Lê Trường Tôn nghe lời khẳng định tự tin của Thanh Vũ, ông ta vừa uống một viên đan dược chữa trị vết thương vừa cười lạnh:
“Để ta xem ngươi còn có thể trưng bộ mặt bình tĩnh đó đến bao giờ!”
Trung tâm trận chiến là Đà La Hoa Kiếm Sơn, chín ngọn núi nhỏ hơn thì giống như những cánh hoa nguy hiểm, các tu sĩ không muốn dính dáng gì tới trận chiến đã chạy ra khỏi vùng chiến nhưng họ đang bất lực vì không thể ra khỏi đây, họ không còn cách nào khác ngoài việc ngồi đó theo dõi trận chiến kịch liệt hiếm khi xảy ra ở Thiên Quy Đảo.
“Giáo Hoàng đang ở trong tình thế bất lợi, một mình ngài ấy không thể nào có thể chống lại cả một Đà La Môn.
”
“Giáo Hoàng lại còn đang đứng trên lãnh địa của Đà La Môn, muốn chiến thắng rất khó.
”
“Nói không chừng ngày hôm nay có tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn vẫn lạc!” Một tu sĩ lớn tuổi nghiêm nghị nói ra suy đoán lớn mật khiến những tu sĩ khác sửng sốt không thôi.
“Một tu sĩ Pháp Tướng vẫn lạc à, như vậy càng tốt, nói không chừng Trường Tôn Thiên Tôn giải quyết xong kẻ địch thì tâm trạng thoải mái và tiếp tục buổi tiệc chiêu đãi chúng ta loại rượu ngàn năm ngon lành đó!” Một tu sĩ lẩm bẩm.
Mỗi một người dám đứng đây đều là người gan dạ, cầu phú quý trong hung hiểm, dù biết nơi đây sẽ trở thành chiến trường ác liệt giữa các tu sĩ Pháp Thiên Thiên Tôn nhưng họ vẫn dám đến dự hội, càng hỗn loạn càng tốt, vậy thì mới có cơ hội chiếm được lợi ích.
Một nhóm người nổi bật trong đó thừa dịp rêu rao: “Haha! Chiêm ngưỡng trận chiến của Pháp Tướng Thiên Tôn ở khoảng cách gần, chuyến đi này không uổng công!”
“Các ngươi yên tâm đi, bọn ta là người của Tứ Đại Ma Vương Thành, Đà La Môn không dám làm gì bọn ta đâu, này ông lão kia, ta thấy tu vi ngươi đạt đến Nguyên Anh Chân Quân, không biết ngươi có muốn gia nhập Tứ Đại Ma Vương Thành để làm việc cho ta không?”
Rất nhiều tu sĩ không có thế lực để dựa vào liền tiếp cận người của Tứ Đại Ma Vương Thành để chào hỏi làm quen, ngay cả chính trong Tứ Đại Ma Vương Thành cũng có tranh đấu rất căng thẳng, và đây là cơ hội tốt mời chào tu sĩ gia nhập để mở rộng sức ảnh hưởng, nâng cao vị thế của họ trong vương thành.
Giữa trung tâm của hàng chục ngàn mũi kiếm lạnh lẽo, Thanh Vũ nhàn nhạt cất tiếng nói: “Bắt đầu đi! Để xem kiếm thuật của các ngươi mạnh hay là kiếm thuật của ta mạnh hơn!”
Lê Trường Tôn vứt cây kiếm gãy sang một bên rồi lấy ra một cây kiếm khác, ông ta cao giọng quát lớn một tiếng: “Cùng nhau tấn công hắn, Đà La Kiếm Pháp, Đà La Hoa Nở!”
Vù! Vù! Vù!
Thanh kiếm trong tay Lê Trường Tôn biến đổi thành màu đỏ như máu rồi phóng nhanh lên bầu trời cao, chín tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn thì điều khiển cây kiếm to hơn mười mét bằng cây kiếm nhỏ trong tay họ, chín cây kiếm khổng lồ phát ra âm thanh chấn động trầm mạnh mẽ rồi lao vụt lên, hàng chục ngàn tu sĩ Đà La Môn cũng làm theo.
Vù! Vù! Vù!
Khu vực trung tâm Đà La Môn bỗng chốc biến thành trung tâm của một cơn bão kiếm màu đỏ nhìn cứ như hàng chục ngàn đóa hoa Đà La đang nở rộ, tuy đẹp xao xuyến nhưng lại quỷ dị khiếp người.
“Hahaha!” Lê Trường Tôn cười há miệng với đôi mắt nguy hiểm đang khóa chặt vào Thanh Vũ.
“Ngươi làm sao có thể phá hủy được cơn bão hoa này!”
“Chết đi Giáo Hoàng! Vạn kiếm xuyên tim, giết!!!”
Cơn bão kiếm đỏ khổng lồ bao trùm bầu trời, nó chuyển động một cách điên rồ xung quanh Thanh Vũ, lưỡi kiếm cắt chém sâu vào mặt đất, không thể nào thoát khỏi đây mà không đụng độ trực tiếp với cơn bão, mỗi một giây bị tấn công bởi rất nhiều mũi kiếm sắc bén, coi như tu sĩ Lục Dương kỳ tu luyện nhiều năm trời cũng chưa chắc còn sống trở ra.
Vù! Vù! Vù!
Ngay tại giờ phút này, cơn bão kiếm bắt đầu co nhanh vào giữa, diện tích càng nhỏ, mật độ kiếm càng lớn, áp lực càng tăng cao, người bên ngoài nhìn vào thôi cũng cảm thấy lạnh người, thế nhưng người ở trung tâm bão tố là Thanh Vũ vẫn không hề hoang mang sợ hãi, đôi cánh hoàng kim rực rỡ tô điểm thêm màu vàng tuyệt đẹp cho cơn bão đỏ.
“Giết!” Lê Trường Tôn hét dài.
“Giết!” Hàng chục ngàn tu sĩ cùng nhau hét lớn đôi mắt lộ rõ sự thù hận, mà họ lại không nhìn Thanh Vũ, họ đang dùng thần thức nhìn thẳng vào Lê Trường Tôn!!
Cơn bão hoa kiếm tưởng chừng như sẽ đổ ập xuống lên Thanh Vũ rồi cắt hắn thành nhiều mảnh nay lại đột nhiên chuyển hướng, mấy chục ngàn thanh kiếm đánh bật kiếm của Lê Trường Tôn ra bên ngoài rồi biến đổi thành một dòng lũ lao ầm ầm về phía Lê Trường Tôn.
“Cái quái gì?” Lê Trường Tôn giật nảy cả mình, một cảm giác lạnh buốt của cái chết bao phủ linh hồn của ông, theo phản xạ nhanh được rèn luyện qua nhiều trận chiến sống còn, Lê Trường Tôn nhanh chóng lùi lại phía sau trong khi lấy nhiều cái thuẫn lớn che chắn phía trước đón đầu bão kiếm.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động trầm trọng vang lên liên hồi, bão kiếm phá vỡ từng cái thuẫn lớn, xé tan nhiều lớp phòng thủ tạo ra bởi phù chú bảo vệ Lê Trường Tôn.
“Bạo!” Tất cả tu sĩ Đà La Môn cùng nhau hét lớn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bão kiếm trút xuống như dòng lũ đáng sợ rồi nổ tung, cả ngọn núi cao ầm ầm sụp đổ, khói bụi mù mịt, một ngọn lửa khổng lồ đang cháy rực ở nơi đứng của Lê Trường Tôn.
Thanh Vũ không hề hay biết chuyện này sẽ xảy ra, hắn cũng rất ngạc nhiên, hắn là người ở gần bão kiếm nhất nên nhận ra bão kiếm này không nhắm vào hắn, tất cả tu sĩ Đà La Môn cùng nhau chọn mục tiêu duy nhất là Lê Trường Tôn, nhưng hắn có thể đoán ra một chút về lý do mọi chuyện lại trở thành như thế này.
Thanh Vũ chậm rãi nói: “Bảy pháp bảo và mười hai lá phù phòng thủ, tài sản của Lê Trường Tôn lớn hơn mình tưởng nhiều!”
Bão hoa kiếm tạo ra bởi toàn bộ tu sĩ Đà La Môn phá hủy bảy pháp bảo và mười hai phù chú cấp sáu của Lê Trường Tôn rồi mới nổ tung.
Cũng đúng thôi, Lê Trường Tôn là tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn sống lâu năm, nếu như không tích lũy tài nguyên và nội tình thì ông ta sống quá uổng phí cuộc đời.
Một người thiếu niên bỗng dưng hét lớn: “Giáo Hoàng, chúng tôi ở đây!”
Thanh Vũ quay người nhìn về phía một hướng khác, một nhóm tu sĩ đang vẫy tay chào Thanh Vũ với gương mặt phấn khởi, Thanh Vũ nhận ra một số người như nhóm tu sĩ trẻ tuổi từng bị bắt giữ bởi Lâm Phong điển hình là Tinh Du, còn có Kim Văn Tuấn và cả Hinh Quan Hải cùng một số tu sĩ lạ mặt khác.
“Giáo Hoàng, đừng nói ngài quên mất chúng tôi rồi đấy nhé!” Kim Văn Tuấn cười hớn hở.
Tinh Du đề cao giọng nói: “Giáo Hoàng, chúng tôi không làm ngài thất vọng chứ?”
“Làm rất tốt!” Thanh Vũ cười nói.
Từ mấy tháng về trước, Kim Văn Tuấn, Tinh Du cùng một số thiếu niên thiếu nữ khác trà trộn vào Đà La Môn, tìm thấy bí mật ẩn trong Bích Linh Tửu, sau đó họ gửi tin nhắn cảnh báo về cho Giáo Đình để điều tra thêm.
Cho đến một tuần trước, Kim Văn Tuấn chủ động gửi tin nhờ Giáo Đình chuyển một ít thông tin về Đà La Huyết Ma Thụ, huyết trì cũng như chú thuật đáng sợ đang được chuẩn bị bởi một người nào đó trong Đà La Môn, thông qua sự lanh lợi khéo léo, bằng chứng thiết thực là giấy tờ nghiên cứu Bích Linh Tửu, lại thêm một đoạn trí nhớ bí mật của Tông Chủ Lý Thiên Dự, mấy người họ lôi kéo thành công các tu sĩ Đà La Môn nổi dậy chống lại Lê Trường Tôn, nếu không thì chẳng có tu sĩ nào có thể sống sót nếu chú thuật hoàn thành.
Thanh Vũ không biết về kế hoạch tấn công bất ngờ này vì Kim Văn Tuấn không chắc chắn các tu sĩ Đà La Môn sẽ đứng về phe cậu ta, nên cậu ta không muốn Thanh Vũ buông bỏ sự đề phòng đối với tu sĩ Đà La Môn.
Thực thế cho thấy, Kim Văn Tuấn đánh giá thấp tinh thần của tu sĩ Đà La Môn, họ là người tu luyện kiếm thuật, tính tình thẳng thắn thà gãy chứ không cong, họ có thể chiến đấu tới chết vì tông môn, chỉ cần một lời cầu viện, họ liền lên đường quay về hỗ trợ tông môn nuôi dưỡng họ như cách các tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn khác từng làm, nhưng họ lại không muốn bị chính người họ tin tưởng đâm lén sau lưng, biến tất cả họ thành huyết ma ăn thịt người, làm nô lệ chiến đấu cho Đà La Huyết Ma Thụ.
Tông Chủ Lý Thiên Dự cũng chỉ là một bù nhìn bị điều khiển bởi Lê Trường Tôn, Lý Thiên Dự rất muốn thoát khỏi khống chế bằng nhiều cách nhưng không được, sau khi bị bắt giữ, Lý Thiên Dự rất phối hợp giao ra đoạn trí nhớ về huyết trì đẫm máu tạo ra bởi sự hợp tác giữa Đà La Môn và các tu sĩ ma đầu vô nhân tính, về Đà La Huyết Ma Thụ và một số suy đoán của Lý Thiên Dự dành cho Bích Linh Tửu, một kế hoạch lớn đã âm thầm triển khai hơn một ngàn năm trời, tất cả tu sĩ Đà La Môn cũng chỉ là huyết ma dự trữ mà thôi.
Một tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn hơi cúi đầu trong khi nói: “Cảm ơn Giáo Hoàng đã tạo cho chúng tôi một cơ hội tiêu diệt ma đầu này!”
Toàn bộ tu sĩ Đà La Môn đồng thanh nói lớn: “Cảm ơn Giáo Hoàng rất nhiều!”
Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra: “Mọi người rất dũng cảm và thông minh khi tạo ra một cơ hội tiêu diệt Lê Trường Tôn, nhưng ta phải thông báo cho mọi người biết một tin xấu rằng lão ta vẫn còn sống!”
Chín tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, Kim Văn Tuấn, Tinh Du, Hinh Quan Hải hay toàn bộ những người khác bao gồm các tu sĩ đến từ bên ngoài đều tỏ ra ngạc nhiên sau khi nghe lời nói của Thanh Vũ, thật khó tin được rằng lão quái vật kia vẫn còn sống sau khi hứng chịu hàng loạt đợt tấn công mạnh mẽ khó đoán như thế.
“Khặc! Khặc!”
Một giọng ho khan vang lên từ phía trong đám khói bụi, âm thanh này quá đỗi quen thuộc, đó là Lê Trường Tôn.
Vù! Vù!
Không khí chấn động, đám khói bụi bị quét tan bởi những rễ cây khổng lồ với đường kính mấy mét, cảnh vật bên trong bụi mù xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Lê Trường Tôn đang đứng gần một cây gỗ khổng lồ cao hơn cả trăm mét, ông ta vừa chống một tay vào cây gỗ vừa ho khan ra máu, cơ thể không còn như lúc đầu, một thanh kiếm vẫn đang cắm xuyên qua lồng ngực của ông và bên cạnh đó còn có cả hàng chục vết kiếm dữ tợn khác nữa, máu tươi chảy ồ ạt biến ông ta thành một người máu.
“Lê Trường Tôn vẫn còn sống!” Kim Văn Tuấn kinh ngạc hét lên.
“Cây cổ thụ đó là Đà La Huyết Ma Thụ!” Những tu sĩ khác thì hoảng hốt vì nhìn thấy ma thụ trong khoảng cách gần đến thế.
Đà La Huyết Ma Thụ, thân cây thô to hơn mười mét, cao hơn trăm mét, rễ cây to khỏe giống như xúc tu bạch tuộc, bên trên thì có rất nhiều cành cây lớn với rất nhiều đóa hoa màu đỏ đang nở rộ, một dòng suối máu đỏ tươi phun trào ra từ dưới lòng đất rồi tạo thành một cái hồ nhỏ, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người rùng mình cảm thấy nguy hiểm.
Cấp độ của nó ít nhất là cũng là cấp sáu, chắc chắn nó đã cứu mạng của Lê Trường Tôn trong lúc nguy cấp, bây giờ nó cũng đang bảo vệ ông ta, rất nhiều rễ cây và cành cây sẽ phóng tới đâm vào bất cứ người nào dám tới gần đây.
Lê Trường Tôn rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể rồi cố gắng đứng thẳng người, ông ta cay nghiệt nói ra:
“Thật không ngờ tông môn ta chính tay xây dựng nên lại muốn phản bội ta!”“Không những Lý Thiên Dự mà ngay cả các ngươi cũng thế!”
“Các ngươi muốn đi chết đến vậy sao?”
“Khặc khặc, được rồi, tất cả các ngươi cùng đi chết đi!”
Lê Trường Tôn phun ra một ngụm máu tươi lên vỏ cây Đà La Huyết Ma Thụ, hắn kết nhiều ấn chú quỷ dị rồi nhấn mạnh vào thân cây, âm thanh rít gào:
“Đà La Huyết Ma Chú!”
Vù! Vù!
Đà La Huyết Ma Thụ điên cuồng chuyển động cành cây và đống rễ cây to lớn của nó cuộn trào như sóng biển, hồ máu bên dưới bị rút cạn trong vòng chưa đến ba giây đồng hồ, một cột sáng màu đỏ đậm phóng thẳng lên bầu trời cao, đâm xuyên qua mây mù.
“AAA!”
Một tu sĩ đến từ Tứ Đại Ma Vương Thành bỗng nhiên ngã lăn lốc và hét thảm thiết, làn da nổi ban màu đỏ và đang chiếm lấy toàn bộ cơ thể, các tu sĩ khác còn chưa hiểu tình hình thì hàng chục tu sĩ khác cũng kêu gào thảm thiết.
Một tu sĩ gào lên: “Lê Trường Tôn, ngươi đang làm gì, bọn ta là người của Tứ Đại Ma Vương Thành, ngươi không thể làm như vậy!”
“Lê Trường Tôn, ngươi muốn khai chiến với Tứ Đại Ma Vương Thành sao?”
“Lê Trường Tôn, ngừng lại!!”
“AAA!!!!”
Lê Trường Tôn cười lớn: “Đà La Huyết Ma Chú sẽ biến các ngươi thành huyết ma, càng uống nhiều Bích Linh Tửu cao cấp càng biến đổi nhanh chóng, không những là Tử Vi Châu, ngay cả Hỗn Ma Châu của các ngươi đều nằm trong kế hoạch của ta!”
"Và cả ngươi nữa, Giáo Hoàng, ngươi sẽ trở thành huyết ma mạnh nhất của ta, sức mạnh của ngươi sẽ giúp người làm một con quái vật chiến đấu trên cả tuyệt vời!"
“Hahaha! Hãy tận hưởng Hội Thưởng Rượu này đi!!”
Tiếng cười rất vang truyền ra từ đỉnh núi cao, hơn một trăm huyết ma phóng đến bảo vệ Lê Trường Tôn, chúng từng là tử sĩ nhưng giờ lại là người bị biến đổi thành huyết ma đầu tiên, tổng cộng hơn một trăm huyết ma cấp bốn và gần mười huyết ma cấp năm.
“Ngươi đang vui vẻ vì cái gì?” Giọng nói của Thanh Vũ bất chợt vang lên khiến Lê Trường Tôn im bặt.
“Nhìn lên phía trên đầu của ngươi đi!” Thanh Vũ chỉ chỉ về phía bầu trời.
Lê Trường Tôn còn không có thời gian hỏi xem tại sao Thanh Vũ lại không bị ảnh hưởng bởi chú thuật mặc dù uống qua ba chun rượu, ông ta ngẩng đầu lên cao với nét mặt nghi ngờ, tiếp sau đó, ông ta nhìn thấy một bầu trời đen nhánh, sấm chớp vang rền, lôi điện điên cuồng hội tụ chuẩn bị trút xuống đầu của ông.
“Thiên kiếp!?” Ông ta ngây ngốc.
“Tại sao thiên kiếp lại ở đây!!!”
Ngay cả những tu sĩ khác cũng đang muốn hỏi câu đó, một thiên kiếp lớn quá mức đột ngột kéo đến ngay sau khi Lê Trường Tôn dùng chú thuật.
Cách xa Đà La Môn khoảng chừng 1.
000 mét, một chiếc hàng không mẫu hạm đang tàng hình ở giữa trời, nó là Thanh Long Chiến Hạm, tổng bộ chỉ huy chiến dịch của Chính phủ thế giới.
Bên trong chiến hạm, một người thiếu niên đang say nấc đập tay mạnh lên bàn một cách hùng hổ: “Đến lượt tôi rồi, Giáo Hoàng, ngài cũng thật là, cho tôi chờ quá lâu đấy, nấc!”
“Thì ra đây là cái tên khốn kiếp tạo ra Đà La Môn khốn kiếp không kém à? Nấc!! Dám dùng chú thuật tàn ác lên người tôi, tôi phải hành lão ta ra bã, triệu hồi thiên kiếp, nấc!”
Cậu ta là Đỗ Kiến Huy, người mang vận mệnh Thiên Sát Cô Tinh, bị dính lời nguyền của trời đất, và cũng là nguyên dân dẫn thiên kiếp đánh xuống đầu Lê Trường Tôn.
Cậu ta đang say xỉn quên trời quên đất vì uống ba chén rượu gửi từ Thanh Vũ, vào lúc Thanh Vũ uống rượu cạn chun với Lê Trường Tôn thì Thanh Vũ đã dùng chức năng chuyển phát nhanh của Hệ Thống để gửi số rượu nguy hiểm đó về cho Đỗ Kiến Huy uống, Thanh Vũ không mạo hiểm tới mức uống rượu của lão già kia để rồi ăn trọn một phát chú thuật tàn độc.
“Chưa đủ! Chưa đủ! Thiên kiếp, thiên kiếp, nấc!”
“Tôi muốn nhiều thiên kiếp hơn nữa, ông trời chết tiệt, cho tôi thêm thiên kiếp!”
Đỗ Kiến Huy say xỉn, lại thêm lòng chán ghét Đà La Môn, thế là cậu ta trút toàn bộ cơn giận lên Lê Trường Tôn, hình như cảm thấy thiên kiếp kia chưa đủ mạnh, cậu ta dùng dao găm chọc thẳng vào người mình vài phát, máu tươi phun trào, thiên kiếp cũng tăng đột biến theo vết thương của cậu ta vì tưởng rằng cậu ta bị tấn công bởi chú thuật.
Nhân viên hoạt động trên Thanh Long Chiến Hạm đổ mồ hôi hột, họ vội vàng hét lớn:
“Mau mau ngăn cậu ta lại!!”
“Bác sĩ ơi, cậu ta chảy nhiều máu quá, mau mau truyền máu cho cậu ta!!!”
“Nấc! Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, tôi muốn thiên kiếp, ông trời chó chết, có ngon thì đánh chết lão già kia xem nào, nấc!!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...