- Xin hỏi, cô là...
Triệu Thụy Miên nhất thời bị dọa cho ngây ngốc. Mặc dù không phải là đứa trẻ vừa sinh ra đã mất cha mẹ. Nhưng 300 năm sống trên đời, bây giờ tận mắt nhìn thấy cha bằng xương bằng thịt, cô có xúc động muốn khóc.
Đặng Vân Du thấy cô cứ đứng như pho tượng thì thúc nhẹ vào tay. Triệu Thụy Miên giật mình, ánh mắt tò mò của Triệu Thụy Nguyên vẫn kiên nhẫn nhìn. Triệu Thụy Miên nở nụ cười tươi tắn hơn lúc bình thường.
- Xin chào, làm phiền đại thúc. Chúng tôi là người từ xa đến đây. Trong người không còn tiền nên muốn nhờ tá túc ở nhà thúc vài ngày.
Thấy Triệu Thụy Nguyên dừng mắt đánh giá bọn họ. Đặng Vân Du nở nụ cười cứng nhắc, Vương An Cơ lơ đễnh nhìn vào bên trong. Triệu Thụy Nguyên thấy sắc trời cũng đã tối thật. Đám bọn họ có tận hai cô nương xinh xắn lễ phép, chắc cũng sẽ không có ý đồ gì. Nghĩ vậy, ông mở rộng cửa ra, niềm nở nói:
- Mời các vị tự nhiên.
Triệu Thụy Miên tuy hào hứng vì được đồng ý nhưng cũng hơi trách móc cha, nhỡ như người gõ cửa không phải bọn họ mà là bọn người xấu thì sao. Diệp Yên Đan ôm bụng từ trong rèm đi ra, nhìn thấy hai cô nương và một nam tử tuấn tú thì tròn mắt. Triệu Thụy Nguyên một lần nữa giải thích tình cảnh của bọn họ với vợ mình.
- Vậy à? Ba vị đã ăn gì chưa? Để ta dặn đầu bếp làm vài món.
- À, không cần đâu.
- Vậy cảm ơn đại thẩm.
Triệu Thụy Miên và Đặng Vân Du đồng loạt lên tiếng. Cả hai không thẹn nhìn nhau. Trong đó, ánh mắt của Triệu Thụy Miên có thể bắn ra lửa. Phu nhân thấy vậy thì cười:
- Vị cô nương này đúng là thật thà. Ba người đợi chút nha.
- Ba vị có thể tham quan tự nhiên. Ta đi chuẩn bị phòng. - Triệu Thuỵ Nguyên dặn dò một tiếng rồi đi.
- Đa tạ đại thúc.
Bọn họ vừa đi, Đặng Vân Du lập tức xoay người lại cảm thán:
- Cha mẹ ơi, nhà cậu lớn quá Thụy Miên. Cha mẹ ai cũng xinh đẹp, lại còn tốt bụng. Cơ mà cũng hơi nhẹ dạ, lỡ bọn trộm cắp giở trò thì nguy.
- Đứa bé đó là nữ nhi. Cô khẳng định cha mẹ cô chỉ có một mình cô chứ? - Vương An Cơ im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng. Triệu Thụy Miên kéo cong khóe môi.
- Đúng vậy. Ta chính là bào thai nhỏ bé đó.
- Tôi vẫn cảm thấy chuyện này phi thường hoang đường. - Đặng Vân Du cho đến giờ vẫn nghĩ mình đang lạc trong một giấc mơ dài. Sau đó, phu nhân gọi bọn họ vào phòng bếp - Nhiều đồ ăn quá. Thật đói bụng.
Đặng Vân Du nhìn thấy đồ ăn ngon thì hai mắt sáng rỡ. Đi bộ nhiều làm cô đói bụng. Không chần chừ cầm đũa và chén lên ăn ngấu nghiến. Triệu Thụy Miên lắc đầu, mất mặt với chính mẹ của mình. Diệp Yên Đan cười cười:
- Đói thì ăn nhiều vào. Ở đây còn nhiều lắm, nhà chỉ có hai phu thê ở với nhau mà.
- Theo ta thấy, gia đình đại thẩm sắp có thêm một thành viên mới rồi. - Vừa nói, Triệu Thụy Miên vừa nhìn xuống bụng hơi nhô lên phía dưới. Diệp Yên Đan tươi cười, vuốt ve đứa con trong bụng mình âu yếm - Đã biết là trai hay gái chưa?
- Vẫn chưa. A Nguyên không muốn biết. Nói là trời cho cái gì thì ta nhận cái nấy.
- Chẳng giấu gì thẩm. Người bạn ta đây là thầy thuốc có tiếng ở phía nam. Lúc nãy nhìn qua, đã đoán được là một nữ nhi xinh xắn.
Triệu Thụy Miên vỗ vai Vương An Cơ. Hắn liếc cô một cái, tiếp tục nhai cơm trong miệng. Diệp Yên Đan nghe vậy thì hớn hở:
- Thật ư? Đúng thật là con gái chứ? Ôi trời ơi...
- Thẩm đã nghĩ đến cái tên nào chưa? - Trong mắt Triệu Thuỵ Miên toàn là trìu mến. Ngay từ nhỏ đã nhận được tình yêu thương rất nhiều từ mẹ.
Nhìn vậy, có lẽ mẹ cô rất muốn sinh con gái. Diệp Yên Đan kiềm ném nước mắt muốn chảy ra, lắc nhẹ đầu. Không ngờ nhìn vị này còn trẻ mà đã là thầy thuốc giỏi rồi.
- À đúng rồi. Nói chuyện nãy giờ, vẫn chưa biết tên của ba vị.
- Cứ gọi tôi là A Thụy là được rồi. Còn đây là A Vân, đây là A Cơ. - Vương An Cơ bất mãn đạp chân cô, trừng "Cái tên A Cơ ẻo lả đó ở đâu ra". Triệu Thụy Miên cười giả lả, xoa xoa chân.
- Ba vị ở phía nam à? Đến đây không biết có việc gì?
- À, bọn tôi... đến tham gia một cuộc thi ở trong thành. Cuộc thi nhỏ thôi, chắc thẩm không biết đâu. Tiện thể, cũng có ý định đến đây an cư lạc nghiệp.
- Nghe thật vất vả. Chắc ba vị cũng là bậc anh tài. Nữ nhi mà có tài như vậy thật là hiếm có.
Đặng Vân Du đang ngốn nghiến cơm, chỉ thiếu điều phun ra, sặc lên tới mũi. Vội bưng một chén nước canh tu ừng ực.
- Đại thẩm đừng quá coi trọng bọn ta. Ta chỉ đi theo Miên tỷ tỷ cổ vũ cho ca ca thôi.
- Thì ra các người là anh em. Chẳng trách thân thiết như vậy.
Hàn thuyên một lúc, Triệu Thụy Nguyên gọi bọn họ vào phòng. Phòng ngủ đã sắp xếp xong. Bởi vì phòng khách còn khá nhiều nên ba người ngủ ba phòng liên tiếp. Phòng Triệu Thụy Miên ở giữa.
Triệu Thụy Miên từ nhỏ đã muốn thân thiết với mẹ. Trên người bà có một cảm giác thân thuộc của huyết thống không nói nên lời. Cả ngày cô đều quấn quýt lấy mẹ mình. Hai người tâm sự đủ chuyện trên đời.
Cho đến một ngày, Vương An Cơ từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Triệu Thụy Miên đang được Diệp Yên Đan dạy thêu khăn tay. Hắn khó chịu nhíu mày. Đặng Vân Du ngậm bánh hoa quế trong miệng, suýt nữa thì mắc cổ.
- Vương An Cơ, dù ghen tỵ cũng đừng bày ra vẻ mặt sắp giết người thế chứ.
- Ai ghen tỵ? Chúng ta đã ăn nằm trong cái nhà này ba ngày rồi. Còn chưa có tiến triển gì. Cô ta tưởng mình đang đi nghỉ mát chắc?
- Thì cha mẹ Thụy Miên đều đã mất. Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp lại. Anh để cô ấy thoải mái mấy ngày đi. Chúng ta cũng đâu có gấp gáp gì. Vương An Cơ, anh có cha mẹ không?
- Không có.
Từ khi sinh ra, Vương An Cơ đã là một đứa trẻ mồ côi. Bị vứt trong một cái động yêu. Từng ngày nỗ lực để không bị ăn thịt. Cuối cùng, đã có ngày hắn giết chết được tất cả. Đủ lông đủ cánh mà tẩu thoát. Nhớ lại đoạn quá khứ trước kia, hắn nhắm mặt định thần. Rồi quay lưng bỏ đi.
Đặng Vân Du chớp mắt, lúc nãy còn hùng hổ lắm mà, sau đó cô nhìn Triệu Thụy Miên. Chưa từng thấy cô ấy cười vui vẻ như vậy. Triệu Thụy Nguyên từ sáng sớm đã lên Chân Nhân điện, trưa chắc ở lại dùng cơm với hoàng đế, cũng không về nhà. Trong nhà giờ chỉ còn bốn người, thêm mấy nha hoàn nữa. Diệp Yên Đan vẫn rất cao hứng.
- Hoàng đế thật coi trọng A Nguyên. Từ lúc chàng đậu trạng nguyên, không hề phải ngày nào cũng lên triều. Lâu lâu lên điện nói chuyện uống trà như hai người bạn. Ta cũng khong biết là phúc hay họa nữa
Hoàng đế bây giờ, cũng là đời ông hay cha của lão hoàng đế độc tài kia rồi. Khốn kiếp, nghĩ đến đó, tâm can cô không khỏi rạo rực. Triệu Thụy Miên nhẹ nhàng mỉm cười, gắp một miếng bí đỏ vào chén phu nhân.
- Ăn bí bổ óc. Đại thẩm, nghe nói mấy ngày trước, đại thúc có được hoàng đế ban thưởng. Còn treo thông báo khắp nơi.
- Đúng vậy. Là một báu vật rất quý giá.
- Có thể hỏi là thứ gì không? Thú thật người miền nam chúng tôi nhìn qua rất nhiều bảo vật. Không vật nào không biết, nay cũng rất tò mò...
- Việc này... e là không được. Chuyện ban thưởng bảo vật là tin mật của A Nguyên. Ta không thể tiết lộ.
- A... không sao, không sao.
- A Thụy, chút nữa muội và tỷ đi xem thể lệ cuộc thi chút đi. - Đặng Vân Du nháy mắt.
- À, hình như chúng tôi tính sai ngày, mấy ngày nữa mới đến cuộc thi. Lại làm phiền đại thẩm rồi. - Triệu Thụy Miên bối rối sửa lời. Nếu không sớm viện cớ, sợ bọn họ lại nghi ngờ cô giở trò ăn bám. Đôi mắt Diệp Yên Đan không chút tạp niệm.
- Ba người cứ ở đây thoải mái. Dù sao nhà chúng ta cũng nhiều phòng trống.
Vương An Cơ nhìn Đặng Vân Du và Triệu Thụy Miên dắt nhau đi, trong lòng không chút an tâm. Dù sao chờ đợi cũng không phải là cách. Chuyện của hắn, hắn sẽ tự tìm hiểu. Vương An Cơ quay về phòng. Vừa đóng cửa lại, đã không còn thấy hắn đâu.
Vương An Cơ hóa thành một bọt khí nhỏ, bay về nơi trú ngụ trước kia của mình. Hắn nhớ mang máng lúc này, hắn đang chu du khắp nơi cùng với Thất tinh xà. Quả nhiên, Vương An Cơ dừng lại trên một nhánh cây. Quan sát bên dưới. Chính hắn đang cùng Thất tinh xà hưởng thụ lạc thú ở bồng lai tiên cảnh. Thác nước đầy mê loạn được mệnh danh là tiên cảnh ở yêu giới.
Yêu quái đến được đây, mỗi ngày đều có mỹ nữ hầu hạ, thức ăn ngon để ăn, ngâm mình trong suối nước nóng, tu vi mỗi ngày đều tăng. Có thể ở đây đắm chìm suốt đời đều thấy đáng. Có điều, muốn vượt qua cánh cửa kia cũng không dễ dàng.
Hắn và Thất tinh xà phải qua ba ngày ba đêm mới vượt qua được. Sau đó ở đây mà hưởng thụ vài tháng trời. Vẻ mặt thỏa mãn của hắn đang dược chăm sóc bởi nước nóng bên dưới, hơi nước xung quanh làm mờ nét mặt vốn hung hãn của hắn.
Chỉ thấp thoáng bộ dạng phong trần yêu nghiệt, áo bào đỏ trễ xuống vai, lộ ra vòm ngực săn chắc. Ban đầu hắn cũng không muốn đến đây, nhưng thấy có nhiều tên như thiêu thân muốn lao vào thử, hắn cũng muốn tự chứng minh thực lực của mình.
Kết quả không làm hắn thất vọng. Tuy nhiên, hắn không thích quá nhiều tiếng kêu của yêu nữ xung quanh, làm quấy nhiễu sự yên tĩnh của hắn. Sau một lần hắn tự tay kết liễu một ả, những ả kia không dám lại gần hắn nữa. Chỉ một lòng phục vụ Thất tinh vương lãng mạn. Còn mặc hắn nằm hưởng thụ một góc cũng không quan tâm. Vương An Cơ nhíu mày, bây giờ hắn nhìn rõ bộ mặt phong lưu máu lạnh của chính mình mới cảm thấy xa lạ.
Đó chính là hắn hay sao? Tại sao hắn lại cảm thấy khác như vậy? Hắn không thích hợp đến những nơi thế này, càng không thích hợp chỉ tham lam hưởng thụ một chỗ. Hắn nhìn đến chỗ Thất tinh xà. Y phục của một yêu nữ bị cởi phăng ra quăng xuống hồ nước, thân thể lõa lồ dường như nằm đè lên Thất tinh xà. Hai bầu ngực trắng nõn căng tròn đè lên bờ ngực rắn chắc của hắn. Cảnh xuân lộ ra.
Càng nhìn Vương An Cơ càng thấy nóng mắt, trở lại quan sát chính mình. Vẫn một mình bất động. Dù sao thời gian cũng quá lâu rồi. Đoạn kí ức những ngày tháng mơ hồ này hắn nhớ không rõ. Nhưng có một điều chắc chắn, ngày hắn bị phong ấn sắp đến rồi.
Đặng Vân Du theo lệnh của Triệu Thụy Miên mà mai phục ở gần Chân Nhân điện. Đợi Triệu Thụy Nguyên đi ra. Liên tục mấy ngày ông được triệu vào điện, nhưng mỗi lần đi ra đều trực tiếp về nhà. Không la cà đâu cả. Quả là một người chồng mẫu mực. Trạng nguyên đầu bảng có khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...