Quăng Tám Sào Cũng Tới

Editor: Vũ Kỳ
___________

Sau khi Lý Hành gửi ảnh chụp qua, cũng không nói là sẽ đưa quà đó cho tôi như thế nào.

Một ngày trôi qua.

Sống một ngày mà dài như thể một năm.

Tôi thật sự quá muốn thấy được chữ ký do tự tay thần tượng của mình ký.

Tôi mặt dày vô sỉ mà nhắn tin WeChat cho Lý Hành: 【 Anh có rảnh không? Tôi có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn gặp mặt trực tiếp để thỉnh giáo anh. 】

Lý Hành: 【 Mấy ngày nay hơi bận, đợi xong rồi tôi sẽ gặp mặt đưa quà cho cô.】

Cái thằng cha này,

Có thể tinh tế một chút không vậy?

Cho tôi chút mặt mũi có được hay không?

***

Hôm nay là một ngày tốt lành.

Tất cả những chuyện tôi mong muốn đều thành sự thật.

Tác phẩm của nhóm chúng tôi cuối cùng cũng đã vượt qua vòng tuyển chọn của LH.

Là nhóm duy nhất toàn ngành đấy nhé.

Nói thật là đắc ý muốn chết.

Lúc xếp hàng đi WC chỉ muốn diễu võ dương oai.

Quách Hiểu Bạch lướt xem danh sách cố vấn: "ĐM! Cố vấn của tớ là nam thần mới của tớ - Vệ Ngạn Hi đó!!! Ông trời đúng là có mắt! Tín nữ nguyện cả đời chay mặn kết hợp, không ăn thịt bỏ rau để đổi lấy mối tình thầy trò đẹp đẽ như mơ!"

Tôi: "Nam thần mới đây của cậu không phải là Lý Hành sao?"


Quách Hiểu Bạch: "Nam thần thì thay đổi mấy hồi, không có bi thương chỉ có tình yêu."

Tôi: "Lý Hành làm gì khiến cho cậu bi thương à?"

Quách Hiểu Bạch thần thần bí bí mà nói nhỏ vào tai tôi: "Lý Hành, có chủ rồi."

Tôi: !!!

Chẳng lẽ độ bảo mật trong giới hào môn lại kém đến mức này sao?

Loại chuyện này mà cũng có thể truyền bá nhanh như vậy?!

Kết quả Quách Hiểu Bạch lấy ra "bằng chứng" Lý Hành có chủ --

Một tấm ảnh có độ phân giải cao từ bữa tiệc từ thiện tối hôm nọ.

Tôi: Á à điện thoại di động của mấy ông già trong tàu điện ngầm.¹

Quách Hiểu Bạch: "Tuy là cổ tay âu phục của Lý Hành chỉ để lộ ra một chút xíu như vậy, nhưng vẫn thoát được đôi mắt nhìn thấu hồng trần này của tớ! Trên tay anh ấy mang là lắc tay của một nhãn hiệu trang sức thiết kế riêng cao cấp nhất dành cho các cặp đôi..."

Sinh động như thật.

Còn phân tích rất ra dáng ra hình.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.

Cái này không phải chỉ là một cái vòng tay bình thường thôi sao?

Mấy người hay diễn sâu đều thích tự bổ não như vậy.

Quách Hiểu Bạch còn an ủi tôi: "Nhà sập rồi cậu cũng rất khó chịu đúng không?"

Tôi: Nhà gì?

Quách Hiểu Bạch: "Nếu thấy không ổn, cậu cũng thử tìm một nam thần khác đi là okela liền, loại đàn ông cấp bậc thần tiên giống như Lý Hành này, cho dù có là tiên nữ cũng đuổi theo không kịp, huống chi là người bình thường như cậu?"

Tôi không phục: "Tớ thì thế nào?"

Quách Hiểu Bạch híp híp mắt: "Cậu say rồi hả?"

Tôi: "..."

Quách Hiểu Bạch: "Cậu đừng cảm thấy không phục nữa. Cậu và Lý Hành, hai người sao có thể ở bên nhau được chứ? Có quăng tám sào cũng không tới nổi."

Tôi nghĩ lại, ừm, cũng đúng.

Tôi và Lý Hành đúng thật là hai người quăng tám sào cũng không đến.

Nhưng hiện tại, quăng đến rồi.

Vì sao hả?

Không phải vì chúng tôi có duyên, mà hoàn toàn dựa vào ba tôi có tiền.

Khu vực dành cho người mới thiết kế game nguyên sang của LH nằm ở tầng một.

Trước khi qua đó, tôi đến chào hỏi Vệ Ngạn Hi.

Anh ta không chỉ có kỹ thuật vẽ lợi hại, mà kỹ thuật diễn cũng rất ra gì và này nọ.

Diễn thành một cố vấn nghiêm khắc, diễn đến ra dáng ra hình.

Quách Hiểu Bạch sợ anh ta, sợ muốn chết luôn.

Trước kia tôi mà bảo Quách Hiểu Bạch sửa lại tranh cậu ấy vẽ, cậu ấy sẽ lải nha lải nhải suốt nửa ngày.

Hiện tại,


Chủ động thức đêm chỉnh sửa.

Tôi khuyên cậu ấy nghỉ ngơi, Hiểu Bạch còn hung dữ với tôi.

Tôi nói với Quách Hiểu Bạch: "Nguyện vọng của cậu được thực hiện rồi đó, trời cao đã phái Vệ đại sư tới cứu cậu."

Quách Hiểu Bạch vẻ mặt tiều tụy: "Vệ Ngạn Hi chính là trời cao phái tới thu thập tớ thì có. Từ nay về sau không bao giờ hứa nguyện mấy câu hại mình như vậy nữa."

Vốn dĩ tôi không hiểu cậu ấy nói vậy có ý gì.

Sau khi được xem một vở kịch tuồng.

Cuối cùng tôi đã hiểu.

Giữa trưa, lúc ăn cơm ở canteen.

Quách Hiểu Bạch chọn một miếng thịt bò Kobe làm bữa trưa.

Trên đĩa còn có một miếng bông cải xanh.

Cậu ấy theo thói quen mà bỏ ra ngoài.

Vệ Ngạn Hi lạnh lùng nhìn: "Hửm?"

Quách Hiểu Bạch sợ tới mức run lên.

Nhanh nhảu gắp bông cải xanh vừa vứt đi cho vào trong miệng.

Hú hồn chim én.

Cậu ấy đã thực sự hoàn thành được ước nguyện của mình --

Tín nữ nguyện cả đời chay mặn phối hợp.

Rốt cuộc Lý Hành cũng triệu kiến tôi.

Hôm nay anh ấy đến LH xử lý chút việc, đúng lúc tôi đang ở LH học tập nên gặp nhau.

Bởi vì lo lắng bị các thành viên trong nhóm phát hiện nên lúc thấy Lý Hành từ dưới lầu tôi đã giả vờ là đi WC.

Lý Hành ngồi ở trong xe.

Cửa xe vừa mở, món quà ngày ngóng đêm trông xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi cúi đầu một góc vuông 90 độ với anh ấy: "Cảm ơn anh Hành."

Lý Hành: "..."


Ngay lúc tôi đưa tay ra để nhận quà.

Cổ tay bị giữ chặt, là Lý Hành nắm.

Tôi: !!!

Một tay Lý Hành giữ tay tôi lại, tay kia giơ ra một chiếc vòng tay lấp lánh.

Sau đó chiếc vòng tay được đặt lên cổ tay tôi.

Cảm giác lạnh lẽo này rất thật và mãnh liệt.

Lý Hành giữ chặt cổ tay tôi, bắt tôi phải đeo vào.

Bốp.

Tôi đã chính thức bị Quách Hiểu Bạch vả mặt.

Cái này là cùng một kiểu với vòng tay anh ta đeo đúng không?

Cái này cmn là vòng đôi đúng không!

Tôi cố gắng rút tay ra, nói: "Anh Hành à, không được đâu, không được đâu!"

Lý Hành: "Cô có thể có tinh thần hợp tác một chút được không vậy?"

Tôi vô cùng khó xử: "Cái này --"

Lý Hành đè quà của tôi lại: "Có thể không?"

Giọng nói của tôi vang lên như chuông lớn: "Có thể!"
__________

Chú thích:

(1) Điện thoại di động của mấy ông già trong tàu điện ngầm: chắc mấy bạn cũng biết trên tàu điện ngầm còn nhiều thành phần cặn bã thích dùng điện thoại chụp lén, quay lén dưới váy của mấy chị em gái mà nhỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận