Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Trong nháy mắt đã đến đường cái Nam Lĩnh um tùm cỏ cây. Ánh mặt trời chói mắt rực rỡ, dòng suối trong vắt chảy giữa khe núi, từng phiến đá xanh mướt màu rêu, cảnh sắc trong lành tươi mát. Xa xa là vô số núi đồi cao thấp uốn lượn đứng cạnh nhau, nối liền với đường chân trời xanh biếc.

Trận đấu “Một kilomet cuối cùng” sắp bắt đầu!

Lục Già ngẩng đầu nhìn Từ Gia Tu, anh thực sự muốn thử sao? Từ Gia Tu uống một ngụm nước suối rồi đưa chai nước qua, ý bảo Lục Già cầm giúp mình. Đồng thời, Từ Gia Tu cũng nhìn cô, dường như đoán ra được cô đang nghĩ cái gì liền nói: "Đừng hoài nghi bạn trai của em như vậy chứ."

Lục Già than thở: "Thì là. . . em hoài nghi cân nặng của mình ấy mà."

"Hửm?" Từ Gia Tu nghe xong, híp mắt nhíu mày nhìn cô đánh giá: "Có tới 60 cân không?"

"Lăn ngay ——" Lục Già hét to.

Có một khoảng thời gian thể trọng của cô không nặng lắm, nhưng đầu năm nay được lão Lục nuôi rất tốt nên tăng cân lên không ít. Hiện tại hẳn là có giảm đi được một chút rồi. Hay cứ cõng thử trước xem sao? Lục Già giơ tay ôm lấy cổ Từ Gia Tu từ phía sau, hai người khá là ăn ý, Từ Gia Tu hơi khom lưng đã kéo được cô lên, ước lượng một hồi rồi nói: "Lục Già, em có thể béo thêm chút nữa đấy."

Ngọt quá đi à! Lục Già hí hửng, mím môi cười cười.

----

Mọi người được tự do tạo tổ, sau khi mấy em gái xinh đẹp của Ốc Á đều bị giành giật hết, thì Tiểu Đạt cũng trở thành một trong những mặt hàng bán rất chạy. Janice tựa người vào rào chắn bên đường nheo nheo mắt nhìn về phía “mục tiêu”, vẫy vẫy tay; Tiểu Đạt liếc mắt vừa thấy liền chạy trốn thật nhanh.

Cái gì đây? Chẳng phải năm trước cô và anh ta phối hợp rất tốt sao? Là ai liều chết kéo anh ta tới đích cuối để giành tiền thưởng chứ hả. . .

So với một đám đồng nghiệp nhiệt tình, đang tích cực chuẩn bị thi đấu, Diệp Ngang Dương tuyệt không cảm thấy hứng thú với cuộc thi “Một kilomet cuối cùng” này. Thứ nhất, cậu ta không thiếu tiền, 2000 đồng cũng chẳng hiếm lạ gì. Thứ hai, cậu ta không cần ân ái như người nào đó, cho nên làm gì mà phải tham gia để tự ăn khổ? Kết quả, Diệp Ngang Dương tuy nhìn rất bình thường; nhưng vì một mình có dáng vẻ thản nhiên lại trở nên nổi bật nhất, rất không bình thường. Thiệu Dật Phong đã tìm được một em gái ghép cùng, cô nàng chạy lại gần hỏi Diệp Ngang Dương vì sao cậu ta không tham gia, Thiệu Dật Phong trực tiếp giải thích giùm: "Đừng làm khó dễ tiểu Diệp tổng, thắt lưng của cậu ấy không tốt."

Hứ! Diệp Ngang Dương vô cùng tức giận, thắt lưng cậu ta không tốt chỗ nào?

Trận đấu bắt đầu, Lục Già ôm chắc lấy cổ Từ Gia Tu, quay đầu lại nhìn rồi nói với anh: "Diệp Ngang Dương thật sự muốn cõng Janice á. . ."

"Kệ cậu ta đi." Từ Gia Tu nói, dừng một chút rồi nói thêm, "Dù sao cũng đổi lại nhanh thôi."


Quả nhiên, đại khái đi được chừng trăm mét, Diệp Ngang Dương cõng không nổi nữa. Janice không ngừng thúc giục kêu cậu ta đi quá chậm, hai người sắp thành cái đuổi nhỏ rồi. Diệp Ngang Dương bị giục liên tục đến mất kiên nhẫn. Nhìn người ta nặng có mấy cân, còn Lâm Kiều Kiều cô nhìn lại xem mình nặng như thế nào. Diệp Ngang Dương dứt khoát bãi công: "Vậy cô cõng cho tôi coi."

Không thành vấn đề! Đổi đi! Quả thực Janice nhanh hơn nhiều so với Diệp Ngang Dương, vèo một cái đã đuổi kịp Lục Già và Từ Gia Tu, bắt đầu chạy song song. Lục Già kinh ngạc nhìn qua, Diệp Ngang Dương cũng hết sức hưng phấn, khiêu khích nhìn về phía Từ Gia Tu.

Từ Gia Tu vẫn giữ vững tốc độ như trước, không nhanh không chậm, còn quay sang nói với Diệp Ngang Dương: "Tôi rất hâm mộ cậu."

Diệp Ngang Dương cười hô hố.

Thật là hâm mộ sao? Làm trò! Janice hỏi Từ Gia Tu: "Lão đại, hay để tôi cõng anh đi vài bước, thế nào?" Nếu lão đại hâm mộ thật thì cô cũng chẳng ngại đâu.

"Cám ơn, tôi không cần." Từ Gia Tu khách khí từ chối. Lục Già ở trên lưng chủ động nói: "Từ Gia Tu, hay đổi để em cõng anh đi."

Thực ra Lục Già chỉ nói thế thôi, cô nghĩ Từ Gia Tu khẳng định sẽ không đồng ý. Ai dè Từ Gia Tu dừng một chút, không biết xấu hổ mà dứt khoát trả lời: "Được."

Được á? ! Thật là “được” ấy hả. . .

Vậy được! ! ! ! Lục Già khí thế ngút trời nhảy xuống, vòng ra phía trước Từ Gia Tu. Bạn trai, mời lên ngựa.

Tâm tình của Từ Gia Tu cực kỳ tốt: "Cố lên."

Cố lên. . .

Lục Già khẽ cắn môi, thực sự bắt đầu cố gắng, nhưng vì sao, dù cô có cố đến mức nào thì cặp chân dài kia của Từ Gia Tu cũng không rời khỏi mặt đất xíu xiu. Hai người chiều cao chênh lệch, cô căn bản không thể nhấc Từ Gia Tu lên lưng mình, chắc phải bay lên mới được.

Lục Già tuyệt vọng: "Từ Gia Tu, anh ngoắc chân lên đây đi, ngoắc chân lên."

Như vậy?

Mà thôi, Lục Già bỏ cuộc.


Từ Gia Tu cười rộ lên, cười đến khoái trá. Lúc này Lục Già mới biết mình bị trêu đùa. Từ Gia Tu cùng cô dừng lại nghỉ ngơi, anh vươn tay vuốt vuốt sợi tóc dính trên trán cô qua một bên.

Lục Già đảo đảo mắt, chu môi hướng lên trên thổi thổi khí, thổi tung sợi tóc trên trán.

Từ Gia Tu: Thực nghịch ngợm.

Có người lại bắt đầu ân ái, Diệp Ngang Dương ở phía trước quay đầu lại nhìn, cực kỳ không hài lòng liền vỗ vỗ bả vai Janice: "Đổi đi."

Janice trực tiếp thả hai tay, mệt mỏi than thở: "Tiểu Diệp tổng, tôi. . . chỉ chờ câu này của cậu."

Gió núi từ từ thổi tới, Lục Già lại quay lại trên lưng Từ Gia Tu. Từ Gia Tu nhân cơ hội nói muốn cô hát cho anh nghe, nhưng không ngờ cô hát thực sự rất khó nghe. Từ Gia Tu nói: "Năm đó em hát rất êm tai mà, chính là lần kiểm tra Lý lần đầu tiên ấy."

Anh còn dám nhắc lại nữa cơ à? Lục Già mặt dày hỏi: "Anh cảm thấy rất êm tai sao?"

"Ừ." Từ Gia Tu nói. Nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ rõ hình ảnh cô ca hát lúc đó, mặt hồng hồng, mắt mở to, và nhất là hát liền một hơi mà không thở dốc, vô cùng thuận miệng.

"Đúng rồi, bài em hát khi đó là của Châu Kiệt Luân à?" Từ Gia Tu hỏi.

Lục Già khóc, rất muốn véo mạnh tai của bạn trai mà chất vấn, anh vừa nói cô hát dễ nghe là lừa cô, lừa cô có đúng hay không? Nếu không thì làm sao anh có thể nhầm “Tinh ngữ tinh nguyện” thành bài hát của Châu Kiệt Luân được cơ chứ?

Sau một hồi vất vả, rốt cục cũng đã gần đến đích cuối. Lục Già thấy được một lá cờ màu đang tung bay, không thể tin nổi Từ Gia Tu thực sự cõng cô trên lưng đi hết một kilomet. Trong lòng Lục Già đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, về sau cô có thể nói cho con gái mình biết, năm đó ba của con bé cõng mẹ đi hết một kilomet hay không? Tương lai chưa biết thế nào, nhưng Lục Già đã bị ý nghĩ của chính mình làm cho cảm động rồi. Cô muốn sinh đứa nhỏ cho Từ Gia Tu.

. . . Từ Gia Tu chắc cũng thích con gái nhỉ. Lục Già vừa nghĩ vừa cười "hí hí".

Từ Gia Tu hỏi cô cười cái gì.

Lục Già chưa biết nói như thế nào, nhưng có một câu đã buột ra khỏi miệng: "Từ Gia Tu, em yêu anh."


Từ Gia Tu cũng cười rộ lên: "Mới có một kilomet mà đã cảm động rồi, dễ dàng cảm động như vậy sao?"

Ai bảo thế. Lục Già chợt nhớ tới hình ảnh hồi nhỏ mình hay ghé vào bả vai của lão Lục, liền nói: "Từ Gia Tu, nếu về sau chúng ta có con gái, khẳng định con bé sẽ rất thích bả vai của ba nó." Thật kỳ lạ, nhưng không hiểu sao Lục Già lại cảm thấy rất xúc động, dường như cảm giác an toàn đã mất nhiều năm về trước đột nhiên quay lại vậy.

Từ Gia Tu vốn còn đang có vẻ mặt trêu đùa, lúc này cũng bị ý tưởng dâng trào của Lục Già làm cho nội tâm trở nên mềm mại. Anh nói: "Vậy về sau em không được ghen đâu đấy."

Lục Già "Ừm" một tiếng.

Từ Gia Tu: "Nói được thì phải làm được đấy nhé."

Hừ hừ, Lục Già bất mãn, nhưng vẫn nhẹ nhàng “Ừ” một câu.

Từ Gia Tu nở nụ cười, chậm rãi nói tiếp: "Có người vừa nói sẽ sinh con gái cho anh, nói được nhất định phải làm được nha."

Lục Già ngây người nửa giây, sau đó duỗi tay giơ ra phía trước, tạo ký hiệu "OK" ở trước mắt Từ Gia Tu. Có thấy không?

Từ Gia Tu: Ừ, có thấy.

Lục Già thuận lợi "chạm đất" ở đích cuối, Từ Gia Tu không tính là nhanh nhưng cũng không chậm, một đường chỉ cần an ổn không cần nhanh. Hạng nhất thì có gì quan trọng, quan trọng là người cùng anh ngắm cảnh sắc ven đường là ai mà thôi.

Vậy người giành hạng nhất rốt cuộc là ai?

Cách đó không xa, Janice và Diệp Ngang Dương gần như đều kiệt sức, hai người dùng phương thức thay phiên nhau cõng mà đi tới đích. Diệp Ngang Dương mệt đến nỗi cẳng chân run rẩy, đưa ra thỉnh cầu: "Kiều Kiều, cô cõng tôi vào khách sạn đi, 2000 tiền thưởng tôi cho cô hết, không cần chia nữa."

"Không thành vấn đề." Janice vui vẻ đồng ý, không biết mệt là gì, lập tức “chân chó” cúi người, "Tiểu Diệp tổng, mời!"

Diệp Ngang Dương nghẹn họng nói không nên lời. Vật vã suốt một đường như vậy, rốt cuộc cậu ta được cái gì đây?

——

Ngày hôm nay diễn ra hoạt động rèn luyện toàn công ty,với cương vị là Boss lớn, đương nhiên Từ Gia Tu sẽ có phát biểu đôi lời. Buổi tối, mọi người ở khách sạn trên núi dùng cơm, ai nấy đều ăn ngấu ăn nghiến. Từ Gia Tu đứng lên phát biểu, anh nói rất đơn giản, lời chào đầu cũng không có, chỉ có vài câu thể hiện rõ tư tưởng.

Từ Gia Tu nói: ". . . Văn hóa của Ốc Á chính là đoàn kết, sáng tạo và phát triển, mọi người cùng nhau theo đuổi giấc mơ chung. Những năm qua, tất cả đã rất nỗ lực, Ốc Á phát triển rất tốt, nhưng vẫn còn khoảng cách khá xa so với lý tưởng ban đầu của tôi. Chặng đường sau này của Ốc Á còn rất dài. Tôi tin rằng, Ốc Á ngày càng trưởng thành thì các thành viên trong Ốc Á cũng như vậy. Giống như hoạt động rèn luyện mở rộng được tổ chức ngày hôm nay, là một thử thách để khiêu chiến chính mình, để vượt qua khó khăn, như vậy Ốc Á nhất định sẽ có một tập thể đội ngũ thật ưu tú, thật cường đại, bách chiến bách thắng. Hôm nay, có tôi ở đây cùng mọi người nỗ lực, cám ơn mọi người!"


Tất cả vỗ tay, lời nói của Từ Gia Tu khiến tâm tình của Lục Già có chút sục sôi. Đúng lúc này, Diệp Ngang Dương ở bên cạnh cô mở miệng, “phá hủy” hình tượng của Từ Gia Tu: "Chậc chậc, lười quá."

Lười? Lục Già không hiểu: "Lười là sao?"

"Mấy lời này tôi đã nghe rồi." Diệp Ngang Dương nói, "Năm trước Từ bại hoại cũng nói y như vậy, chỉ sửa mấy chữ thôi."

Cái gì? Lục Già: ". . ."

Diệp Ngang Dương ho khan vài tiếng: "Chờ coi, lát nữa nhất định Từ bại hoại sẽ nói: hôm nay mọi người đều đã vất vả, sau khi về phòng thì nên ngủ sớm một chút."

Quả nhiên, đúng là Từ Gia Tu có nói như vậy.

Lục Già nhìn Từ Gia Tu ở phía trước, thấy thật buồn cười. Làm sao bây giờ, cô vẫn cảm thấy bạn trai mình rất “soái”, rất có sức quyến rũ đấy. Mười bảy tuổi và hai bảy tuổi, ở thời điểm nào, đối với Từ Gia Tu, Lục Già vẫn có một sự sùng bái nhất định, chỉ là tâm tình có hơi khác một chút mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Lục Già có được một tấm ảnh chụp chung với Ốc Á, cô đứng ở bên cạnh Từ Gia Tu, Từ Gia Tu đưa tay tùy ý khoác lên vai cô, mọi người đều hớn hở nhìn vào máy ảnh. Sau đó, cô và Từ Gia Tu có được bức ảnh chụp chung đầu tiên, mà tấm ảnh này cũng là do chị Hồ Lan gợi ý nên mới có. Cả công ty chụp chung xong, các đồng nghiệp bắt đầu chụp ảnh lẫn nhau, rất nhiều người tìm đến Từ Gia Tu để chụp cùng. Ai đến Từ Gia Tu cũng không cự tuyệt, mãi cho đến khi chị Hồ Lan cười hỏi: "Từ tổng, Lục Già, hai người có chụp riêng một kiểu không?"

Cô nhìn về phía Từ Gia Tu. Từ Gia Tu gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Thực ra là có muốn chụp một mình một tấm."

Lục Già xoay người bước qua, Từ Gia Tu lơ đãng vươn tay giữ lấy thắt lưng cô, không biểu hiện quá thân mật, nhưng lại tình cảm khó nói nên lời.

—— "Tách" một tiếng, bức ảnh đầu tiên hai người chụp chung ra đời.

Lục Già qua chỗ chị Hồ Lan lấy ảnh chụp, rồi cho vào phần lưu trữ hình ảnh của "Thập Quang", quý trọng kỷ niệm.

. . .

Ban đêm, khi Lục Già về tới chung cư Thanh Niên đã là 21 giờ. Chuyện đầu tiên khi Janice về đến nơi là chạy ngay vào toilet tắm rửa sạch sẽ. Tuy vậy vẫn không quên lo cho Lục Già một thân mồ hôi giống như cô: "Bảo bối, sang bên lão đại tắm đi, bên đó có hai toilet đấy."

Lục Già: "(⊙v⊙)." Kiều Kiều, tôi một đi không trở lại thì sao. . .

Janice nghĩ nghĩ: "Hay cô tắm ở đây cũng được, tôi sang chỗ lão đại?"

"Tôi đi." Tôi đi là được chứ gì! Lục Già hùng hùng hổ hổ chạy lên lầu, nhanh chóng lấy áo ngủ và nội y. Nhưng lúc này lại phát sinh ra một vấn đề, cô nên chọn kiểu khiêu gợi, thanh thuần, hay là đáng yêu đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui