Chân Nhân Chiêu An, vốn là một thị vệ của lão, đi đến khách điếm, vờ nói bóng gió chỗ ở của Vương An Cơ. Cũng chính là ngòi nổ cuối cùng. Vương An Cơ đã bị tóm. Tất nhiên, chắc giờ lão cũng biết kế hoạch của mình đã thành công, chỉ còn bước cuối cùng. Thứ lão muốn, chính là khả năng tăng cao tuổi thọ, lão muốn sống lâu hơn nữa. Vì vậy lão muốn ăn thịt yêu quái.

- Thế nhưng sau bao năm, lão chợt nhận ra chẳng có yêu quái nào có thể đáp ứng nhu cầu của lão. Chỉ có Vương An Cơ, nhưng muốn bắt được hắn, lão phải dùng gương Định Thần. Lão cũng chẳng muốn mất mạng, vì vậy lão lợi dụng đại thúc. Sau khi thành công, lão tìm cách cướp gương Định Thần về, lúc này Vương An Cơ đã bị phong ấn, đương nhiên hành sự sẽ dễ dàng hơn.

- Lão tốn bao nhiêu công sức như vậy chỉ để ăn thịt Vương An Cơ?

- Vậy chỉ cần ta không đưa ra là được.

- E rằng khó. Thông tin mà hiện tại ta thu thập được, lão sẽ trực tiếp giết chết hai người, cướp lấy gương Định Thần. Như vậy bí mật đen tối của lão sẽ chôn vùi mãi mãi.

- Không thể nào. - Diệp Yên Đan che miệng.

Có lẽ bà là người lo sợ nhất. Hoàng đế thực ra lại là lão hồ ly. Vậy mà từ hồi đó giờ bà cứ nghĩ phu quân mình được coi trọng. Diệp Yên Đan thì khóc nấc lên. Còn bốn người còn lại thì suy nghĩ. Riêng Tần Tuệ Minh thì có vẻ là không quan tâm lắm. Nhưng nhìn qua mức độ thì sự việc có thể liên quan đến rất nhiều mạng người.


- Chúng ta không nên kinh động hoàng đế. Trước tiên cứ giả ngu trước đã. Vân... A Vân, muội trước hết thay đổi hình dạng đi. Thời gian này muội tương đối dễ nhận dạng.

- Cái này thì có gì khó. Ta bảo Tuệ Minh một tiếng là được.

- Được đằng chân lấn đằng đầu. - Đặng Vân Du cười khì khì. Diệp Yên Đan ấy vậy mà tâm tình thả lòng hơn.

- Ta biết. Ở cái Chân Nhân thành này đâu đâu cũng là cạm bẫy của hoàng đế. Há còn có nơi nào an toàn hơn nữa sao?

- Có. Thế giới loài người.

- Vương An Cơ!... À không, A Cơ, chúng ta đã thống nhất không nhắc đến chuyện này rồi kia mà.

Mấy người còn lại nhíu mày, lẽ nào người này cũng tên là Vương An Cơ? Thật quá đỗi trùng hợp. Triệu Thụy Miên lại không quan trọng mấy, người trùng tên trên đời này thiếu gì.

- Ta thấy bây giờ chỉ còn mỗi cách đó. Nếu cô không đồng ý cũng đành thôi. Dẫu sao sau này cũng xảy ra tranh chấp. Đến trước dễ dàng thích nghi hơn. Có gì khác nhau sao?

- A Thụy, ta thấy A Cơ nói cũng có lí đó. Bây giờ hai người cũng không biết đi chỗ nào. Dùng dây chuyền của tỷ, có thể... - Triệu Thụy Miên kéo hai người họ qua một bên. Tránh tiết lộ những chuyện phiền phức.

- Ta biết. Nhưng trong sách cổ không có ghi về thời gian không gian giữa hai bên. Nhỡ như thời gian bị đảo lộn. Bước qua bên kia là thế kỉ 21 thì sao? - Triệu Thụy Miên.

- Vậy đành dựa vào số mệnh của họ. Nếu nói như Đặng Vân Du, hẳn là sẽ chết nhanh thôi. Cô còn chần chừ cái gì, mạng của cô tự mình giữ trong tay đi. - Vương An Cơ.


- Quan trọng là, bọn họ cần có thời gian thu xếp. Trong lúc đó chúng ta phải canh chừng cho họ. Lão hoàng đế nhất định muốn cướp lấy cái gương. - Đặng Vân Du.

- Đợi bọn họ qua được bên kia rồi, muốn lấy gương cũng khó. - Triệu Thụy Miên.

- Nhất định không để lão đoạt được. Nếu không, lịch sử sẽ thay đổi. Mà ta, cũng sẽ không đứng ở đây. - Vương An Cơ.

- Các người nói xong chưa vậy? Ta ở đây mỏi thắt lưng lắm rồi.

Đặng Vân Du liếc xéo Tần Tuệ Minh một cái. Nếu không phải sợ hắn biết nhiều chuyện không nên biết thì sẽ mắng hắn một trận nên thân rồi, cái tội nhiều chuyện.

Vương An Cơ híp mắt. Muốn thoát khỏi móng vuốt của hoàng đế, một là phải đưa được họ qua bên kia, hai là chỉ còn cách báo danh với Diêm vương.

- Vân Du, hôm nay cô đã uống thuốc chưa?

- Thuốc gì? - Đặng Vân Du chớp hai mắt ngạc nhiên. Sau đó Triệu Thụy Miên cũng nhíu mày, mũi của loài yêu hồ đúng là rất thính. Nhưng mùi trên người Đặng Vân Du đúng là càng ngày càng nồng. Đặng Vân Du giật mình, lấy một viên thuốc trong túi áo ra uống.

- Vân nhi, cô uống cái gì vậy?

- Ta... thuốc bổ, thuốc bổ thôi mà. - Đặng Vân Du cười giả lả. Làm sao dám nói ra cô là con người chứ.

Sau đó, bởi vì bụng của Diệp Yên Đan hiện tại đã thấy rõ, không thể vận động nhiều nên Triệu Thụy Miên đưa bà trở về thủy cung cùng Tần Tuệ Minh.

Vương An Cơ đề nghị chia ra hành động. Bởi vì gương mặt của Đặng Vân Du đã bị nhiều người trông thấy nên Triệu Thụy Miên đề nghị cô dùng thuốc dịch dung. Đặng Vân Du biến thành một cô nương bình thường khác. Chỉ có đôi mắt hơi dại ra vì đeo kính vẫn vậy.

Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ đến thủy cung đã là ban đêm. Diệp Yên Đan và Triệu Thụy Nguyên đều đã được sắp xếp ở một gian phòng gọn gàng khác. Tần Tuệ Minh ngồi ghế bào, tùy hứng uống rượu giải sầu. Nhìn thấy bọn họ, hắn khẽ cau mày:

- Vân nhi đâu?


- Cô ấy nói có việc. Phải đi rồi.

- Đi ngay trong đêm? Một mình?

- Đúng vậy. Có gì sao? - Vương An Cơ thiết nghĩ cái tên này dù 300 năm trước hay 300 năm sau vẫn bồng bột như vậy. Chẳng có gì thay đổi, nhàm chán hết sức. Có một đối thủ như vậy thật chẳng lấy gì làm vui.

- Cô ấy muốn đi, ta cũng không cản. Ngươi sao vậy? - Triệu Thuỵ Miên nhìn quái lạ.

- Một cô gái yếu ớt đi trong đêm thế này thì làm được gì chứ? Hai người muốn đẩy muội muội mình vào chỗ chết à? Có còn nhân tính không?

- Ta không có nhân tính. Không cần liệt ta vào chung. - Vương An Cơ chủ động bài xích thảo luận vấn đề không liên quan này. Còn Triệu Thụy Miên thì há mồm, cô đã nói gì sai sao? Làm sao hắn lại nổi giận như vậy?

- Thì... cũng đâu phải đi cướp ngôi. Ở trong thành bây giờ đang có lễ hội tạ ơn. A Vân luyến tiếc nên muốn đi chơi thôi. Chẳng lẽ ta phải ngăn cản.

Kể cũng lạ. Thời điểm triều chính rối ren, xung đột nội bộ, nạn đói vừa dứt, nạn cướp tràn lan mà người ta còn có tâm tư chơi lễ. Nói là lễ tạ ơn, chính là muốn tạ ơn trời đất phù hộ bọn họ vượt qua cơn đói.

- Đi chơi? Giờ này còn đi chơi. Có biết giờ giới nghiêm không?

- Ta nghĩ, chắc là không biết đâu.

- Ngươi hỏi xong chưa? Xong rồi thì ta muốn về phòng.

Vương An Cơ nhíu mày, rảo bước đi theo một cung nữ. Triệu Thụy Miên cũng quá mệt mỏi rồi, lúc nãy so 300 chiêu với Vương An Cơ, không phế cũng sắp tàn. Cô cũng bắt chước vẫy một cung nữ dẫn đường.

Vậy là dưới sảnh lớn chỉ còn mỗi Tần Tuệ Minh. Hắn bắt đầu có những suy đoán kỳ lạ. Hai người này so với Vân nhi còn lạ hơn. Gặp một thủy quái không sợ, ở dưới nước cũng không hoảng loạn như phu thê họ Triệu, mà còn biết đường xuống thủy cung.

Ở trước mặt Tần Tuệ Minh không hề nhún nhường mà còn mang một khí tức kiêu ngạo bức người. Nhất là nam tử A Cơ kia. Từng nghe Diệp Yên Đan kể ba người họ là anh em từ phương Nam. Nhưng có loại khí chất này quả thật còn phải xem lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui