Quăng Tám Sào Cũng Tới

Editor: Vũ Kỳ
___________

Trường hợp này khiến tôi lúng túng không để đâu cho hết.

Ngôn ngữ thiếu thốn làm cho tôi cứng họng.

Viết văn nhiều năm như vậy.

Nhưng tôi lại không cách nào dùng mấy lời văn đó để diễn tả cảm giác của mình vào lúc này.

Nếu phải diễn tả theo cách dân gian hay nói chính là --

Xấu hổ đến mức muốn đội quần.

Cảm thấy ngại đến mức mười ngón chân để trên mặt đất đều đông cứng thành nền xi măng, thậm chí có thể xây được cả một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng ăn, một phòng tắm trên nền xi măng đó.
1

Anh ta nhìn tôi.

Thâm sâu khó lường.

Tôi nhìn anh ta.

Sóng ngầm cuồn cuộn.

Anh ta nhướng mày, ý bảo tôi trả lời.

Tôi há mồm, nhưng không nói nổi một chữ.

Hy vọng dòng sông dài mang tên năm tháng có thể cuốn trôi đi ký ức về lần gặp mặt đầu tiên không dám nghĩ lại kia.

Quên sạch hết luôn càng tốt!

Để chúng tôi có thể bắt đầu lại lần nữa.

Nhưng trí nhớ của Lý Hành thật cmn quá tốt, anh ta nói: "Lâu như vậy không gặp, cô vẫn không thể nói chuyện trôi chảy được nhỉ."

Tôi, tôi, tôi ung thư xấu hổ giai đoạn cuối!
1

Bốn năm đại học.

Tôi cứ tưởng dưới sự đầu độc của mấy đứa bạn cùng phòng, chứng sợ xã hội nhẹ của tôi đã khỏi hẳn.

Nhưng hiện thực lại vả vào mặt tôi rằng,

Chẳng qua là mày chưa gặp mấy ca khó hơn thôi.

Không được trách trời.

Không trách được, không trách được mà.

Vậy thì chỉ có thể trách Giản Vệ Đông xấu xa.

Người cấp bậc nam thần như vậy mà cũng có thể chộp tới đây để tôi xem mắt.

Cũng may Lão Giản đã kịp thời chạy tới, đi cùng với ông còn có Lý lão gia tử tinh thần phấn chấn.


Tôi và Lý Hành bình tĩnh đứng dậy chào hỏi người lớn.

Lý Hành: "Chú Giản."

Tôi: "..."

Bởi vì BUG¹ lần trước gọi sai thành ông nội nên tôi vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Giờ khắc này trong đầu tôi liên tục nhấn mạnh chính mình rằng ngàn vạn lần không được lại gọi người ta già đi.

Không được gọi bậy!

Không được gọi bậy!

Sau đó tôi mở miệng: "Anh Lý."
3

Lão Giản: "..."

Lý Hành: "..."

Lão gia tử: "Mấy chục năm rồi chú chưa được nghe cô gái nào gọi là anh."

Lão gia tử: "Thật là hoài niệm."
1

Nền xi măng ban nãy giờ phút này hoàn toàn có thể xây được một căn biệt thự.
1

Bốn người ngồi xuống, đồ ăn đã được đưa lên.

Lão Giản giới thiệu tôi với Lý Hành: "Con gái của chú, Giản Tây Khê."

Chú Lý lại giới thiệu anh ta cho tôi: "Con trai của chú, Lý Hành."

Lão Giản: "Con bé năm nay 21, sắp sửa 22."

Chú Lý: "Nó năm nay 26, gần 30."
2

Lão Giản: "Trên con bé còn có một chị gái."

Chú Lý: "Thằng nhóc này cũng có một anh trai."

Lão Giản: "Chị con bé theo chủ nghĩa không kết hôn."

Chú Lý: "Con trai lớn của tôi ghét cưới vợ."

Lão Giản: "Hôm nào... xem mắt một chút?"

Chú Lý: "Vậy thì chẳng phải là vương bát khán lục đậu² sao?"

Tôi: "..."

Hai vị đang tấu hài³ hay gì?
1

Ăn cơm, ăn cơm.


Lão Giản nói đủ chuyện hợp tác trên trời dưới biển với chú Lý.

Thỉnh thoảng Lý Hành cũng sẽ tham gia vào mấy câu, trở thành cuộc hội đàm của ba vị đại boss.

Thì ra công ty game chỉ là nghề phụ của anh ta.

Công việc chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lý thị.
1

Nhìn lại bản thân tôi...

Tôi chính là một con hamster chỉ biết ăn uống, chui vào ổ.

Một con cá mặn không có lý tưởng khát vọng hào môn.

Rốt cuộc cũng đã ăn xong bữa cơm này.

Chú Lý liếc mắt nhìn hai người bọn tôi chưa hề giao lưu gì với nhau trong suốt bữa ăn rồi nói: "Hai đứa nhỏ rất hợp ý."

Lão Giản: "Đúng vậy."

Tôi: "..."

Hai người cộng lại cũng đã gần 200 tuổi rồi đó.

Sao lại có thể nói dối trắng trợn như vậy chứ!!!

Chú Lý: "Để cho Lý Hành đưa Tây Tây về trước đi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh bàn chút chuyện."

Lão Giản nhìn về phía Lý Hành: "Vậy làm phiền cháu rồi."

Lý Hành: "Chú Giản đừng khách sáo ạ."

Ra khỏi nhà hàng, tài xế lái một chiếc Bentley lại đây.

Lý Hành giúp tôi mở cửa xe, "Giản tiểu thư, xin mời."

Tôi thụ sủng nhược kinh⁴ nói cảm ơn rồi vội vàng ngồi vào trong.

Cảm giác có người đang bảo vệ đỉnh đầu tôi.

Vừa nhấc mắt lên liền thấy tay Lý Hành đang chắn phía trên tôi, che phần cửa xe lại.

Anh ta thật tinh tế.

Sau khi Lý Hành lên xe thì hỏi tôi: "Giản tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Tôi lập tức nói tên trường đại học của mình.

Anh nhàn nhạt nói, "Thì ra là đàn em à."

Tôi gật đầu, "Cùng một ngành với anh."

"Không nhìn ra."


Là do tác phẩm của tôi quá cùi bắp sao?
1

Tức! Tôi không thể nào tiếp tục nói chuyện với anh ta được nữa!!!

Chiếc Bentley chậm rãi đi về phía trường học.

Anh ấy hỏi: "Cô xem mắt bao nhiêu lần rồi?"

Tôi: "Chắc là... 99 lần nhỉ?"

Được rồi, thật ra là vô số lần.

Nhiều đến mức tôi không đếm được.

Anh ta nói: "Tôi là lần đầu tiên."

Có cảm giác anh hùng gặp nạn tương ngộ.

Là một người từng trải, tôi thật lòng anh ủi anh ta: "Thật ra cũng không đến nỗi đâu. Mỗi lần ăn uống xong về nhà, tôi đều nói với ba tôi là không có cảm giác, vậy là có thể kết thúc rồi..."

Anh đột nhiên hỏi lại: "Vậy tối nay sau khi về nhà, cô định nói thế nào?"
1

Tôi: "..."

Y như cũ... đương nhiên là...

Không có cảm giác.

Ánh mắt thâm thúy của anh ta nhìn về phía tôi: "Cô không có cảm giác gì với tôi?"

Tôi: "..."

Chứ sao má?
2

Anh ưu tú như vậy, tôi cảm thấy nếu nói có cảm giác với anh chính là xem thường anh.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi như một con rắn nham hiểm đang nhìn chằm chằm vào một con ếch đần độn, "Tôi hy vọng đêm nay sau khi Giản tiểu thư trở về, có thể nói với ba cô một đáp án khác."
1

Tôi: !!!

Có ý gì chứ??

Không lẽ nói tôi có cảm giác với anh???

Anh nói: "Chúng ta hợp tác đi."

"Cái... cái gì?"

"Giản tiểu thư còn muốn tiếp tục ăn bữa cơm xem mắt nhàm chán thứ 101?"
1

Tất nhiên là không muốn!

Tôi cũng hy vọng anh là người cuối cùng tôi xem mắt...

Tôi: "Hợp tác... kiểu gì?"

Lý Hành: "Giả vờ như cô có tình cảm với tôi."

Tôi: "..."

Không cần phải giả vờ.

Tôi thật sự có tình cảm với anh!


Lý Hành: "Tôi cũng sẽ giả vờ có tình cảm với cô."

Tôi: "..."

Đau lòng gớt nước mắt...
1

Đến trước cổng trường, xe dừng lại.

Lý Hành lấy di động ra, "Số WeChat của cô là bao nhiêu?"

Tôi: "18888888888."
1

Anh ngẩng đầu, "Nói thật."

Tôi: "Là thật đó."

Giản Vệ Đông để khiến tôi vui vẻ thật sự cái gì cũng chịu làm.

Bao gồm cả chuyện mua một số di động với giá trên trời như vậy.
1

Sau khi Lý Hành thêm Wechat, anh ta nói: "Sửa biệt danh đi."

Tôi: "Cái gì?"

Anh ta mặt không cảm xúc nói ra một câu siêu ghê tởm: "Đổi tên của tôi thành【Yêu anh Hành nhất vũ trụ 】, đổi đi."
1

Tôi: "..."

"Sao vậy?"

Tôi: "Không phải chứ..."

Hình như vừa rồi tôi đâu có đồng ý hợp tác với ông đâu ông nội?

Hiện tại anh... anh nói bắt đầu là bắt đầu à!

Dường như Lý Hành nhớ tới cái gì, "Không được, đặt tên theo bình thường cô hay đặt mới có tính chân thật. Trước kia cô đặt biệt danh cho bạn trai của mình là gì?"

Tôi giật giật khóe miệng: "Ca này căng..."

"Chưa từng có bạn trai?" Anh nói: "Vậy thì cô thử tưởng tượng một chút đi."

Sau đó tôi nhìn anh ta cúi đầu đổi biệt danh trong WeChat của tôi thành "Bảo bối".

Vì thế, tôi lại nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai này, cực kỳ tàn ác mà quăng cho anh ta hai chữ: "Đồ chó."

Anh ta ngẩng đầu, nhìn tôi, gương mặt đẹp trai kia méo mó một chút...
_________
2

Chú thích:

(1) BUG (thuật ngữ tin học): là một lỗi hay hỏng hóc trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến nó tạo ra kết quả không chính xác hoặc không mong muốn hoặc hành xử theo những cách không lường trước được. (Wikipedia)

(2) Vương bát khán lục đậu: Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu. (Dđlqđ)

(3) Tấu hài (hay tương thanh): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. (Google)

(4) Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều mà lo sợ.
____________

Ngày cuối cùng của năm 2020 🎉 Tạm biệt một năm đầy đặc biệt này 🤧


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận