Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
“Hiện giờ nàng không muốn gả cho ta sao?”
“. . . . . .” Ô ô, muốn. . . . . .
Rất không có tiền đồ! Lập trường rất không kiên định!
Đóa Đóa tự kiểm điểm trong lòng.
Không phải chỉ là nam nhân thực tuấn mỹ thực hoàn mỹ sao, có cái gì chứ!
Ô ô, quên đi, nàng vẫn nên trung thực thừa nhận, thật sự là rất có cái gì, nàng rất muốn đó. . . . . .
Tiểu Bụi ngăn Phá điểu lại, “Bây giờ việc chính quan trọng hơn!”
“Chuyện nương tử của ta cũng quan trọng!”
Phá điểu nhất thời kích động, bày tỏ ra lời nói thật lòng . . . . . .
Thế là rất yên lặng. . . . . . Người nào đó hóa đá.
Người nào đó này đương nhiên chỉ có thể là Đóa Đóa, nàng rơi lệ nhìn đôi mắt nhỏ của một người một chim còn lại, chẳng lẽ Hoàng Phủ Dật với Tiểu Bụi đã sớm biết rồi?
Ô ô, nàng vẫn coi Phá điểu là một con chim thôi . . . . . .
Vô tình nói ra tâm sự, Phá điểu dựng lông, cũng không ngó ngàng tới bọn họ mà bay luôn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Bụi không đuổi theo mà chỉ nhìn Đóa Đóa một cách rất khó tin.
“Ngươi không phát hiện ra sao?”
“. . . . . . Không có, ta không coi hắn là người.”
Lệ~ing, lời này xác thực là mắng chửi người ta mà.
Tiểu Bụi liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Dật một cái, “Mộ Dung thực rất anh tuấn, dung mạo của tộc người Vũ Linh xuất chúng hơn người thường, Mộ Dung lại được công nhật là đệ nhất mỹ nam.”
“. . . . . . À, ta đã nhìn thấy Phá điểu . . . . . .”
Quên đi, nếu hắn thật sự là người, sau này vẫn nên sửa miệng gọi hắn là Mộ Dung đi.
“Ta đã nhìn thấy mặt Mộ Dung, thật sự rất đẹp.”
“Ngươi đã thấy Mộ Dung biến thành hình người rồi?”
Tiểu Bụi thực khiếp sợ, “Hiện giờ hắn không mặc quần áo! Hắn chịu biến về hình người cho ngươi xem sao?”
“Đóa Đóa?” Hoàng Phủ Dật nheo mắt lại rất nguy hiểm.
Ô ô, không cần nhìn nàng như thế chứ!
Đối mặt với uy hiếp của quân địch, Đóa Đóa quyết định lựa chọn thẳng thắng được khoan hồng. . . . . . Ô ô, nàng chịu!
“Hắn không biến về hình người, mà là hắn vừa tới gần thì dường như ta lại thấy được gương mặt của một nam nhân, ta không cố ý . . . . . . Ta thực sự không nhìn kỹ.”
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng đáng thương của nàng, Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Tiểu ngốc tử, ta đâu có nói không tin nàng.”
“Vậy sao chàng cứ trương cái bộ mặt đó ra.”
Hoàng Phủ Dật cười thực “dịu dàng”, “Tìm một cái cớ để trừng phạt nàng.”
“. . . . . . Lần sau chàng vẫn là không cần phải nói thẳng mục đích như thế đâu, cứ giấu ta đi. . . . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...