Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình

Không còn cách nào khác, Tiểu Bụi chỉ có thể nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa, hy vọng nàng có thể hiếu kỳ một chút, chủ động hỏi hắn.

Nam nhân này rất sủng Đóa Đóa, nếu Đóa Đóa lên tiếng, mặc kệ hắn có tình nguyện hay không đều sẽ đồng ý.

Nhưng đợi nữa ngảy, Đóa Đóa cũng chỉ tò mò nhìn nó chứ không lên tiếng.

Tiểu Bụi trừng mắt, “Ngươi không tò mò chuyện ta nhờ ngươi giúp sao?”

“Tò mò a.” Đóa Đóa trung thực thừa nhận.

“. . . . . . Vậy sao ngươi không hỏi!”

Đóa Đóa thực tin phục chỉ chỉ Hoàng Phủ Dật, “Nếu hắn không cho ngươi nói, nhất định là có đạo lý của hắn.”

Tiểu Bụi nghẹn luôn, “Sao ngươi lại nghe hắn như thế hả!”


“Hắn thông minh hơn ta a.”

“. . . . . .” Tiểu Bụi cảm thấy mình sắp vì nước quên thân rồi.

Dừng lại một chút, nó không thể áp chế được tức giận của mình hét, “Nào có người vui vẻ thừa nhận chỉ số thông minh của mình thấp hơn người ta như thế!”

“Nếu không ngươi thông minh hơn hắn sao?” Đóa Đóa thực vô tội hỏi lại.

Nàng chỉ là xác định đúng vị trí của mình thôi, không tự cao tự đại là một phẩm chất tốt đẹp a.

“. . . . . .” Tiểu Bụi nghẹn đến mức tim gan lộn tùng phèo, dũng cảm . . . . . .

Lấy cánh cầm chén nhỏ trên bàn trà lên, ừng ực một hơi uống xong, Tiểu Bụi quẳng luôn cái chén đi, “Lão tử đây đúng là không thông minh bằng hắn, làm sao!”


“Chả sao a. . . . . .”

Tiểu Bụi nổi bão như thế nhìn rất hay nha, Đóa Đóa nhịn cười giải thích.

“Cho nên ta không nói sai nha, không thông minh như hắn, thừa nhận là được rồi, mới cả chúng ta không quen thuộc Vũ Linh quốc này, ở lại đây hình như rất nguy hiểm, ta đương nhiên phải nghe hắn, miễn lại phiền thêm.”

Hoàng Phủ Dật cười thoáng ôm chặt Đóa Đóa, thực ra Đóa Đóa như thế này mới là thông minh, biết năng lực của mình lớn nhỏ đến đâu, cũng biết phán đoán tình huống.

Cho nên nàng thật ra là người rất ngoan rất nghe lời, thậm chí dễ bắt nạt, nhưng lại biết cách làm giảm nhiều thiệt thòi đến bản thân nhất.

Có những người chỉ chịu chút thiệt thòi là sẽ chẳng quản việc gì, chẳng xem đối thủ là ai đã trực tiếp báo thù, nói dễ nghe là dũng cảm, thực chất là lỗ mãng.

Thắng bằng miệng thì có tác dụng gì chứ?

Nóng giận nhất thời chỉ chọc giận đối thủ, làm cho mình lâm vào nguy hiểm lớn hơn, nói không chừng còn mất cả mạng.

Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, Đóa Đóa tuyệt đối thuộc dạng không đánh được thì nhịn, chửi vài câu trong lòng cho đỡ tức, rầu rĩ ra góc tường ngồi tự kỉ vẽ vòng tròn, sau đó tìm vô vàn cơ hội cũng như loại hình an toàn để phục thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui