Quật Khởi Thời Đại Mới

Đây là một tòa nhà hơi cũ, một ông cụ nằm trên ghế dựa, khuôn mặt lại vô cùng gầy gò, không có bao nhiêu huyết sắc.

Ánh mặt trời chiếu xuống làm khuôn mặt ông dường như có thêm một ít sức sống.

Sức khỏe của ông không tốt, cách đây không lâu còn trải qua bạo bệnh, điều trị trong bệnh viện một thời gian tình hình cũng không cải thiện, bác sĩ đề nghị từ bỏ điều trị, như vậy có thế chịu ít đau đớn hơn.

Bên cạnh ông có một cậu bé lặng lẽ đứng đó.

“Tiếu Hạo à, bây giờ là mấy giờ rồi?”, ông hỏi.

“Dạ đã ba giờ năm mươi phút chiều rồi ạ.”, cậu bé nhìn vào đồng hồ trong căn nhà.

“Từ lúc Tiếu Nguyệt đi lạc đến nay đã là mười lăm năm lẻ năm ngày ròi.”, ông nhìn ánh nắng mặt trời, thở dài nói.

Trí nhớ của ông đã rất kém, nhưng lại có thể nhớ rõ được thời gian này.

“Ông nội, cháu nhất định sẽ tìm được em gái về, em ấy nhất định sẽ rất vui vẻ nhìn ông điêu khắc gỗ, giống như hồi còn bé vậy.”, cậu bé kiên định nói.

“Không đợi được nữa, ngày hôm qua ông mơ


thấy bà cháu tới tìm ỏng, ông bỏ bà ấy lâu như vậy, bà ấy chắc hẳn sẽ trách ông.”, ông lắc đầu nói, trong tay vần nắm chặt hai tác phấm gỗ điêu khắc.

“Ông nội, ông nhất định sẽ khỏe mạnh mà.”, cậu bé nắm chặt tay khuyên ông.

‘Tinh trạng thân thế của ông, ông tự mình biết.”, ông lắc đầu, nói: “Lại nói tiếp, cả đời ông tuy có chút tiếc nuối, nhưng đều đã tiêu tan, chỉ có tiếu Nguyệt là ông vẫn chưa yên lòng, không biết tình huống hiện tại của con bé rốt cuộc thế nào? Con bé có ổn không?”

Ông nhìn hàng cây xanh phía xa, ánh mắt thoáng chút thất thần, một lúc lâu sau mới nói: “Tiếu Hạo, nếu tương lai tìm được em gái, liền đem con bé về nhà xem một chút, coi như là tâm nguyện của ông đi.”

“Ông, ông yên tâm ạ.”, cậu bé gật mạnh đầu.

Cậu nhìn ông từ từ nhắm mắt lại.

“Ông nội.”, cậu bé hét lên, nhưng ông lại không phản ứng.

“Ông nội.”, cậu bé lại hô một tiếng, thân thế hơi ngừng lại, rồi đi tới trước người ông, chậm rãi quỳ xuống, nước mắt bắt đầu rơi.

“Cạch”, âm thanh vật rơi xuống đất vang lên.

Cậu bé nhìn lại, là hai tác phẩm điêu khắc gỗ

trong tay ông, một cái là hình của một cô gái trẻ tuổi, là bà của chu Hạo, đáng tiếc bà đã qua đời từ rất sớm, còn một cái là hình một tiếu cô nương chỉ mới hai tuối.

“Ông nội, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm được tiếu Nguyệt.”, cậu bé nhặt hai tác phẩm gổ khắc lên, đặt trên ngực ông.

Trên phế tích, Chu Hạo yên lặng đứng thẳng.

“Hơn ba năm, ông nội, cháu vẫn chưa tìm được tiểu Nguyệt, ông có trách cháu không?”, Chu Hạo ngấng đầu nhìn trời, trong lòng khó giải.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được bất kỳ dấu tích nào của Chu Nguyệt.

“Chẳng qua ông cứ yên tâm, cháu sẽ tiếp tục tìm kiếm, ông chờ cháu thêm chút nữa thôi.”, Chu Hạo yên lặng nói trong lòng.

Hắn lẳng lặng chờ ở nơi này một hồi, liền rời đi.


Chu Hạo cũng đi tới những khu vực xung quanh, hẳn cũng muốn tìm được thảo dược trân quý cùng với linh quả, gia tăng thêm thực lực của mình.

Thế giới này đã thay đổi rất lớn, thông qua trận chiến lúc trước, Chu Hạo cũng thấy rõ chỉ có thực lực cường đại mới có thể ổn định sinh tồn

trong thế giới này.

Không có thực lực, gặp phải động vật biến dị chỉ có thế đem lòng cầu nguyện cho mình có cơ hội sống sót.

Phụ cận thỉnh thoảng gặp được những Nguyên Khí giả khác, những Nguyên Khí giả này phân bổ ở những khu vực khác nhau, chẳng qua là khu vực này rất nhỏ, vậy nên mới có thế dễ dàng gặp phải.

Chu Hạo tìm kiếm một chút, cũng không có thu hoạch gì.

Ánh mắt hắn nhìn về nơi xa, một ít Nguyên Khí giả đang phóng thích dị năng của mình, sau đó tìm kiếm gì đó.

“Đúng rồi, lúc trước Lý Phong tìm được cỏ Viêm Tâm, điều này có liên hệ rất lớn tới thuộc tính Hỏa mà cậu ta thức tỉnh, dùng dị năng đế cảm nhận rồi tìm kiếm không nghi ngờ gì là một phương pháp tốt. Mình không có dị năng, nhưng cái đặc biệt của mình lại chính là linh hồn.”, trong lòng Chu Hạo khẽ động.

Trong lòng Chu Hạo có một ý nghĩ.

Linh hồn vô cùng thần bí, theo hắn thấy, ở phương diện cảm giác hẳn là mạnh hơn một chút so với cường giả loại dị năng.

Dao động trong đầu Chu Hạo phát ra, sau đó

cấn thận cảm nhận động tĩnh xung quanh, từng điểm sáng kỳ dị hắn cũng cảm nhận được.


Sau khi đi được năm phút, Chu Hạo dừng lại. Khu vực đất ở xung quanh hắn rõ ràng có một tia dao động kỳ dị tản ra.

“Chẳng lẽ là bảo vật gì?”, trong mắt Chu Hạo lộ ra tia chờ mong.

Cảm giác của linh hồn hắn rất mạnh, nói không chừng đã cảm nhận được bảo vật gì đó vô cùng mạnh. Truyện Teen Hay

Hắn nhanh chóng đi tới, vung thanh kiếm trong tay, trực tiếp đào lên.

Sau đó, Chu Hạo cảm nhận được một cỗ nguyên khí đất trời nồng đậm, hơn mười gốc cây thấp bé xuất hiện trước mắt Chu Hạo.

Chu Hạo cấn thận cảm nhận một chút, hắn cảm ứng được dao động dị thường đến từ một gốc cây có đường kính ba cm.

Tuy nhiên, cây này đã bị ngắt đi, cả những cây khác cũng vậy.

Những thứ này rất có thể là do bộc phát dị năng loạn xạ lúc trước làm gãy, sau đó bị bùn đất bao phủ.

Dù sao những hung thú biến dị này tùy tiện một cước cũng đủ làm cho mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, cho dù là cây cối cũng sẽ dễ dàng bị

qiẫm đứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui