Quăng Tám Sào Cũng Tới

Editor: Vũ Kỳ
__________

Vừa vào cửa, Lý Hành lập tức tháo cúc, cởi bộ áo vest.

Sau đó nới lỏng cà vạt.

Một tay rút cà vạt.

May mà tôi đứng xa đấy nhé.

Nếu không cái cà vạt này sẽ quất trúng mặt tôi không trượt phát nào rồi.
2

Sau đó anh ta lại bắt đầu cởi nút đầu tiên của áo sơ mi. 

Ấu mài gót, tôi duy trì mặt lạnh như tiền, nhẹ nhàng dịch về phía cửa.

Lý Hành đi thẳng đến trước bàn làm việc, ngồi xuống ghế chơi game.

Duỗi tay mở cửa tủ lạnh mini bên cạnh.

Lấy ra một lon nước ướp lạnh.

Ồ.

Là coca-cola.

Phụt.

Lon nước mở ra.

Lý Hành ngẩng đầu lên uống một ngụm.

Đường cong cổ mềm mại và yết hầu di chuyển lên xuống trước mắt tôi.

Có chút quyến rũ.

Tôi nuốt nước miếng.

Anh ấy ấn nút khởi động máy.

Logo người ngoài hành tinh xuất hiện trên màn hình.

Một loạt động tác này đều rất thành thạo tự nhiên, như nước chảy mây trôi.

Cực kỳ giống ở bên ngoài mệt mỏi suốt một ngày được trở về ổ chó.

Lộ ra nguyên hình.

Cuối cùng anh ta cũng đã nhìn thấy thứ khác thường trong phòng là tôi, “Ngồi đi.”
1

Tôi: “…”

Nhìn quanh một vòng.


Trong phòng này, ngoại trừ chiếc ghế chơi game anh ta đang ngồi có thể di chuyển được thì thứ duy nhất có thể ngồi chính là một bộ sô pha vừa dày vừa nặng.

Tôi không nghĩ là tôi có đủ sức mạnh để lôi nó đến bên cạnh Lý Hành đâu.

Lúc này anh ta cũng mới ý thức được là văn phòng không còn chỗ ngồi khác.

Lập tức đứng lên, vỗ vỗ ghế chơi game, “Cô ngồi đi.”

Tôi: “Không, không, không, tôi đứng được rồi.”

Lý Hành đi tới.

Đôi tay đặt ở trên vai tôi.

Anh ta rất cao.

Tôi bị anh đẩy đi về phía trước.

Cảm giác như phía sau là một vách tường nóng bỏng.

Tôi bị anh ta ấn ngồi xuống ghế chơi game.

Máy tính đã sớm khởi động xong.

Lý Hành chân dài.

Dựa lưng vào bàn làm việc.

Bàn chỉ cao tới đùi anh ta.

Anh dùng tư tế lười biếng mà tựa lên bàn.

Chân dài bắt chéo, nghiêng người nhìn tôi.

Dáng người cao dài thật đúng là mlem mlem.

Nhưng mà tôi cũng chỉ có gan chó thèm khát trong nửa giây.

Nhanh chóng xoay mặt về phía màn hình máy tính, giống như một học sinh giả vờ ngoan ngoãn chăm chỉ học hành. 

Ngón tay thon dài của Lý Hành lướt qua mặt tôi, cầm lon Coca lên uống một ngụm.

Nhìn anh ta có vẻ như đã làm việc thật lâu nên rất khát nước.

Thông thường người ta dưới trạng thái này mà được uống một lon nước có gas ướp lạnh. 

Sẽ phát ra một tiếng thở dài “A” thật sảng khoái, hoặc đi kèm với tiếng nuốt xuống ừng ực, cũng sẽ không tránh khỏi mà ợ một cái.

Ví dụ điển hình, là tôi.

Nhưng anh ấy dường như uống yên lặng đến mức không phát ra tiếng động như vậy.

Thật đúng là người uống coca ưu nhã nhất mà tôi từng thấy!


Lý Hành: “Chạy thử trò chơi đi.”

Tôi: “Ô kê...”

Trò chơi bọn tôi nghiên cứu phát triển vài tháng mà Lý Hành chỉ có mấy phút đã qua hết cửa ải.

Tôi ấp úng: “Thật ra… Vốn dĩ muốn thiết kế 100 level, nhưng mà càng làm bọn tôi càng cảm thấy chẳng ra cái rắm gì… nên sau đó bọn tôi đã giảm dần xuống còn 3 level.”
2

Phải mở tác phẩm cùi bắp như vậy trước mặt đại boss.

Loại cảm giác xấu hổ này không cần tôi nói mọi người cũng hiểu mà ha?

Tôi cho rằng phải nghe Lý Hành châm chọc mỉa mai, hoặc là nghiêm khắc phê bình.

Nội tâm đã làm tốt công tác chuẩn bị phản công.

Kết quả anh ấy nói: “Được, nếu đã vậy thì chúng ta cần tập trung tinh lực upgrade ba level này thành một sản phẩm hoàn chỉnh.”

Được.

Chúng ta.

Mấy chữ này nhanh chóng đem quan hệ xa lạ của chúng tôi kéo gần hơn.

Không nghĩ tới, trong công việc, Lý Hành lại là kiểu ôn nhu hiền hoà lại bình dị gần gũi thế này.

Thích quá.

Thiệt là thích.

Vốn dĩ tôi còn cảm thấy trong lòng bất ổn, hiện tại, đã yên tâm hơn nhiều.

Lý Hành: “Ai là người lên kế hoạch trong nhóm các cô?”

Tôi: “…… Là tôi.”

Lý Hành: “Thế mạnh của cô là gì?”

Tôi xấu hổ nói: “Cái gì cũng biết một chút… Nhưng mà cái gì cũng không giỏi.”

Lý Hành: “Người đứng đầu kết nối các mảng cho cả nhóm phải là người có ít sở đoản nhất.”

Ừm ừm.

Cái này tôi biết.

Điển hình là anh.

Lý Hành: “Khả năng chuyên môn và EQ quản lý phải thuyết phục được cả nhóm tin tưởng, nếu xảy ra vấn đề thì phải kiểm điểm lại mình trước tiên chứ không phải đổ lỗi cho người khác.”

Không lẽ tôi lại phải nói với anh ấy rằng cả đám chúng tôi đều là gà chíp chíp? Như vậy thì xấu hổ quá...


Lý Hành: “18 tháng 6 là ngày nộp đồ án tốt nghiệp rồi, nhóm các cô phải nhanh lên. Về vấn đề lập trình thì đến tìm tôi, thiết kế thì tìm Vệ Ngạn Hi.”

Được giáo viên nổi tiếng phụ đạo!

Lại còn là dạy học một kèm một luôn đó!

Tôi thụ sủng nhược kinh: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ!”

Lý Hành: “Làm một người kế hoạch ưu tú, cô lấy đâu ra tự tin để kết nối các tổ viên lại với nhau? Cô muốn phân công trình tự, sửa đổi thiết kế mỹ thuật, bọn họ dựa vào cái gì mà nghe lời cô chỉ huy?”

Tôi thử nói: “Dựa vào… tình cảm của chúng tôi rất tốt?”

Lý Hành: “…”

Tôi: “…… Tôi sai rồi.”

Lý Hành: “Phải bằng việc cô nói có sách, mách có chứng. Cũng giống như hiệu ứng bắn ra bọt nước tung tóe của đại bác trong cảnh này ...”

Đúng, đúng, đúng.

Chính là cái này!

Chính là cái thứ suýt chút nữa là khiến tôi tuyệt vọng đến nỗi khóc tám dòng sông này đây!

Lý Hành cúi người đứng ở trên tôi, thao tác không được tiện lắm, cằm thỉnh thoảng lướt qua đỉnh đầu tôi.

Trong lòng có chút run sợ.

Tôi nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ.

Lý Hành ngồi xuống, mở phần mềm ra, lập tức sửa lỗi.

Đồ họa, hiệu ứng đặc biệt, số hiệu, tổng thể toàn diện.

Có cảm giác rằng nếu như cho anh vài ngày.

Rất có khả năng chỉ một mình anh ấy là đã có thể làm xong. 

Chỉ chốc lát sau.

Hoàn thành.

Phụt.

Đạn pháo bị ném văng ra.

Trên mặt nước xôn xao sóng vỗ, hùng vĩ khí thế khắp trời.

Một vầng sáng màu cam rực rỡ tỏa ra, bọt nước trắng xoá thi nhau rơi xuống. Sau đó những con sóng yếu dần, lăn tăn, rồi mặt nước trở về vẻ bình lặng lúc đầu.

So với hình ảnh trong tưởng tượng của tôi.

Còn hoành tráng hơn gấp một nghìn lần!!!

Tôi cực kỳ phấn khích, há hốc mồm, giơ hai tay lên,

Đây là thói quen của tôi.

Mỗi khi phấn khích đều bắt Quách Hiểu Bạch ‘give me five’.

Hiển nhiên, bởi vì quá hưng phấn nên tôi đã quên mất người bên cạnh không phải là Quách Hiểu Bạch...

Vỗ xuống một cái——


‘Bốp.’

Vừa vặn vỗ vào sườn mặt anh tuấn của Lý Hành đang cúi người xem màn hình, không trượt phát nào.
1

Tôi: “…”

Lý Hành: “…”

Năm cái móng chó của tôi vẫn đang đặt trên mặt anh ta.

Rốt cuộc ánh mắt ghét bỏ của anh ta cũng hướng về phía tôi.

Tôi: “…… Xin lỗi nha, xin lỗi nha!”

Lý Hành: “Lấy tay ra.”

Tôi: Oh oh oh oh shit!

Lý Hành di chuyển con chuột, cắt thư mục ra: “Cô về tự nghiên cứu mấy hình vẽ và số hiệu này thêm tí nữa đi, sau đó đưa cho các thành viên trong nhóm xem.”

Tôi: “Ô cê.”

Lý Hành nhìn nhìn tôi, không yên tâm mà lại nói thêm một câu, “Đừng nói thẳng là bọn họ làm không tốt, hãy nói là 'tớ thử thiết kế một chút, mọi người xem cái này hiệu quả thế nào?'. Chú ý kỹ năng giao tiếp.”

Tôi: “…… Ồ.”

Tôi vốn là một kế hoạch viên rất lười nhá.

Hiện tại vừa bị anh ấy nói như vậy, tôi bắt đầu khẩn trương.

Cảm giác có rất nhiều thứ cần phải học

Có rất nhiều thiếu sót muốn bù đắp.

Lý Hành: “Cô chỉ cần nhớ kỹ một chút, cô làm trò chơi là bởi vì bản thân mình thích, cho nên mới muốn làm thật tốt trò chơi này, chứ không phải vì đây là việc bắt buộc phải hoàn thành. Nhiệm vụ của cô cũng không phải là giám sát mọi người, mà là một nhóm người có cùng sở thích và ý tưởng nên tìm đến nhau. Điều cô cần làm là hiểu rõ ý tưởng của từng thành viên trong nhóm. Điểm này vô cùng quan trọng, phải nhớ thật kỹ.”

Tôi: “Ừm, ừm.”

Lý Hành: “Lát nữa tôi còn phải tham gia tiệc tối, hôm nay đến đây thôi.”

Tôi: Ơ? Mới đây mà đã hai tiếng trôi qua rồi à? Cảm giác như chỉ mới có vài phút vậy?

Giáo viên giảng bài xuất sắc như vậy, ngắn gọn dễ hiểu, toàn bộ quá trình đều không nói chút gì dư thừa, cứ thế này sẽ không có học sinh nào muốn trốn học.

Lý Hành đứng dậy, một bên đeo cà vạt một bên nói với tôi: “Cô cầm máy tính này của tôi về đi, cấu hình máy của nhóm các cô thấp quá, việc dựng hình sẽ tốn rất nhiều thời gian.”

Tôi: “… Máy tính cấu hình cao như vậy, lỡ bạn học hỏi thì tôi biết trả lời thế nào đây?”

Lý Hành cầm âu phục lên, vung ra đằng sau, phẩy cái đã mặc vào, “Cứ nói của một đàn anh cô quen là được.”

Tôi: “…… Đàn anh?”

Lý Hành vỗ vỗ đầu tôi, “Ngoan.”

Tôi:?

Hình như anh ta đang chiếm tiện nghi của tôi bằng lời nói, đúng không?

____________

Ủa quên mất còn chương 10 chưa up =)) như tui đã thông báo ở chương trước thì thứ 7 này mới có chương mới nha cả nhà iuuuu
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận