Ầm! Ầm! Ầm!!
Tiếng động mạnh nổ vang khắp trời đất, toàn bộ Vạn Thú Uyên đang rung chuyển mạnh như thể thế giới đang bị hủy diệt, vô vàn sinh linh run rẩy nhìn lên bầu trời, nơi phương xa, trung tâm của vụ nổ, không gian vỡ nát, từng vết nứt không gian kéo dài mấy chục dặm, xé rách luôn cả bức tường hùng vĩ, tuyên cáo cho chúng sinh rằng thế giới này đã đi đến hồi kết.
“Chuyện gì thế, tận thế sao?” Hắc Tinh há to miệng, vẻ mặt chấn kinh không có lời nào để diễn tả.
“Chạy mau!” Lúc này, Trần Huyền mang theo mấy chục tu sĩ vội vàng tới gần, ông ta còn chưa đến nhưng tiếng quát đã truyền tới.
“Cái gì?” Trọng Huy giật mình.
Những người khác thất thần, lâm vào trạng thái rung động không thể nào tỉnh táo lại, cảnh tượng như thế diệt thế đang trình diễn trước mắt của họ, làm sao họ có thể bình tĩnh cho được chứ?
“Giáo Hoàng đang ở đâu?” Hắc Tinh nhìn đám người Trần Huyền rồi cất tiếng hỏi.
Nhóm người Hắc Tinh, Trọng Huy, Linh Long, Đỗ Kiến Huy đang tập trung ở đây để dưỡng thương, không theo sau Thanh Vũ đi đến nơi chiến đấu của Lam Hải Quỳnh và La Tiêu Tiên Tướng nên không biết tình cảnh của Thanh Vũ.
Trần Huyền định mở miệng trả lời nhưng nào ngờ một tia chớp đen lao thẳng qua người của ông ta từ đằng sau, tia chớp kia đâm vào một bức tường rồi ngừng lại.
Hắc Tinh, Trần Huyền giật mình thốt lên: “Giáo Hoàng?”
Tia chớp đó là Thanh Vũ, lúc này, Thanh Vũ đang bị thương rất nặng, máu tươi chảy dài trên cơ thể làm cho bộ đồ của hắn biến thành màu đỏ, hắn chỉ kịp lên tiếng nói một câu, tiếng nói nhỏ nhẹ rồi ngất đi:
“Rời khỏi đây…!”
“Đi!” Hắc Tinh liền hét lớn một tiếng rồi phóng thẳng tới để đỡ Thanh Vũ, sau đó Hắc Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi bay lên cao, một quyền đấm tới, không gian như mặt kính bị nắm đấm của hắn đánh nát thành từng mảnh, bên trong mặt kính chính là Minh Hàng Sâm Lâm, vùng đất bên ngoài Vạn Thú Uyên.
Vì Linh Hồn Tự Nhiên bị Lam Hải Quỳnh hấp thụ, toàn bộ năng lượng của Phong Hỏa Linh Tủy bị chín Phong Hỏa Linh Tủy chiếm hết nên thế giới trở nên yếu kiếm, tu sĩ Tứ Dương kỳ có thể đánh ra một con đường chạy thoát khỏi Vạn Thú Uyên.
“Đi!” Mọi người hít sâu một hơi, họ nhìn vùng đất hỗn loạn đang đến bến bờ hủy diệt thật sau rồi vươn người, bay theo Hắc Tinh rời khỏi Vạn Thú Uyên.
Bọn họ giương tầm mắt nhìn ra ngoài, các sinh linh cũng đang hoảng hồn bỏ chạy, đánh vỡ không gian, chạy ra tìm một con đường sống, không muốn chết chung với Vạn Thú Uyên.
Cách xa vị trí của Hắc Tinh, Trần Huyền, Lam Hải Quỳnh bình tĩnh đứng giữa không gian, mặt cho vết nứt không gian bao phủ cô, nét mặt không gợn sóng, cô nhìn về phía Thanh Vũ thật lâu mới thu hồi ánh mắt.
“Hôm nay ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!” Lam Hải Quỳnh khẽ nói.
Vừa rồi, La Tiêu dùng toàn bộ sức mạnh để tự bạo, năng lượng cuồng bạo bắn ra bốn phương tám hướng, nếu không có Thanh Vũ sử dụng kỹ năng tối thượng của Thánh Thuẫn ngăn cản phần lớn năng lượng diệt tuyệt đó thì Lam Hải Quỳnh cũng không thể sống sót nổi.
“Nguyền rủa đã biến mất…” Lam Hải Quỳnh nhẹ nhàng nói một tiếng, cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, không còn gánh nặng giống như khi trước, khi dùng Linh Hồn Tự Nhiên để tái tạo cơ thể mới thì nguyền rủa trong huyết mạch cũng tan biến theo, cô không còn bị trói buộc nữa.
“Đây là…” Bỗng dưng, vẻ mặt Lam Hải Quỳnh biến thành khó coi, cô cảm thấy một nguồn sức mạnh khác đang trói chặt cô, sức mạnh đó đến từ Thiên Quy Đảo.
“Linh Hồn Tự Nhiên của Thiên Hoàng Quy, bị Thiên Quỷ Đảo hạn chế, mình không thể rời đi, trừ khi…”
“Hủy diệt toàn bộ Thiên Quy Đảo!!”
Cô không ngờ vừa tránh khỏi nguyền rủa trong huyết mạch lại bị hạn chế bởi một nguyền rủa khác!
Lam Hải Quỳnh phẫn nộ cầm tam xoa kích rồi vung mạnh về phía trước, không gian vỡ nát, vùng thế giới bên ngoài xuất hiện trước mặt cô, cô bước tới đi vào cánh cổng không gian, chín Phong Hỏa Linh Thú nhanh chóng theo sau như thể một đám vệ sĩ trung thành.
Ầm! Ầm! Ầm!!
Lam Hải Quỳnh mới đi đến bên ngoài, bầu trời liền chuyển thành màu đen đậm đặc, mây mù che phủ, lôi điện rít gào, từng lôi điện lóe sáng làm chúng sinh run rẩy, đây là thiên kiếp của chín Phong Hỏa Linh Thú, bọn chúng vừa đột phá đến cảnh giới Pháp Tướng kỳ, thiên kiếp giáng xuống, nếu chúng vượt qua được thì trở thành sinh linh mạnh mẽ, ngược lại, khi thất bại, tan biến thành hư vô.
Từ rất lâu, Lam Hải Quỳnh đã bắt tay vào chuẩn bị tạo ra Phong Hỏa Linh Thú, lấy Phong Hỏa Linh Tủy làm năng lượng, khi những sợi xích bị phá vỡ thì thế giới không còn áp chế chúng nữa nên chúng nhao nháo đột phá, năng lượng từ Phong Hỏa Linh Tủy dư sức giúp chúng đặt chân đến cảnh giới cao hơn một cách dễ dàng, hơn nữa, các sinh linh bên ngoài bị giết chết cũng là chất dinh dưỡng của Phong Hỏa Linh Thú, nếu không Lam Hải Quỳnh làm sao điều khiển bọn quái vật điên cuồng săn giết tu sĩ, hung thú, loài yêu chứ?
Còn Lam Hải Quỳnh giúp Thanh Vũ sống sót qua một kiếp thì nhân từ, chế tạo bản đồ Vạn Thú Uyên, không muốn các sinh linh đến từ bên ngoài bị hấp dẫn bởi tiên thuật của La Tiêu rồi bị giết chết, đáng tiếc, mọi chuyện không nằm trong sự tính toán của cô ta, cô ấy hoàn toàn bị khống chế bởi Lam Hải Quỳnh thật, thân bất do kỷ.
Lam Hải Quỳnh không dám nhúng tay vào thiên kiếp, cô không gặp phải thiên kiếp vì cảnh giới của cô ở lúc trước đã là Pháp Tướng Thiên Tôn.
Ầm! Ầm!!
Lôi điên thô cuồng bổ xuống từ mây đen, đánh cho Phong Hỏa Linh Thủ thê thảm không gì sánh bằng, từng Phong Hỏa Linh Thú bị đánh thành tro bụi những cũng có một vài Phong Hỏa Linh Thú sống sót, độ kiếp thành công.
Nếu nhìn Thiên Quy Đảo từ rất xa có thể thấy được một cái chân của Thiên Hoàng Quy bỗng nhiên rạn nứt rồi nổ tung, các mảnh vỡ bắn phá, một đám thủy thú chết thảm, nước biển cuồn cuộn gào thét, sóng lớn ngập trời, từng vòng xoáy linh lực mạnh mẽ phá diệt hết thảy, ngay cả sinh linh trên Thiên Quy Đảo cũng cảm nhận được một cơn địa chấn đang lan tỏa.
…
Trong bán không gian, nơi này giống như một bức tường giữa thế giới và khoảng không gian màu đen vô tận, thật sự thì Lam Hải Quỳnh, La Tiêu khi chiến đấu chỉ xé rách không gian đến bức tường này mà thôi chứ không phải là khoảng không gian tĩnh mịch kia, muốn bước vào khoảng không tối tăm cần một lượng sức mạnh kinh khủng hơn nữa, nó chính là vết ngăn giữ phàm trần và tiên giới.
“Meow!” Đa Bảo Tắc Miêu kêu lên một cách hưng phần, nó đang di chuyển vô định trong bức tường không gian, nơi này là không gian ở Vạn Thú Uyên, hai mắt của nó tỏa sáng như ánh sao trời vì nó nhìn thấy vô số mảnh vỡ, pháp bảo bên dưới Vạn Thú Uyên.
Trận chiến trong Vạn Thú Uyên quá lớn, rất nhiều người chết cho nên có nhiều bảo vật không có chủ, Đa Bảo Tặc Miêu làm sao có thể bỏ qua?
Nó hưng phấn không thôi, móng vuốt mèo chụp tới, xuyên thủng qua bức tường không gian để bắt lấy bảo vật rồi bỏ vào túi chứa đồ.
Điều quỷ dị là mỗi một món bảo vật rơi vào trong túi của Đa Bảo Tặc Miêu thì khí tức của nó cũng mạnh hơn một chút, giống như bảo vật đang giúp Đa Bảo Tặc Miêu mạnh hơn vậy.
“Chuyện gì thế?” Đột nhiên, Đa Bảo Tặc Miêu giật nảy cả mình, một vết kiếm mạnh mẽ phá vỡ không gian, nó vội vàng lộn mèo vài vòng, chút nữa thì nó đã bị luồng kiếm khí khủng khiếp kia chém trúng, nhất định là chết không toàn thây.
“Thật đáng hận, ta không cướp của người khác mà cũng bị đánh! Các ngươi còn có lương tâm hay không?” Đa Bảo Tặc Miêu kêu gào, nó cũng nhìn thấy trận chiến của ba người Thanh Vũ, nhưng nó không dám lại gần.
Lúc này, trái tim lớn nổ tung!
Không gian bị xé rách!
Vạn Thú Uyên chia năm xẻ bảy!
Đa Bảo Tặc Miêu rùng mình, không dám ở gần, nó vội vàng bay về phía sâu trong bức tường không gian với ý định tránh né vụ nổ khủng bố kia, sau này lại tìm bảo vật.
Nhưng nào ngờ, Đà Bảo Tặc Miêu lại bỗng nhiên nhìn thấy một cái mũi kiếm màu đỏ đâm thủng không gian, đi vào trong bức tường không gian.
“Cái quái gì?” Đà Bảo Tặc Miêu bất ngờ kêu lên, theo bản năng trong dòng máu của loài mèo, Đà Bảo Tặc Miêu vô ý thức giơ móng vuốt màu trắng đập tới, đánh trúng vào cái mũi kiếm đang lướt qua mặt của nó.
Bành!
Mũi kiếm bị đánh bay!
“AA!!” Có một tiếng hét thảm vang lên từ đâu đó rồi im bặt.
Đó là hồn phách của La Tiêu đang bám vào mũi kiếm, hắn cũng bị đánh trúng bởi vuốt mèo, lập tức hồn phi phách tan, biến thành từng điểm sáng trôi nổi giữa không gian.
Trước khi chết, La Tiêu vẫn còn đang mộng, hắn không biết vì sao hắn lại bị tấn công, rõ ràng hắn đã dùng năng lượng trong trái tim để tự bạo, thừa cơ bám vào mũi kiếm tiên khí để bỏ chạy kia mà? Sao có người đuổi kịp hắn?
“A?” Đa Bảo Tặc Miêu kích động không thôi, tim nó đập mạnh hơn bao giờ hết, bốn chân chuyển động như mái chèo để đuổi theo mũi kiếm tiên khí, còn điểm sáng lấp lánh đang trôi dạt kia thì nó không thèm để ý, chỉ tội cho La Tiêu, một đời Tiên Tướng, chết oan chết uổng vì bản năng bắt vật di chuyển nhanh của loài mèo.
Ầm!!
Lúc Đa Bảo Tặc Miêu bắt được mũi kiếm, nó liền cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, cảm giác thoải mái không gì tả được, nó lại càng mạnh hơn nữa, uy áp đã bằng với tu sĩ Ngũ Dương kỳ!!
Rầm! Rầm!!
Thiên kiếp vội vàng phủ xuống, đâu đó trong bức tường không gian, có tiếng hét thảm đau đớn của Đa Bảo Tặc Miêu, nó bị thiên lôi đánh đến cháy đen, một lần nữa, bộ lông màu trắng trụi lủi, biến thành mèo không lông.
…
Sau một ngày, một tin tức nóng bỏng truyền ra khắp Tử Vi Châu, Vạn Thú Uyên bị hủy diệt, rất nhiều tu sĩ chết thảm, trong đó có Thái Thượng Trưởng Lão của Thi Ma Tông và Luyện Hồn Tông là Phan Văn Vĩnh, Âm Cửu Lăng, nghe nói cả đám bọn họ bị giết bởi Giáo Hoàng đến từ Quang Minh Giáo Đình, ngoài ra còn có rất nhiều tu sĩ, loài yêu nổi danh khác hoàn toàn biến mất khỏi thế gian khiến cho Tử Vi Châu bàn tán xôn xao.
Hơn nữa, còn có một tin tức khác, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình bị trọng thương rơi vào trạng thái hôn mê, cả người đầy máu, chính mắt các tu sĩ nhìn thấy việc đó!
Không lâu sau, Luyện Hồn Tông, Thi Ma Tông tuyên bố chiến tranh với Quang Minh Giáo Đình!
Một ngày sau, vì Lâm Tùng Anh, Đại Tướng Quân của Kỷ Hằng Vương Triều và Bắc Sơn Chân Quân cùng với một số người khác bị thương nặng, lực chiến giảm mạnh cho nên Quốc Vương Kỷ Chính Thiên liền muốn ra tay xóa bỏ thế lực đối lập là Đại Nguyên Soái Cao Quốc Dũng, ngọn lửa chiến tranh bao trùm toàn bộ vương triều và nhanh chóng lan rộng ra khác thế lực phụ thuộc khác, mấy chục Vương Triều bị điều binh tham chiến!
Kỷ Hằng Vương Triều không còn hòa bình nữa!
Vô sô binh linh chém giết, từng tòa thành trì trở thành trung tâm chiến trường, máu tươi chảy mấy ngàn dặm!
Kỷ Chính Thiên tuyên bố diệt trừ loạn đảng!
Đại Nguyên Soái Cao Quốc Dũng muốn trọng trấn vương triều, diệt trừ ác tha, lật thổ sự thống trị của Kỷ Chính Thiên!
Các thế lực khác nghe tin đó liền giống như thú săn mồi đánh hơi thấy thức ăn tỏa mùi thơm, nhao nhao thôi động chiến tranh trong bóng tối, khắp nơi loạn lạc!
…
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Khám phá Vạn Thú Uyên!”
“Phần thưởng một trăm triệu điểm tín ngưỡng, năm Đá Thần Thông, mười Đá Ý Cảnh.”
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Đánh bại La Tiêu!”
“Phần thưởng một trăm triệu điểm tín ngưỡng, năm Ngũ Dương Thánh Quả, một Linh Hồn Của Tự Nhiên, một Thiên Phú Chi Tinh.”
“Ký chủ nhận được nhiệm vụ chính tuyến!”
Nhiệm vụ chính tuyến: Tín ngưỡng truyền bá Tử Vi Châu!
Thông tin: Chiến tranh đang diễn ra khắp Tử Vi Châu, thân là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, hãy truyền bá tín ngưỡng của Vị Thần Quang Minh đến từng ngõ ngách của Tử Vi Châu để dập tắt chiến tranh, tạo phúc cho sinh linh, tạo ra hòa bình thịnh thế!”
Phần thưởng: Một Thế Giới Thông Đạo, một tỷ điểm tín ngưỡng, năm mươi Linh Hồn Ấn Ký cấp bốn và mười Linh Hồn Ấn Ký cấp năm của các loại nghề nghiệp, Giáo Hoàng Chiến Trang (bao gồm một bộ Thánh Giáp và Thánh Khí), hai Thiên Phú Chi Tinh, bản vẽ chế tạo Cổng Dịch Chuyển, Hệ Thống thăng cấp mở ra nhiều công năng mới.
Nhắc nhở: Cần biến vùng đất Tử Vi Châu thành Thánh Thổ, xây dựng Thánh Đường thì mời hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lúc mơ màng, Thanh Vũ dường như nghe thấy âm thanh nhắc nhở lạnh lùng của Hệ Thống, hắn không thể làm gì hơn ngoài cảm nhận được sự đau đớn dữ dội đang lan tỏa ra toàn bộ cơ thể, trái tim bị đánh nát, hệ thống tuần hoàn máu hỗn loạn, linh lực không còn lại bao nhiêu, sức sống bị giảm mạnh vì sử dụng sức mạnh của Thần Quang khiến tuổi thọ biến mất, lúc này, Thanh Vũ đang gặp phải nguy hiểm hơn bao giờ hết!
Hắn không cảm thấy hoảng loạn nhưng hắn lại nghe thấy tạp âm, hắn nghe thấy tiếng nói lo lắng của Hắc Tinh, Diêu Hạo, Nguyễn Thanh, Vũ Hy, tiếng nức nở của Diêu Nguyệt, tiếng thở dài sầu não của Mặc Hàn, rất nhiều người của Quang Minh Giáo Đình đang lo lắng cho Thanh Vũ.
“Sự sống của Giáo Hoàng đang biến mất…” Bác sĩ Mira nói một cách nặng nề, âm thanh vô lực, gương mặt xinh đẹp không che giấu được vẻ sầu lo.
Toàn bộ Giáo Đình rơi vào trầm mặc, rất nhiều thành viên cấp cao biết được tình trạng của Thanh Vũ đều hi vọng Thanh Vũ có thể vượt qua tai kiếp lần này.
Ngay cả các Quân Đoàn Trưởng, Nguyễn Thanh, hay Nguyệt Linh đang bận rộn cũng không thể chú tâm vào làm việc, than ngắn thở dài.
Một ngày sau, sự sống của Thanh Vũ đã giảm xuống, rất yếu ớt, làn da nhăn nheo, mái tóc bạc rũ xuống giống như không còn sự sống.
Nguyễn Thanh vội vàng luyện chế đan dược bổ sung sinh khí và tuổi thọ cho Thanh Vũ nhưng lại giống như giọt nước rơi vào biển cả, không tạo ra được nhiều tác dụng.
Lúc mọi người đang tuyệt vọng thì bỗng nhiên thân thể Thanh Vũ tỏa sáng!
Ánh sáng này màu xanh lục, sinh cơ bừng bừng, ánh sáng bao phủ mấy chục dặm, phóng thẳng lên bầu trời cao, thực vật hấp thụ ánh sáng này liền sinh trưởng nhanh chóng, đơm hoa kết quả, quá đỗi thần kỳ!
“Chuyện gì thế?” Nguyễn Thanh liền hỏi Mira, nét mặt vui mừng, những người còn lại cũng giống vậy.
Không như các Đường Chủ khác luôn phấn đấu vì Giáo Đình ở bên ngoài, Nguyễn Thanh là người nắm giữ sự hoạt động, giúp Giáo Đình vận chuyển một cách tốt nhất, cô là một người quan trọng không thể thiếu của Giáo Đình.
Nguyên Thanh biết rõ, nếu như mất đi Thanh Vũ, Giáo Đình sẽ không còn là Giáo Đình như lúc này nữa, Toàn bộ Giáo Đình sẽ tan rã nhanh chóng!
Thanh Vũ mơ màng, hắn nhìn thấy hình ảnh chạy qua tâm trí của hắn một cách nhanh chóng, hình ảnh đó giống như một cuốn phim thể hiện sự hình thành của một thế giới, từ khi bắt đầu, xuất hiện không gian, thời gian chảy xuôi, vật chất biến đổi, pháp tắc hiển hiện, vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở!
Đây là một thế giới hoàn toàn mới toanh đang diễn hóa!
Thanh Vũ nhìn thấy được nó nhờ vào Linh Hồn Của Tự Nhiên, một vật không có ý thức nhưng lại chứa rất nhiều thông tin từ khi vùng đất đó vừa mới sinh ra!
Thanh Vũ dần dần chìm vào cảm giác huyền diệu khó giải thích, hắn biến thành trung tâm của thế giới đó, cảm nhận được từng vật chất, từng sinh mệnh đang phát triển!
Các tri thức quý giá đó bắt đầu tổng hơp lại, Thanh Vũ từ từ nhìn thấy một thứ khác!
Một pháp tắc hoàn toàn khác so với những pháp tắc mà hắn nắm giữ khi tu luyện Quang Minh Thánh Điển!
Sinh mệnh pháp tắc!
Một pháp tắc diễn hóa bản chất của sinh mệnh!
Linh Hồn Của Tự Nhiên chính là sinh mệnh pháp tắc!
Vô số tin tức hội họp lại biến thành sinh mệnh pháp tắc, nó nằm giữa trung tâm của thế giới!
Sinh mệnh pháp tắc kia vừa xuất hiện trong cơ thể Thanh Vũ nó liền phát sáng, ánh sáng này chiếu rọi toàn thân của Thanh Vũ, các cơ quan nội tạng bị tổn thương liền được chữa lành, ngay cả trái tim cũng đang được tái tạo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ.
Chẳng trách tại sao Lam Hải Quỳnh lại có thể tái tạo cơ thể mới, thiên phú mạnh hơn trước, cô ấy đã hấp thụ sinh mệnh pháp tắc của Vạn Thú Uyên.
Còn Thanh Vũ đang lĩnh ngộ sinh mệnh pháp tắc đến từ một thế giới hoàn toàn khác, nó chính là Linh Hồn Của Tự Nhiên, phần thưởng đến từ Hệ Thống!
Vào thời điểm Thanh Vũ cảm thấy Vạn Thú Uyển dị biến thì hắn nhận được nhiệm vụ đánh bại La Tiêu Tiên Tướng.
Lúc này, một vầng Mặt Trời khác nhanh chóng ngưng tụ trong thân thể Thanh Vũ, nó đại diện cho Ngũ Dương!
Thanh Vũ bước vào cảnh giới Ngũ Dương sơ kỳ!
Không ngừng lại ở đó, năm Mặt Trời cùng nhau tỏa sáng, dường như chúng đã liên kết với nhau, một khoảng không gian nằm giữa năm vầng Mặt Trời kia, sinh mệnh pháp tắc lơ lửng trong không gian đó, bên cạnh đó còn có các loại pháp tắc Thanh Vũ đã tìm hiểu từ trước, chúng cùng nhau xuất hiện ở trong không gian tạo ra bởi năm Mặt Trời kia!
Đó là Pháp Thần Thánh Môn!
Một cánh cổng mở ra thế giới ngưng tụ bởi linh lực và nặng lượng tinh thần!
Một thế giới chứa đựng pháp tắc!
Mỗi một pháp tắc đại diện cho vô số pháp thuật mạnh mẽ!
Khi Pháp Thần Thánh Môn mở ra, người sử dụng có thể dùng pháp thuật chiến đấu mà không cần niệm phép hay kết ấn bằng tay, không những thế, Pháp Thần Thánh Môn càng có nhiều pháp tắc thì pháp thuật càng huyền diệu và mạnh mẽ hơn.
Bên cạnh đó, mỗi một pháp tắc lại diễn hóa ra nhiều ký hiệu khác nhau, cực kỳ huyền ảo, pháp tắc càng cao cấp thì ký hiệu càng nhiều, các ký hiệu kia chính là thứ tổ hợp thành pháp thuật, tổ hợp càng lớn, càng ảo diệu thì pháp thuật càng mạnh!
Nếu như Thanh Vũ dùng Pháp Thần Thánh Môn chiến đấu trong trận chiến trước thì hắn có thể áp chế La Tiêu từ xa bằng hàng tá pháp thuật phóng ra từ Pháp Thần Thánh Môn.
Hắn chỉ còn đứng yên một chổ, ngón tay chỉ thẳng, pháp thuật liền nghiền nát kẻ địch!
Còn nữa, quay quanh sinh mệnh pháp tắc là một giọt máu đỏ, tên gọi của nó là Bất Diệt Hồn Huyết, khi sử dụng nó thì linh hồn của Thanh Vũ liền hồi phục đến trạng thái hoàn mỹ, dù linh hồn bị thương nặng cũng có thể hồi phục như cũ, có thể ngưng tụ nhiều nhất là năm giọt Bất Diệt Hồn Huyết.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc, lúc này, lực lượng thân thể của Thanh Vũ bắt đầu thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn, cơ bắp săn chắc lại, dòng máu nóng tuần hoàn, một bóng mờ hiển hóa giữa không trung, nó là Chiến Thánh Pháp Tướng, bóng mờ này không có hình dạng cụ thể vì Thanh Vũ chưa tìm hiểu ra các Ngũ Hành Thánh Thức, còn nữa, bên trong trái tim của Thanh Vũ, có một giọt máu màu vàng chói lóa, nó là Bất Diệt Tâm Huyết, một giọt máu tựa như một mạng sống!
Không biết qua bao lâu, trong ánh mắt chờ mong, vui mừng của mọi người, hai hàng lông mày của Thanh Vũ nhúc nhích, đôi mắt mở ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...