Bóng lưng Triệu Hi tịch mịch bi thương, bước chân thoáng lảo đảo. Úy Oản vẫn nhớ rõ ràng, Triệu Hi thuở nhỏ kế nghiệp Vũ Đương, công phu cũng thuộc hàng cao thủ, chỉ sau một đêm đông lạnh lẽo lại đã hoàn toàn thay đổi. Thu Tử Ngộ ra đi, cũng mang theo toàn bộ tâm hồn Triệu Hi.
Trong điện trống vắng không tiếng động, thái phó thái tử lặng lẽ mà đứng, ngẩng đầu nhìn bậc thềm cao phía trên, nơi có bàn thiên tử ngự tọa khắc hình rồng, băng lãnh cứng ngắc, đó là chỗ ngồi một người sống, nhưng có thể nhận ra sự ớn lạnh bên trong. Bỗng nhiên đạm đạm nhất tiếu, chậm rãi xoay người, muốn rời khỏi chính điện nguy nga lộng lẫy nhưng lại trầm muộn khác thường.
Rèm châu lay động, ngọc châu va chạm phát ra tiếng vang leng keng, một người chợt đi ra, nhìn thấy Úy Oản đã tới trước cửa điện, vội vàng kêu: “Thái phó!”
Úy Oản dừng bước, quay đầu lại nhìn, yên lặng như nước: “Phan công công!”
Phan Hải tiến nhanh tới gần, phất trần vẫy nhẹ khoát trên cánh tay trái, lễ độ chu toàn: “Nô tài phụng lệnh hoàng thượng, tuyên thái phó đến ngự thư phòng nghị sự!”
Úy Oản hạ mi, hơi trầm ngâm, chậm rãi gật đầu, theo Phan Hải đi đến ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng, người liên can đã được gọi đến, ngồi trên phía bên phải chính là thân cậu Phương Huyễn, tộc trưởng Cốc Lương gia tộc hiện nay, huynh trưởng tiên hoàng thái hậu, phụ thân đương kim hoàng hậu, là Phụ quốc thái sư Cốc Lương Văn Hoa.
Ngồi sau Cốc Lương Văn Hoa lần lượt là trung thư lệnh Ôn Hàm Chi, hộ bộ thượng thư Ngụy Trì, Binh Bộ Thượng Thư Triều Tổ, Lễ bộ Thượng thư Tiêu Hàn Viễn.
Phương Huyễn ngồi ở long án, liếc mắt trông thấy Úy Oản không vội mà đi đến, cười nói: “Thái phó tới!”
Úy Oản gập gối hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ!” Phương Huyễn vòng phía sau án đi ra, bước nhanh đi tới trước mắt, khom lưng vươn hai tay muốn nâng Úy Oản dậy: “Thái phó không cần đa lễ!”
Thái phó thái tử đứng dậy ôm quyền: “Tạ ơn bệ hạ!” Không một dấu vết mà tránh được hai tay Phương Huyễn. Trong mắt hoàng đế hiện lên một mạt tàn khốc, nét mặt không thay đổi, ống tay áo rộng thùng thình vẫy xuống như gió, đã trở lại sau long án ngồi xuống: “Người đâu, ban tọa!”
Sớm có hai gã tiểu thái giám khiêng đến ghế bành lớn, đưa đến chỗ phía trái long án, Úy Oản chậm rãi đi qua, khom người ngồi xuống, đối diện phía bên phải năm người, mỉm cười thăm hỏi.
Phương Huyễn trông thấy dáng tươi cười của Úy Oản, nhãn thần đột ngột trầm xuống, chợt phục hồi lại vẻ tươi cười nói: “Hôm nay mời các vị ái khanh tới, là vì Hãn chủ Di Bang sai sứ giả về việc muốn cùng triều đình ta đình chiến hòa thân!” Nói ra chốc lát khoé mắt lại liếc về phía thái phó. (khựa, anh nào công đây, là tên hôn quân này hay là anh Cốc Lương gì gì đó… loạn cào cào.)
Hai mắt Úy Oản rủ xuống, mi dài thu lại, sắc mặt như cũ, môi hơi hơi trở nên trắng, cuối cùng có vài phần mệt mỏi, mặt vô biểu tình.
Cốc Lương Văn Hoa trầm ngâm nói: “Bệ hạ phải chăng đã đáp ứng?”
Phương Huyễn mỉm cười: “Chưa hề, trẫm muốn nghe ý kiến các vị ái khanh một chút!”
Cốc Lương Văn Hoa quay đầu nhìn trung thư lệnh đại nhân ngồi ở phía bên cạnh mình: “Không biết Ôn đại nhân xử lí chuyện này như thế nào?”
Ôn Hàm Chi mặt như quan ngọc, ôn tồn lễ độ, thoáng ba phần tiếu ý: “Di tộc bưu mãnh (bưu: vạm vỡ mãnh: mãnh liệt), nếu có thể đình chiến tất nhiên là tốt, cũng để tránh hai nước trăm họ lầm than. Chỉ là cái đó và...”
Phương Huyễn nói thêm vào: ” Theo sứ giả nói, Hãn vương nhìn trúng chính là Nhu Dương trưởng công chúa!”
Khuôn mặt giảo hảo của Ôn Hàm Chi lộ ra vài phần hoảng hốt: “Trưởng công chúa?” Người cùng ngồi đều ngơ ngác nhìn nhau, hết sức kinh ngạc.
Úy Oản bình thản như trước, thân thể chậm rãi dựa vào trên lưng ghế, tay khoát trên lên tay vịn chạm trổ hoa văn, làm như ngồi hết sức thoải mái.
Binh Bộ Thượng Thư Triều Tổ cau mày nói: “Hãn vương ấy nói chuyện thông thái (ý là nói chuyện nực cười), Nhu Dương trưởng công chúa chính là Hành Hương nữ của ta, sao có thể tùy ý gả cho mọi rợ? Huống chi, trưởng công chúa năm nay tuổi cận tứ tuần (gần 40), không bằng cùng bên kia thông hiệp (thương lượng) một phen, chọn lựa tuyệt sắc mỹ nữ lại tặng Hãn vương!”
Tiêu Hàn Viễn đột nhiên đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Triều Tổ: “Triều đại nhân, ngươi chủ chưởng bộ binh (chưởng là bàn tay ấy, ta không phải viết sai chính tả đâu), không nghĩ kế sách đánh bại địch, sao có thể vô chí nói như vậy? Bệ hạ, man nhân nói điều kiện ngang ngược vô lý, ngu thần thấy, không cần để ý, tuyệt đối không thể đem nữ nhân trăm họ đưa đến miệng hùm man nhân!”
Triều Tổ cười lạnh nói: “Chiến trường bạch cốt quấn cây cỏ. Tiêu đại nhân rất có chí khí, sao không ra chiến trường nếm thử thảm liệt (thảm: bi thảm liệt: oanh liệt) da ngựa bọc thây? Lấy một hai nữ nhân đến đổi lại tính mệnh nghìn vạn tướng sĩ quay về có gì không thể?”
Tiêu Hàn Viễn tức giận đến toàn thân phát run, chỉ Triều Tổ nói không ra lời, Triều Tổ đúng thẳng thân, nhìn trừng trừng, hai người hung tợn trừng đối phương, quyết không nhân nhượng.
Cốc Lương Văn Hoa liếc sắc mặt hoàng đế, ho nhẹ một tiếng, hướng hộ bộ thượng thư Ngụy Trì ra hiệu (cái này chuẩn là nháy mắt nhưng mà ta thấy 2 ông già đứng nháy mắt với nhau trong đại điện rất kì quái nên… đổi). Ngụy Trì đứng dậy, giảng hòa: “Hai vị đại nhân... Hai vị đại nhân không nên nghĩa khí tranh giành, trước mặt thánh thượng, không thể vô lễ như vậy, mau ngồi xuống đi!”
Tiêu Hàn Viễn oán hận mà quay đầu, đi tới giữa gập gối quỳ xuống đất, dập đầu thật sâu: “Bệ hạ, việc hòa thân trăm triệu lần không thể được. Nam tử hán trên đời đối nhân xử thế mà dựng thân, nên anh dũng giết địch bảo vệ quốc gia, sao có thể đem trách nhiệm này đẩy trên người nữ nhân yếu đuối? Xin bệ hạ nghĩ lại!”
Ngụy Trì “đạp đạp đạp” Bước nhanh tới, quỳ một gối xuống mà cung tay làm lễ nói: “Bệ hạ, biên ải gian nan khổ cực, các tướng sĩ từ lâu mệt nhọc, nếu không ngừng chiến, triều đình ta nhất định tổn hại nữa. Tự hai năm trước Phi Long Tướng quân tạ thế, lần lượt có chiến tướng tử mạng sa trường, bệ hạ nếu tra danh sách bộ binh, triều đình ta lương thực đã còn không nhiều lắm. Bệ hạ, sao có thể vì một hai nữ nhân tổn hại Trường Thành cố quốc ta?”
Vẻ mặt Tiêu Hàn Viễn kích động: “Thời Hán thì thiên tử lấy công chúa Hung nô, Cảnh đế lấy Nam Cung công chúa, nguyên tưởng rằng kiều nữ hoàng thất như bảo cương đồ an khang(hộp đồ giữ an khang), ai ngờ Hãn vương Hung nô áp sát, biên tái (chốt hiểm yếu ở vùng biên cương) vẫn chưa được an bình!”
Ngụy Trì trừng mắt một cái quay lại: “Bách tính Di bang đa số Hán tự rời sang, cùng dân tộc Hung nô há lại khả đồng nhật mà ngữ (ý: chẳng nhẽ lại giống như Hung nô)?” Tiêu Hàn Viễn đang định biện minh nữa, liếc mắt đang lúc trông thấy sắc mặt Phương Huyễn trầm ngưng, mạnh mẽ thu hồi thanh âm.
Phương Huyễn thản nhiên quét mắt liếc hai người, chậm rãi mở miệng: “Thánh triều là đại quốc mênh mông, tiên lễ hậu binh, từ xưa tới nay có huấn. Tiêu ái khanh nói xác thực có lý, chỉ có điều, Ngụy Tướng quân đem lòng thương tiếc binh sĩ giờ cũng không sai. Tướng sĩ ta quanh năm chinh chiến, người kiệt sức, ngựa hết hơi, chi bằng nghỉ ngơi mới là phải. Thái sư có cho là điều tất nhiên?”
Cốc Lương Văn Hoa gật đầu phụ họa: “Bệ hạ nói cực kỳ có lí, quanh năm chinh chiến, tương khổ binh bì (tướng sĩ gian khổ, binh khí mệt nhọc), thừa dịp hòa thân nghỉ ngơi lấy lại sức, hoặc cũng đem bách tính biên quan rời đi, nếu Di Bang thêm ngang ngược, cũng có tùy thời thể khai chiến! Vẫn có thể xem là việc ích.”
Ôn Hàm Chi khẽ nhíu mày, buông mắt trầm tư, nhưng dư quang lại liếc về phía thái phó thái tử. Nhưng thấy thái phó mi dài tỉ mỉ, vẻ mặt bình thản, thần sắc nhìn không ra bất luận cái gì khác, trong mắt không khỏi lộ ra mấy phần thất vọng. (ta nghi ngờ tên này ngủ gật)
Phương Huyễn đã trông trộm hướng Úy Oản, phá vỡ im lặng: “Thái phó cho rằng việc này cần phải làm sao?”
Úy Oản làm như đột nhiên bị hắn chỉ đích danh nhất thời kinh hãi, ngẩng đầu lên, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Bệ hạ nói có lí!” (ngủ gật bị người ta bắt gian hí hí)
Tiêu Hàn Viễn bất ngờ đứng lên, hô to một tiếng: “Thái phó!” Ngụy Trì liếc mắt xem xét hắn: “Tiêu đại nhân, thánh giá phía trước há lại cho ngươi hô to gọi nhỏ?” Tiêu Hàn Viễn ngơ ngẩn, lẳng lặng mà trông trộm hoàng đế.
Úy Oản nói một câu liền không lên tiếng nữa, chỉ liếc Tiêu Hàn Viễn, ngay cả một tia dị sắc cũng không từng lộ ra, phục hồi buông mi mắt xuống, vững vàng mà ngồi ở ghế thái sư.
Vẻ mặt Phương Huyễn bình thản: “Nếu thái phó đã tán thành, việc này như thế đã định rồi! Chẳng qua là việc chọn lựa mỹ nữ vậy... Ngụy ái khanh, trẫm đem việc này giao cho ngươi, ba ngày sau đem mỹ nữ chọn trúng đưa lên trình lãm!”
Ngụy Trì khom người phụng mệnh: “Vi thần tuân chỉ!”
Hoàng đế thay đổi chủ đề hướng về phía Tiêu Hàn Viễn: “Tiêu ái khanh, văn cử thi Hương đã chuẩn bị chưa?”
Tiêu Hàn Viễn thấy sắc mặt hoàng đế yên lặng, cũng không từng vì thất lễ vừa rồi buồn bực, quỳ gối: “Khởi bẩm bệ hạ, tử câu các tỉnh đã tới kinh điểm danh chế sách, tất cả công việc đã chuẩn bị hoàn tất!”
Phương Huyễn gật đầu: “Như vậy rất tốt!” Đứng dậy, thoáng vẫy ống tay áo: ” Sự tình hôm nay đã hoàn tất, các vị trở về đi!”
Cốc Lương Văn Hoa rời tọa khom lưng khải tấu: “Bệ hạ, từ khi bệ hạ đăng cơ, đem tổng tuyển nữ nhân tài ba ngày xưa bốn năm sửa làm tám năm, từ lần tổng tuyển trước, đến nay đã tám năm. Thần hôm trước tấn kiến hoàng hậu nương nương, nương nương cũng nói hậu cung quá mức điêu tàn, điện các trống nhiều, xác thực ứng tuyển thêm nhiều giai nhân cùng thị quân!”
Phương Huyễn vi lăng, ánh mắt nhịn không được lườm hướng Úy Oản, thái phó thái tử như cũ buông mi xuống thấp, nhìn không ra chút nào biểu tình. (là ngủ gật. ngờ-u-ngu-hỏi-ngủ gờ-ất-gất-nặng-gật, ngủ gật đó) Hoàng đế hình như có chút thất vọng, tâm tình trong mắt phức tạp, gằn từng chữ: “Việc này các ngươi tự làm đi!”
Cốc Lương Văn Hoa lĩnh chỉ, mang Ôn Hàm Chi lui ra ngoài, Tiêu Hàn Viễn trông trộm thái phó vẫn ngồi ngay ngắn bất động như cũ, trong mắt hiện lên một tia không giải thích được, căm giận phất tay áo, hướng về phía Phương Huyễn hành lễ xong cùng nhau ra khỏi ngự thư phòng.
Úy Oản nhìn một cái người đều đi hết sạch, mới chậm rãi đứng lên, cung kính thỉnh lễ về phía hoàng đế, buồn bực chậm rãi đi tới cạnh cửa, vừa muốn xoay người nhanh rời đi, thanh âm lành lạnh của Phương Huyễn truyền tới: “Ngươi cứ như vậy mà đi?”
Úy Oản đành phải quay đầu lại một lần nữa: “Vi thần cẩn nghe bệ hạ phân phó!”
Phương Huyễn đi ra khỏi long án, bước đi thong thả đến bên người Úy Oản, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm thái, gằn từng chữ: “Trưởng công chúa bị Hãn vương nhìn trúng, nếu không có thân là thánh nữ, chỉ sợ liền bị đưa đi hòa thân! Nàng đối với ngươi một mảnh thâm tình, ngươi vậy mà không động tâm! Úy Oản, trẫm ngược lại không biết ngươi lại có thể là một người lòng dạ sắt đá như vậy!” (đấm Thụ là của công không phải của gái)
Vẻ mặt Úy Oản như cũ: “Trưởng công chúa lấy thân phận đế cơ trở thành thánh nữ, bệ hạ sao tặng nàng cho Hãn vương làm phi?”
Phương Huyễn lạnh lùng nói: “Nếu không phải ngươi lãnh huyết vô tình, trưởng công chúa sao liều mình hành hương?”
Thái phó sừng sững bất động: “Trưởng công chúa vì nước vì dân, ngoài được khả kính, thần tất nhiên là thập phần bội phục!”
Phương Huyễn trừng Úy Oản, trong mắt dần dần nhiễm một chút tức giận: “Ngươi không cần đường đường chính chính nói. Trưởng công chúa là tỷ ta, ôn nhu hiền thục, nếu không phải ngươi không đếm xỉa đến chân tình của nàng, nàng sao có thể tuổi già cô đơn cả đời, làm đồ thánh nữ bỏ đi kia?”
Trong mắt Thái phó hiện lên một tia dị sắc, thanh âm thong thả: “Bệ hạ, làm hành hương nữ là mẫu mực vinh quang, ngươi có thể nào nói ra lời bất kính như vậy?”
“Ba “một tiếng, trên long án một cái chén bị Phương Huyễn vẫy ống tay áo rơi xuống, Úy Oản im lặng ngưng mắt nhìn chén bị quăng vào vách tường, vẻ mặt vẫn là bình thản như nước.
Hoàng đế giận dữ: “Ngươi trở về Vĩnh Yên cung cho trẫm, từ nay về sau không cần vào triều sớm nữa, trẫm không muốn gặp lại ngươi!”
Úy Oản buông xuống hai tay bên hông run nhè nhẹ một chút, không còn nói nữa, hướng Phương Huyễn hành lễ, cung kính mà rời khỏi ngự thư phòng.
Ngoài phòng, tuyết đọng chưa tan, sắc trời tạnh một chút, trong không khí lại không mang theo một chút gió, chỉ một chút hơi nước, mê mê ẩm ướt giữa nhân phế (phế: phổi).
Mệnh tự mấy người tìm ra, hồng trần như lý hàn băng.
Úy Oản đạp tuyết đọng, từng bước một trở về Vĩnh Yên cung quạnh quẽ, vào Thọ Nhân điện, đột nhiên lảo đảo vài bước, đưa tay chống lấy cột hình trụ, khom lưng kịch liệt ho, một lát mới thẳng khởi thắt lưng, ánh mắt có chút ảm đạm, miễn cưỡng chống cự đến gần giường, thoát lực ngã xuống, nhắm hai mắt lại, làm như đã mệt mỏi cực hạn, chút tinh lực còn lại dường như cũng bị chia ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...