Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình

Mấy người đều vọt tới bên cạnh Phá điểu rơi trên mặt đất, Hoàng Phủ Dật cẩn thận nhặt hắn lên, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh.

“Vừa đúng lúc!”

Người không lo lắng nhất ở đây trái lại là Tiểu Bụi, “Tên Mộ Dung kia tính tình khó chịu, nếu vào lúc hắn tỉnh táo, không biết hắn còn nhăn nhó tới khi nào mới chịu để Đóa Đóa làm thí nghiệm đâu.”

Đóa Đóa vô cùng khẩn trương nhận lấy Phá điểu từ trong tay Hoàng Phủ Dật, “Nếu như chúng ta lại đoán sai, cho dù ta có tới gần hắn nói chuyện thế này, cũng không cứu được hắn tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Ở đây có thú y không?”

“. . . . . .” Tiểu Bụi đối với cách nói thú y này vô cùng bất lực.

Xem ra Đóa Đóa vẫn còn chưa thật sự tiếp nhận Mộ Dung là người rồi, vẫn để Mộ Dung nhanh khỏe lại một chút mà khôi phục hình người đi vậy.

Đã nói vài câu với Phá điểu đang hôn mê, nhưng hắn cũng không có chút khởi sắc nào, Đóa Đóa đã gấp đến độ sắp rơi nước mắt.


Đã nói không có khả năng thần kỳ như vậy mà, cũng không phải tiên khí, làm sao có thể tới gần bọn họ nói vài ba câu mà khỏe lại được!

Ách. . . . . .

Ý nghĩ trong đầu vừa dứt, Đóa Đóa đã trợn mắt há mồm nhìn sự biến hóa trong tay .

Từ trên cánh Phá điểu phát ra từng tia ánh vàng, xẹt qua từng vầng như cầu vòng, hợp lại trên không trung trong lòng bàn tay Đóa Đóa, hình thành một hình dạng giống như hình vòm, bao trùm Phá điểu .

Ánh vàng càng lúc càng mạnh, rất nhanh bọn họ đã không còn thấy rõ Phá điểu bị bao trong đó nữa.

Cửu Vương gia và Tiểu Bụi đều kinh ngạc đến mức không thể tin vào hai mắt của mình, hình như thật sự có tác dụng. . . . . .


Chưa từng thấy bộ dáng khôi phục lúc chữa thương của bộ tộc Vũ Linh bọn họ bao giờ, Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật cũng đều bị một màn này làm kinh ngạc không thôi.

Vẫn không nhìn thấy tình hình của Phá điểu , nhưng Đóa Đóa đột nhiên cảm thấy cánh tay mình nặng trĩu.

Ánh vàng chạm nhau, phát ra một trận âm hương “xoẹt xoẹt” rất nhẹ, trước mắt chói lói khác thường, Đóa Đóa thở mạnh cũng không dám, nín thở nhìn cảnh tượng thần kỳ như vậy.

Lòng bàn tay cảm giác được lông chim lướt qua rõ rệt, sức nặng trên cánh tay càng lúc càng lớn, mà ánh vàng cũng từ từ tán đi.

Đẹp quá. . . . . .

Đóa Đóa hít một ngụm khí lạnh mà nhìn trong tay đang nâng . . . . . . chim?

Nhưng nhìn nó đã cao như Hoàng Phủ Dật, khổ người rất lớn, nhưng cũng không lộ vẻ dũng mãnh.

Trên người nó vẫn là lông chim đủ mọi màu sắc kia của Phá điểu , nhưng bởi vì khổ người rất lớn, các loại màu sắc đều có thể tha hồ trải ra dưới đất, nhìn không hề lòe loẹt nữa, mà là. . . . . .

Tôn quý và lộng lẫy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui