Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Dọc đường không nói gì khác, trải qua sự việc này Tinh Tinh cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, Anh Ti dần dần bị chuyện hành quân hành ngũ của Lý Dã thu hút, không chạy lung tung nữa, đường về trở nên suôn sẻ, thế nhưng đêm này khi đã sắp sửa đến Cẩm Dương, Nhiễm Thanh Hoàn bị dạ dày đau quặn đánh thức.

Gã cau mày ngồi dậy, mặc thêm quần áo, rót cho mình một chén nước ấm, một tay ấn dạ dày mà chậm rãi uống. Đến giờ gã vẫn chưa rõ một loạt tình trạng của thân thể rốt cuộc là vì sao, không có triệu chứng trúng độc hay trúng cổ điển hình, ngay cả thuật hàng đầu đến từ Malaysia xa xôi gã cũng từng học sơ qua một cách có hệ thống từ chỗ Phượng Cẩn, không phải, đều không phải, giống như thật sự chỉ là yếu đi bình thường mà thôi…

Chuyện gì đang xảy ra?

Đột nhiên, một trận gió rất nhẹ không bình thường lắm thổi qua, Nhiễm Thanh Hoàn giật mình, lưỡi đao lập tức nằm trên tay, gã quát khẽ một tiếng: “Kẻ nào?!”

Không nhận được câu trả lời, trong bóng tối có thứ gì đó đang tới gần, Nhiễm Thanh Hoàn biến sắc, có thể tránh được thị vệ bên ngoài im ắng lẻn vào, chắc sẽ không dễ đối phó lắm, không thèm trả lời quát hỏi rõ ràng đề phòng của mình… ắt hẳn cũng không có hảo ý gì… Chỉ là tốc độ tiếp cận do dự và chậm chạp như vậy… Là nắm chắc trong bóng đêm mình sẽ không thấy rõ sao?

Nhiễm Thanh Hoàn nhướng mày, lưỡi đao mau chóng rời tay, song ngoài dự tính không đánh trúng bất cứ thứ gì, chỉ có tiếng lưỡi đao lia qua không khí! Cơ toàn thân gã căng lên, song ngay vào lúc này, giọng nam như một tiếng thở dài nghi hoặc vang lên, giống như ngay bên tai, lại giống như tràn khắp không khí, hắn nói: “Ngươi… nghe thấy tiếng của ta?”

Lại còn là một giọng nói khá quen thuộc, Nhiễm Thanh Hoàn lập tức cứng đờ tại chỗ, đôi mắt vốn lạnh lùng nheo lại chợt trợn to, cả buổi trời thần trí mới quay lại: “Linh Khanh?”


“Thiên ý ư… Thanh Hoàn, ngươi lại là người cuối cùng trên thế giới này có thể nghe thấy tiếng của ta…” Giọng nam tử nghe hơi nghẹn ngào, Nhiễm Thanh Hoàn đứng dậy, nhìn kỹ lại, thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ đứng trước mặt. Gã dụi mắt, sờ soạng tìm đồ đánh lửa muốn đốt đèn, song bị tiếng kinh hô của nam tử dừng lại.

Tề Linh Khanh – hoặc là Lý Mạc Bạch tựa hồ muốn bắt lấy cổ tay gã, các ngón tay trong suốt xuyên thẳng qua thân thể gã, tựa một làn gió nhẹ, Nhiễm Thanh Hoàn ngạc nhiên nhìn bàn tay rầu rĩ thu lại: “Ngươi…”

“Đừng đốt đèn, đừng đốt đèn… Ta muốn nhìn ngươi thêm một chút, đốt đèn sẽ không nhìn thấy nữa…”

Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên cảm thấy ngực nhoi nhói, giống như nỗi bi thương của nam tử kia xuyên thấu qua không khí chui vào trong hô hấp của gã vậy, gã hơi bối rối, người này từng là chí hữu kề vai chiến đấu, nếu không có chuyện sau đó, nếu như…

Trầm mặc chốc lát, Lý Mạc Bạch thấp giọng cười, cố gắng để giọng mình ổn định lại: “Ngươi hơi gầy đi.”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi nhắm mắt lại, theo như gã biết về Trịnh Việt, Tề Linh Khanh sẽ không có kết cục tốt, nhưng gã cũng không ngờ được là Trịnh Việt ra tay nhanh đến vậy,  nhanh đến mức gã còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng thì đã âm dương hai ngả. Gã nhẹ nhàng ngồi trở lại trên giường: “Ngươi hận ta phải không?”

Người này… Lý Mạc Bạch thở dài, trong bóng đêm thế này, đối mặt với kẻ vốn nên ở âm phủ, địch nhân, kẻ từng muốn hại chết gã, câu đầu tiên hỏi ra lại là như vậy. Hắn giơ bàn tay hư vô muốn chạm vào tóc Nhiễm Thanh Hoàn, thế nhưng một lần nữa uổng công xuyên qua, thì ra từ đầu đến cuối đều không có quyền chạm vào gã… Lý Mạc Bạch nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy bi thương: “Nếu như có thể, ta chết một trăm lần cũng không muốn tổn thương ngươi, nhưng mà…” – Có một số lời, nếu còn không nói thì sẽ vĩnh viễn không ai biết, “Thanh Hoàn, nếu ta không phải là hoàng tử Tây Nhung, ngươi cũng không phải là Thừa tướng Yên Kỳ, chúng ta sẽ thế nào đây?”


“Sẽ không gặp nhau?” Nhiễm Thanh Hoàn cười khổ, bắt đầu bội phục tế bào hài hước của mình.

“Thanh Hoàn… Nếu thật sự là như vậy, kiếp sau ta có thể may mắn đứng bên cạnh ngươi không?” Giọng nói như có như không của Lý Mạc Bạch dán vào tai gã, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy mình bị một thứ lạnh lẽo ôn nhu bao vây, giống như ai đó yêu thương ôm lấy gã. Gã ngây người ra, cảm thấy mình thấp thoáng chạm đến cái gì, cái ôm quyến luyến như vậy… Tiếng người kia có sự tự giễu bi thương, “Thì ra người chết cũng có cái hay của người chết, mặc dù không thể chạm vào ngươi, lại là lần đầu tiên gần ngươi như thế.”

“Linh Khanh…”

“Suỵt… Hãy nghe ta nói, ngươi hãy nghe ta nói cho hết, vô luận thế nào đây đều là lần cuối cùng ta gặp ngươi, bất luận ngươi cảm thấy buồn nôn hay buồn cười đều thế, Tề Linh Khanh kẻ này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời ngươi nữa… Kẻ muốn hại chết ngươi, lại không thể tự kềm chế ôm tâm tư xấu xa với ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa…”

Nhiễm Thanh Hoàn ngơ ngác nghe tiếng nói như nói mớ của nam tử, không ghét, không mâu thuẫn, cả sự kinh ngạc lúc ban đầu cũng nhạt đi, cảm giác xót xa từ trong dạ dày khuếch tán ra, chui thẳng vào lòng, Lý Mạc Bạch nói: “Như vậy ta cũng giải thoát rồi.”

Trên người Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên tỏa ra ánh sáng dìu dịu, Lý Mạc Bạch trong luồng sáng này dần dần trở nên rõ hơn, linh hồn vốn hư vô có một chút cảm giác thực thể, nhưng hai người chìm trong hai mối tâm sự khác nhau chẳng ai phát hiện ra.


Lý Mạc Bạch khom người chạm nhẹ môi gã: “Ta đi đây, nói ra rồi cũng không còn tiếc nuối nữa.”

“Khoan đã!” Nhiễm Thanh Hoàn muốn nhảy lên, nhưng tự dưng mệt lử, quầng sáng nhàn nhạt trên người tối đi, “Linh Khanh, hãy nói cho rõ ràng!”

Lý Mạc Bạch quyến luyến nhìn gã lần nữa, cái bóng mờ nhạt nhanh chóng lướt ra ngoài: “Nhất định không được ép uổng mình… Thanh Hoàn…”

Trước bàn tay Nhiễm Thanh Hoàn giơ ra chỉ còn lại bóng tối vô biên, đêm dài vô tận.

Nỗi bi thương như khi Phượng Cẩn qua đời cách mấy năm một lần nữa quấy nhiễu cõi lòng như nước tù của gã. Phượng Cẩn từng nói, ngươi không đau, không phải vì không có cảm giác, mà là vì chưa bị đánh lên người, khi nào ngươi bắt đầu vì người khác mà tâm thần bị cuốn theo, thì ngươi thực sự sống ở thế giới này rồi.

Nhiễm Thanh Hoàn dùng chén trà lạnh ngắt dằn lên dạ dày đau mãi không thôi. Tâm thần bị ảnh hưởng như vậy bắt đầu từ khi nào? Từ khi Tề Linh Khanh biến mất trước mặt gã, từ khi Trịnh Việt nói “Cẩm Dương có tính là cố hương của ngươi không”, hay sớm hơn, khi có người trong đao quang kiếm ảnh nói “Giao lưng cho ngươi”?

Gã nằm xuống, một tay để không đè trên mắt – ngày mai là đến Cẩm Dương rồi…

Về nhà rồi.


Trịnh Việt trước khi đi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thích Tuyết Vận, tâm trạng tốt chưa từng thấy, người kia, sau hơn nửa năm không gặp, rốt cuộc sắp về rồi!

Tuy rằng đã vào thu nhưng Cẩm Dương ngày hôm nay náo nhiệt chưa từng có, gấm hoa kín đường, nói cười huyên náo, bắt đầu từ hoàng cung mở tiệc dài cả mười dặm, thịnh nghênh đại quân khải hoàn.

Cẩm Dương vương Trịnh Việt mặc trang phục chính thức, đích thân chờ trên thành lâu, nhìn đằng xa bụi mù cuồn cuộn, thiên quân vạn mã, ý cười trong mắt càng lúc càng ấm áp, tim reo mừng như muốn nhảy ra khỏi ngực – đám đông reo hò, đã có thể thấy rõ dáng hình trắng thuần một ngựa dẫn đầu kia, ngược sáng, tựa như thần linh giáng xuống vậy.

Trịnh Việt chăm chú nhìn cái bóng dần đến gần kia, hết thảy xung quanh phảng phất đều trôi đi, thấy rõ mái tóc gã tung bay, vẫn không quy không củ như vậy, tiếp theo thấy rõ mặt gã, thiếu niên vốn giới tính chưa rõ lắm bắt đầu có sự sắc bén của nam tử, phi dương mà kiêu ngạo, có một chút hờ hững, một chút lông bông, với nét cười quen thuộc.

Nhiễm Thanh Hoàn xuống ngựa, Trịnh Việt đứng cách vài bước, gã trộm liếc thị dân Cẩm Dương reo mừng không thôi một cái, khóe miệng bất đắc dĩ giật giật, chỉ đành vén vạt áo bái đàng hoàng, song giữa chừng bị ngăn lại, Trịnh Việt hai tay đỡ gã dậy, cho gã một cái ôm thật chặt.

Nhiễm Thanh Hoàn hơi ngớ ra, ngay lập tức cười ôm chặt lại, nghe thấy giọng nói lâu ngày không được nghe của Trịnh Việt: “Về nhà rồi.”

Vành mắt Nhiễm Thanh Hoàn nóng lên: “Ừ, về nhà rồi.”

Trái tim phiêu bạt chân trời, giờ khắc này yên ổn lại như phép lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận