“Là ‘kinh thế hãi tục’!” Nhiễm Thanh Hoàn thẳng người dậy, ngón tay lướt qua từng dòng chữ lạnh ngắt trên bia đá, “Ngươi xem, bất luận là đoạn tình cảm này của họ, hay các phương pháp xử lý sự tình của tiên vương, thậm chí sau khi chết bên nhau không chịu vào vương lăng, đều đủ để gọi là kinh thế hãi tục. Thế nhưng sự bi thảm của hai người này, thậm chí Hàn đại tướng quân cuối cùng uất ức mà chết, lại không thể không nói là do thế tục trói buộc tạo thành. Tổ tiên ngươi cả đời muốn đào thoát để sống tự do tự ngã, nhưng cả đời cũng không thành công, có thể bịt hoặc phớt lờ miệng lưỡi người trong thiên hạ, có lẽ là nguyện vọng lớn nhất của ông ta.”
“Cho nên…” Trịnh Việt chuyển dời ánh mắt lên quan tài, vừa rồi hắn đã tìm kiếm hết các chỗ, chỉ còn lại một chỗ này, “Cái gọi là kinh thế hãi tục, ông ta trông chờ người xông vào trong tình huống đi đến tuyệt cảnh có thể bất chấp lễ pháp mà khi sư diệt tổ?”
“Ta có thể nghĩ đến chỉ còn vậy thôi.” Nhiễm Thanh Hoàn nhún vai, “Ngươi quyết định đi.”
Trịnh Việt đứng dậy, nghiên cứu sơ qua cỗ quan tài hàn ngọc: “Nếu ngươi giúp ta một tay may ra có thể dời quan tài này, nhưng nếu chỉ có một mình ta thì không được, không phải ta tự tin, công phu của ta dù kém Anh Ti song cũng không tệ lắm, ông ta hẳn không phải là ý này đâu.”
– Thế đương nhiên cũng chỉ còn lại trên người thi thể.
Trịnh Việt hơi do dự, cho tay vào sờ soạng thi thể Trịnh Vi Vân, thần sắc thoải mái khiến Nhiễm Thanh Hoàn lần nữa xấu hổ – quả nhiên tìm được trên thi thể một tấm lệnh bài, lệnh bài thanh đồng nho nhỏ, to chừng bằng bàn tay, chính diện là một cái mặt quỷ mặt xanh nanh vàng, mặt sau là hai dòng chữ.
Âm dương tam giới, nghe ta hiệu lệnh;
Thần chắn giết thần, phật chắn giết phật.
Khiến người ta đọc xong thì hơi lạnh liền bốc từ trong lòng ra bên ngoài. Nhiễm Thanh Hoàn khẳng định, Trịnh Vi Vân này là một người vô cùng bá đạo và cực đoan.
“Trên người Hàn tướng quân ta thấy không cần tìm nữa,” Trịnh Việt nhàn nhạt nói, “Chỉ sợ không tìm được thứ gì hữu dụng, cho dù có cũng nhất định không phải là thứ tốt lành gì, nếu là ta, ngay cả sau khi chết cũng không hi vọng kẻ khác đụng vào người của ta.”
Vẫn là câu đó, truyền thừa của huyết thống thật là vĩ đại, thoạt nhìn Trịnh Việt và Trịnh Vi Vân là hai loại quân vương phong cách khác nhau, nhưng trong xương cốt tựa hồ có cái gì giống nhau đến lạ kỳ, Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn được thở dài: “Lão đại, ngươi đúng là một thiên tài.”
“Khoan hãy khen ta, kế tiếp nên làm thế nào đây?”
“Theo kinh nghiệm nghe kể chuyện của ta, tấm lệnh bài này nhất định là chìa khóa của thứ gì đó, ngươi xem xem có chỗ nào nhét nó vào được không?” Nhiễm Thanh Hoàn không xác định lắm.
“Không có.” Trịnh Việt nói chắc như đinh đóng cột, “Ít nhất các chỗ ta đã tra không có.”
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng tập trung vào quan tài, xem ra cũng chỉ còn trên này là có thể động vào.
“Nếu ta là Trịnh Vi Vân,” Trịnh Việt cực kỳ bất mãn khi bị nhốt trong thạch huyệt, mở miệng đại nghịch bất đạo gọi thẳng tục danh của tổ tiên, dù sao cũng chẳng có người khác nghe thấy, “Có hai việc là không động vào được.”
Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn đóng vai, cảm thấy hơi lạnh.
“Thứ nhất, ta tuyệt đối không hi vọng kẻ khác chạm vào người của ta, nói cách khác thi thể Hàn đại tướng quân là không thể động vào; thứ hai, ta tuyệt đối không hi vọng người khác tách hai chúng ta ra, nói cách khác vị trí của hai người này là không thể chuyển dời, còn lại hẳn là tùy tiện làm gì thì làm, kể cả lục soát thi thể ông ta, người chết như đèn tắt mà.”
“Cho nên?”
“Trên quan tài chắc chắn có cơ quan.” Hắn bắt đầu gõ gõ đập đập quan tài, âm thanh véo von êm tai quanh quẩn trong huyệt, Nhiễm Thanh Hoàn tuy không thể nói là sợ hãi, nhưng ít nhiều cảm thấy hơi âm trầm. Trịnh Vi Vân không hổ là một kẻ biến thái không hơn không kém, gã âm thầm giám định.
“Có rồi, ở đây!” Đột nhiên mắt Trịnh Việt sáng lên, Nhiễm Thanh Hoàn cũng chú ý tới chỗ này gõ có khác biệt rất nhỏ với các chỗ khác, hai người xúm lại nghiên cứu một chỗ thành quan tài.
“Quả nhiên hơi dày hơn chỗ khác, vậy mà vừa rồi ta không chú ý tới.” Nhiễm Thanh Hoàn thấp giọng nói, cẩn thận tìm kiếm đường nối. Trịnh Việt không nhịn được run khẽ, trong thạch huyệt do quan tài hàn ngọc mà đặc biệt lạnh lẽo, hơi nóng Nhiễm Thanh Hoàn thở ra bên người tựa hồ cũng đặc biệt rõ rệt. Hắn âm thầm hơi tức giận, nghĩ đến mình xuất chinh lại hồi trình tránh né truy sát quả thật đã một thời gian, rất lâu chưa thân cận phi tần trong cung, lại vì một nam nhân thuộc về loại hình cẩu thả mà tâm viên ý mã, cũng thật sự khiến lòng tự tôn của Vương gia có phần không thể chấp nhận được.
“Để ta.” Trịnh Việt thản nhiên mượn cơ hội mở cơ quan để tránh xa Nhiễm Thanh Hoàn ra – Trong vương cung có rất nhiều các ô ngầm, hắn đương nhiên rất quen thuộc thứ này, chẳng mất bao nhiêu sức đã gỡ một khối trên quan tài hàn ngọc, quả nhiên như Nhiễm Thanh Hoàn phỏng đoán, bên trong có một vị trí để gắn vào, vừa vặn có thể đặt lệnh bài thanh đồng, kế bên còn có chữ nhỏ chú thích:
“Cô và tiên phụ từng đi theo Hoàng thượng, công cao hơn người, sợ thượng giả kiêng kị, khiến ta không được lâu dài, bèn dốc sức nửa đời, xây Quỷ Linh cung hải ngoại… Người có được lệnh bài này sẽ có được thiên hạ?” Nhiễm Thanh Hoàn nhẹ nhàng đọc ra, “Quỷ Linh cung, sao ta chưa nghe bao giờ?”
Tư liệu Phượng Cẩn cho gã lại sót mất một đoạn như vậy, người của Trịnh gia quả thật là không được phép khinh thường.
Trịnh Việt cẩn thận bỏ lệnh bài vào, chỉ nghe “Cụp” một tiếng, giống như có cái gì bị khởi động, sau đó không còn động tĩnh, Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày, hơi nghi hoặc: “Thế này là sao?”
Trịnh Việt cân nhắc một chút: “Đến đây, đậy nắp quan tài phụ ta.”
Thì ra còn có vụ này – đây là giáo dục vãn bối không câu nệ lễ pháp, đừng có được lợi còn khoe, cũng thuận tiện để mình có thể ngủ yên.
Chớp mắt nắp quan tài đặt ngay lại, nền hơi lắc lư, một động khẩu đột nhiên mở ra dưới chân Nhiễm Thanh Hoàn, gã không nhịn được la hoảng một tiếng, hụt chân rơi thẳng xuống, va chạm khiến gã xây xẩm mặt mày, không biết bao nhiêu vết thương trên người bị vỡ ra, sau đó “Tõm” một tiếng rơi vào hồ nước lạnh buốt, suýt nữa thì sặc.
Ngay sau đó lại là một tiếng rơi xuống nước, một bàn tay vươn tới bắt lấy gã, Trịnh Việt đưa mắt ra hiệu, Nhiễm Thanh Hoàn theo hắn đi xuyên qua một đường hầm đá.
“Trời xanh quá, mây trắng quá!” Đây là một câu cảm thán không văn hóa phát ra từ tận đáy lòng Nhiễm Thanh Hoàn sau khi cả người ướt đẫm được trông thấy trời xanh mây trắng, Trịnh Việt ngồi kế bên đốt lửa, vắt nước trên quần áo mình, không nhịn được cười cười.
Nhiễm Thanh Hoàn dạng chân dạng tay nằm trên cỏ, ánh dương chiếu lên khuôn mặt không có huyết sắc lại phát sáng lên, như một thiếu niên đơn thuần tốt đẹp, vô tri vô giác lại vô tâm vô phế cười tít mắt, phát hiện cuộc sống vẫn rất tươi đẹp, sự lừa gạt của Phượng Cẩn, tránh né tranh đấu với Trịnh Việt, cùng với giết chóc không biết ngày đêm mấy hôm nay, cảm giác nản lòng thoái chí trong tuyệt cảnh đóng kín gây cho gã phút chốc đều tan theo gió, khúc mắc vẫn tích tụ trong lòng tựa hồ cũng lập tức tan đi theo lần vào sinh ra tử có thể nói là kinh hiểm này.
Các cụ nói, nhãn giới và lịch duyệt quyết định chiều sâu và độ cao của một người, người trải nhiều, có một số việc sẽ dễ dàng nghĩ thông suốt. Tại sao nhận lời Phượng Cẩn rồi lại không chịu giúp Trịnh Việt? Nói đến cùng cũng không ngoài là ghen tị, Nhiễm Thanh Hoàn đương nhiên hơi lười nhác, song trong hai mươi năm bên cạnh toàn yêu ma quỷ quái si mị võng lượng cũng không sợ phiền phức như vậy, dù là gần vua như gần cọp, gã lại không màng danh lợi gì, rất giỏi công thành lui thân, sẽ tuyệt đối không bất chấp nguyện vọng của người đã khuất, kỳ thực đạo lý này rất đơn giản, chẳng qua chính gã không muốn hiểu thôi.
Người gã khúc mắc là ai? Trịnh Việt sao?
Sự ưu tú của Trịnh Việt là ai cũng thấy, khi xem xét số tư liệu đó gã đã cảm thấy người này nên là nhân vật như Tần Hoàng Hán Vũ, làm việc cho hắn, muốn bao nhiêu cảm giác thành tựu cũng có.
Gã khúc mắc chẳng qua là Phượng Cẩn tính toán từng bước trăm phương ngàn kế đối với mình, lại là vì một người xa lạ đại bác bắn không tới, khiến gã đau lòng nhất cũng là Phượng Cẩn “ăn cây táo rào cây sung”.
Gã hơi tự giễu mà nghĩ, y như trẻ ranh mầm non ghét đứa bạn cướp mất sự chú ý của cô giữ trẻ mà mình thích, Nhiễm Thanh Hoàn đúng thật là càng sống càng đi lùi.
“Ngươi cười gì vậy?” Trịnh Việt nhìn gã một cái, “Đến đây sưởi ấm đi, để đêm khỏi cảm lạnh.”
Nhiễm Thanh Hoàn đáp một tiếng, bò dậy đi tới: “Ta cười ta bây giờ mới hiểu tại sao mình vẫn ghi hận ngươi.”
“Ồ?” Trịnh Việt khá hứng thú hỏi, “Tại sao? Ta cũng rất muốn biết.” Tỉnh rượu không bao lâu đã tràn đầy địch ý, Cẩm Dương vương cho rằng mị lực cá nhân của mình đã bị giảm rồi.
“Ngươi cướp người của ta.” Nhiễm Thanh Hoàn cụp mắt xuống, hơi tủi thân bĩu môi, hoàn toàn không chú ý tới cách nói của mình mờ ám cỡ nào, “Ta với y bên nhau mười hai năm, y lại vì ngươi mà lừa ta!”
Lời này nói ra, Trịnh Việt lại hơi á khẩu không rõ vì nguyên nhân gì, bất ngờ trầm mặc, không tiếp lời gã – Phượng Cẩn đẹp đến không giống phàm nhân kia tựa hồ thật sự có quan hệ không tầm thường với gã, “người của gã”… Thì ra còn là vì y mới đến Yên Kỳ ở tại Cẩm Dương.
Suýt nữa buột miệng thốt ra “Đó là ai của ngươi”, rốt cuộc vẫn nuốt vào vì quá đường đột, nhìn ra được người này vừa tháo gỡ khúc mắc, Trịnh Việt không muốn tự tìm khó chịu cho mình.
Đám thích khách đương nhiên không tưởng tượng được hai người này có thể đi một ngày ngàn dặm, lúc này họ đã tới biên giới Cẩm Dương, thiết nghĩ mật đạo Vương Tiểu Trung nói là do công tượng ngày trước xây mật thất cho Trịnh Vi Vân đào để tiện đi lại, mặc dù không tìm được nhưng cũng đi bậy đi bạ có được kết quả mong muốn, thậm chí hoàn thành nhiệm vụ vượt mức – Trước khi xuống nước Trịnh Việt không quên tháo lệnh bài thanh đồng ra.
Lộ trình sau đó thoải mái hơn nhiều, Nhiễm Thanh Hoàn đẻ ở Trung Quốc mới sống dưới lá cờ đỏ, đương nhiên không có tác phong cựu quan liêu cổ đại, biết bất kể có bao nhiêu tùy tùng, ví tiền vẫn phải tự mình mang một cái, sự chuẩn bị này vừa hay bù cho thói quen nhiều năm tay áo trống trơn của Trịnh Việt, trực tiếp cam đoan cho họ bình yên vượt qua lần ngoài ý muốn này – có tiền, tức là có thể mua được ngựa tốt và thuốc tốt, có tiền, tức là có điều kiện tiên quyết để quay về Cẩm Dương.
Đêm nay trăng mờ gió cao, Tề phủ có người nửa đêm tới chơi, nghe báo Tề Linh Khanh liền mau chóng dậy nghênh giá, đi ra kinh ngạc nhìn thấy hai người tuy rằng chưa đến mức thảm hại nhưng sắc mặt tuyệt đối không tính là tốt, khúc gỗ vạn năm sét đánh bất động cũng trợn mắt nhìn hai người vốn nên xuất chinh đêm hôm khuya khoắt thường phục xuất hiện ở phủ mình.
“Tiểu Tề, nể tình đồng liêu,” Nhiễm Thanh Hoàn nhăn nhó hỏi, “Có cái gì ăn được không?”
Tề Linh Khanh định thần lại, lập tức phân phó xuống, sau đó hắn nhìn kỹ sắc mặt Nhiễm Thanh Hoàn, chần chừ hỏi một câu: “Ngươi… bị thương à?”
Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa lệ nóng tràn mi, làm hàng xóm nhiều ngày qua, tên câm này rốt cuộc từ không nói một lời đến bây giờ đã có thể bày tỏ một chút quan tâm theo phép lịch sự rồi, Trịnh Việt ho một tiếng, trêu: “Sao Linh Khanh không hỏi cô trước, trái lại quan tâm người ta?”
Tề Linh Khanh vội thi lễ.
“Miễn.” Trịnh Việt phất tay, thản nhiên dằn một chút không thoải mái trào lên trong lòng, nói giản lược chuyện bị ám sát, đương nhiên, lược đi đoạn về mộ huyệt, Tề Linh Khanh càng nghe càng kinh tâm, không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.
“Cô muốn ngươi điều tra xem đó lại là ai.” Trịnh Việt sắc mặt âm trầm, trong sự tao nhã như ngọc xưa nay lộ ra sát ý không nói thành lời, Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt, tiêu diệt từng miếng bánh và trà, có chút như việc không liên quan gì đến mình.
Cứ thế ở lại Tề phủ nghỉ ngơi một đêm lấy sức, mà tại sao không về tướng phủ?
Nguyên nhân như sau, Nhiễm Thanh Hoàn sống một mình quen rồi, tự đánh giá mình cũng không phải là mệnh hưởng phúc, kiên quyết từ chối hạ nhân vào tướng phủ “hầu hạ”. Hiển nhiên gã đi vắng một thời gian dài, bên trong tất nhiên lâu không có hơi người, âm trầm khủng bố như nhà ma, chỉ sợ cũng chẳng có cái gì ăn uống được, không thích hợp để loài người ở cho lắm.
Lúc đến Trịnh Việt đã tỏ vẻ bất mãn, không phải vấn đề sinh hoạt cá nhân, mà là tướng Yên Kỳ ở tại nơi thế này thật sự ảnh hưởng đến thể diện quốc gia, sau đó nhét cho gã vài nha hoàn và người chăn ngựa làm vườn.
Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ thoáng, đương nhiên mọi việc dễ thương lượng, chỉ cần không tiến vào không gian sinh hoạt của mình, tướng phủ lớn như vậy thêm vài người lo liệu cũng thoải mái, đây là chuyện về sau.
Năm này, Lĩnh Đông đại thắng, Mục Ôn từ Cố Kinh công phú quý hiển hách một đêm biến thành tù nhân, tối thị thương hoàng từ miếu nhật, giáo phường do tấu biệt ly ca, huy lệ đối cung nga*; lại nửa năm sau, Trịnh Việt ban cho hắn một bầu chậm tửu, kết thúc mối lo như sông dài chảy về đông của hắn. (*Phá trận tử – Lý Dục)
Hôn khánh Cẩm Dương vương trì hoãn đã rất lâu rốt cuộc chậm chạp đến muộn-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...