Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

“Ta rất vui khi anh đồng ý, sau này, chúng ta hãy hợp tác vui vẻ.” Sau khi đưa một bản Giấy Khế Ước quy định sự hợp tác của đôi bên, Thanh Vũ trang trọng nói trong khi đưa một bàn tay ra.
“Hợp tác vui vẻ.” Trương Hằng cười khẽ rồi bắt tay bàn tay của Thanh Vũ.
Một cái bắt tay, một sự hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Thanh Vũ tin rằng, với kiến thức và kinh nghiệm làm tán tu lâu năm, Trương Hằng sẽ làm Thanh Vũ ngạc nhiên với một kết quả cực kỳ tốt.
Tạm thời, Giáo Đình, Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc chưa đủ sức để các tu sĩ Tứ Dương kỳ, Ngũ Dương kỳ đi dạo quanh lãnh thổ nên các vật phẩm cấp cao đó cần được bán một cách âm thầm, không cho người khác phát hiện.
Còn những vật phẩm cấp bốn trở xuống thì khá thoải mái, nhưng vấn đề đang nảy sinh từ từ vì Tiệm Tạp Hóa Quang Minh đang ảnh hưởng đến việc làm ăn của Công Hội Luyện Đan Sư, Công Hội Luyện Khí Sư hay một ít người khác hoạt động nghề nghiệp chỉ một mình.
Thanh Vũ đang chờ đợi phản ứng từ những người đó, để xem họ sẽ làm gì, một là ác liệt, hai là nhường nhịn Quang Minh Giáo Đình.
Thanh Vũ không thể từ bỏ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh bởi đây là nơi thu hút tu sĩ, thu về một nguồn Linh Thạch khổng lồ cho Giáo Đình, không những vậy, khi vùng đất tín ngưỡng mở rộng, Thanh Vũ sẽ cho người lan truyền tin tức về tiệm tạp hóa
Nếu như gặp phải sự cản trở từ các thương hội bản thổ thì Thanh Vũ chẳng ngần ngại đưa cho họ một lời mời gia nhập hệ thống của Quang Minh Giáo Đình, chỉ cần họ biết điều thì chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Lấy Tiệm Tạp Hóa Quang Minh làm trung tâm, từ đó thành lập ra một trung tâm thương mại cực lớn, càng thu hút nhiều người thì Cửa Hàng Hệ Thống càng có thêm nhiều vật phẩm giống như các loại hạt giống linh dược, nguyên liệu luyện khí, chế phù khó tìm, chỉ cần đạt được thì Giáo Đình có thể sản xuất hàng loạt hay cải tiến chúng.
Việc của tiệm tạp hóa do Mặc Hàn đề ra kế hoạch.
Còn những việc liên quan đến nghề nghiệp thì Thanh Vũ luôn dành cho các Đường Chủ giải quyết.
“Đầu tiên, anh hãy bán vật này, để ta xem xét giá trị của nó.” Thanh Vũ bình tĩnh nói với Trương Hằng.
Trường Hằng nghi hoặc nhận lấy một vật phẩm từ Thanh Vũ, đó là một cái hộp thủy tinh nhỏ trong suốt, ở giữa hộp thủy tinh là một viên đá đang tỏa ra ánh sáng màu vàng tuyệt đẹp.
“Đây là vật gì?” Trương Hằng mở to mắt chiêm ngưỡng viên đá tuyệt vời kia, anh ta nhịn không được nên cất tiếng hỏi.
“Trúc Cơ Thạch màu vàng, cho phép tu sĩ Trúc Cơ viên mãn đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ!” Thanh Vũ khẽ nói, thần thái tự nhiên giống như Trúc Cơ Thạch màu vàng chỉ là một viên Linh Thạch bình thường.
“Trúc Cơ Thạch màu vàng!” Trường Hằng kinh hãi.
Không Yên đang đứng cạnh bên, ông giương mắt lên nhìn Trúc Cơ Thạch, hai con ngươi bị chiếm lấy hoàn toàn bởi thứ ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Không Yên là tu sĩ Nhị Dương viên mãn, nếu như nói không không ham muốn viên Trúc Cơ Thạch màu vàng thì đó là lời nói dối.
“Không Yên, ông cũng có phần.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng rồi đưa cho Không Yên một cái hộp thủy tinh giống y như đúc.
“Tôi cũng có phần?” Không Yên ngây người nói.

“Bây giờ ông đã đủ tư cách đặt chân vào cảnh giới Nhị Dương hoàn mỹ.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Không Yên cúi đầu, thanh âm chân thành bằng toàn bộ tấm lòng.
Thanh Vũ nắm giữ khá nhiều Trúc Cơ Thạch màu đỏ, màu vàng, và nếu hắn muốn thì hắn cũng có thể có luôn cả Trúc Cơ Thạch màu tím.
Hầu hết số Trúc Cơ Thạch đang nằm trong tay Thanh Vũ đến từ Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, hay nói đúng hơn là đến từ Trúc Cơ Cốc đang nằm ở Huyễn Linh Chiến Trường, thời gian trong Trúc Cơ Cốc tăng nhanh gấp năm mươi lần thế giới bên ngoài, diện tích cả mặt đất và biển lại rộng lớn, linh khí dồi dào xen lẫn Tinh Hoa Của Đất Trời, hay còn gọi là Đại Đạo Chi Khí nên rất thích hợp cho Linh Dược Đường trồng trọt linh dược, thủy dược.
Với lại Lý Quỳnh Chi cũng muốn nghiên cứu về các loài hung thú mới lạ ở bên trong Trúc Cơ Cốc nên cô ấy đã dọn nơi nuôi dưỡng hung thú vào Trúc Cơ Cốc.
Sau này, Trúc Cơ Cốc do hai bộ phận Linh Dược Đường và Tuần Thú Đường quản lý.
Thanh Vũ không mang nhiều Trúc Cơ Thạch theo bên mình vì dù có hộp thủy tinh do Thiên Hoàng Tử Tinh Quy chỉ dạy cách chế tạo cho Giáo Đình nhưng Đại Đạo Chi Khí ở bên trong vẫn tản đi với tốc độ nhỏ.
Chừng một trăm ngày sau thì nó sẽ phiêu tán hết, trở thành một viên Linh Thạch bình thường, không có giá trị.
Hơn nữa, Hệ Thống đã đưa Trúc Cơ Thạch vào trong Cửa Hàng.
Hai trăm điểm tín ngưỡng cố định cho Trúc Cơ Thạch màu đỏ.
Một ngàn điểm tín ngưỡng cố định cho Trúc Cơ Thạch màu vàng.
Năm ngàn điểm tín ngưỡng cố định là giá trị niêm yết của Trúc Cơ Thạch màu tím.
Sau này, hầu hết các thành viên có tư chất, cần cù, đóng góp nhiều cho Giáo Đình đều sẽ được ban thưởng Trúc Cơ Thạch trước khi họ đột phá Tam Dương kỳ.
Đương nhiên, Trúc Cơ Thạch cũng là một trong số các phần thưởng ở đấu trường Chiến Thần Vinh Quang.
Bây giờ, khá nhiều linh dược giúp tu sĩ đột phá Trúc Cơ viên mãn xuất hiện trên thị trường bởi những tu sĩ từng tiến vào Trúc Cơ Cốc nên nhu cầu về Trúc Cơ Thạch màu vàng đang tăng lên rất cao.
Thanh Vũ muốn xem thử giá trị của nó nằm ở đâu rồi mới quyết định có bán ra nhiều Trúc Cơ Thạch màu đỏ, màu vàng hay không.
“Trần Anh Tây, Trần Anh Đông.” Thanh Vũ bỗng dưng nói ra hai cái tên lạ lẫm với Không Yên, Trương Hằng.
Sau đó hai người kinh ngạc nhìn vào mặt đất, bọn họ nhìn thấy hai bóng đen ngưng tụ thành hình dạng con người, kế tiếp, hai người đang mặc đồ đen hiện ra ở gần Thanh Vũ, họ cùng nhau khom người rồi nói:
“Có thuộc hạ!”
“Tứ Dương sơ kỳ?” Không Yên giật mình vì cảm nhận được linh áp mờ nhạt tỏa ra bởi hai người Trần Anh Tây, Trần Anh Đông.

“Tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân!” Trương Hằng rung động nhìn cảnh hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ khom người trước Thanh Vũ, anh ta không ngờ Thanh Vũ lại có thể ra lệnh cho tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân.
Giờ phút này, hình tượng Giáo Hoàng ở trong lòng Trương Hằng bỗng nhiên to lớn, thần bí hơn trước rất nhiều, rất ít tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân cam chịu nghe lệnh tu sĩ Chân Quân khác, việc này làm Trương Hằng suy nghĩ sâu xa về thực lực chân chính của Thanh Vũ.
Người đời đồn đại, Thanh Vũ đánh bại một phần thân Nguyên Anh sơ kỳ của Lý Thiên Dự chứ chưa nói rằng Thanh Vũ đã sử dụng ra hết thực lực.
Quả thật là một vị Giáo Hoàng khó lường!
Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu với hai người mặc đồ đen, tiếp đó hắn nhàn nhạt nói ra:
“Từ nay hai người hãy bảo vệ Trương Hằng, không được để anh ta gặp phải nguy hiểm.”
“Vâng!” Trần Anh Tây, Trần Anh Đông đưa mắt quan sát Trương Hằng rồi gật đầu, giọng nói cứng rắn, không ai biết vẻ mặt bên dưới lớp mặt nạ của họ là gì, sau đó họ biến mất như thể một làn khói đen, hòa tan vào một cơn gió nhẹ.
Trương Hằng, Không Yên chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của Trần Anh Tây, Trần Anh Đông.
“Hai người đó là tu sĩ bảo vệ anh trong các chuyến đi.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Tôi thật vinh dự khi có thể làm việc với hai vị tiền bối đó.” Trương Hằng nói với gương mặt nghiêm túc, anh ta thể hiện sự tôn trọng cao đối với Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam.
“Được rồi, tôi nghĩ tôi nên lên đường thôi, tạm biệt Giáo Hoàng, và Không Yên Quốc Vương.” Trường Hằng đứng lên rồi nói khẽ.
“Tạm biệt.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ.
“Khi nào rảnh cứ vào Vương Cung, tôi sẽ tiếp đãi cậu bằng loại rượu trăm năm thượng hạng.” Không Yên cười khẽ.
Sau cùng, Trương Hằng lên đường làm việc cho Giáo Đình, bên người Trương Hằng là hai tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, từ nay trở về sau, trên thế giới lại có thêm một người thương nhân thần bí, đến rất bất ngờ, lướt đi như một cơn gió, vô hình, vô bóng, mà người thương nhân kia luôn bán những bảo vật quý giá khiến người người mê mẩn.
Dù rất nhiều tu sĩ sử dụng thủ đoạn điều tra hay bắt giữ thương nhân thần bí nhưng tất cả đều nhận lấy chung một kết quả là thất bại nặng nề bởi vì có các tu sĩ bí ẩn cường đại đang bảo vệ thương nhân kia.
Thanh Vũ không biết sự hợp tác giữa hắn và Trương Hằng lại tạo ra một trong những chuyện bí ẩn nhất trên thế giới, không có người nào tìm ra câu trả lời chính xác, đó là truyền thuyết về một thương nhân thần bí đã để lại hình bóng ở trong vô vàn thế giới.
Trần Anh Tây, Trần Anh Đông là hai tử sĩ trong số ba tử sĩ bị Ngọc Trang bắt giữ, còn một người nữa là Trần Anh Trung, ba người đã sử dụng Quang Minh Tín Ngưỡng Quả nên Thanh Vũ rất yên tâm đưa cho họ các nhiệm vụ mật.
Vậy là Giáo Đình đang có năm tử sĩ do Đà La Môn bồi dưỡng, Trần Anh Nam, Trần Anh Bắc, Trần Anh Tây, Trần Anh Đông, Trần Anh Trung, năm người này làm việc trực tiếp theo mệnh lệnh của Thanh Vũ, họ cũng đã tu luyện quyển sách pháp thuật hệ hắc ám của Ảnh Bộ nên họ càng lúc càng bí ẩn.
Pháp thuật của quyển sách đó là tăng tốc, biến hình, ẩn thân, khống chế và có lẽ pháp thuật đáng chú ý nhất, Hắc Ảnh Phân Thân Thuật, cho phép tu sĩ phân thân thành hai cho đến mười, sức mạnh của phân thân bằng hai phần tới năm phần thực lực của chân thân.

Thanh Vũ chẳng muốn quản thúc năm người đó quá lâu, thuận tiện tạo ra động lực để họ làm tốt nhiệm vụ nên hắn đã lập ra một Giấy Khế Ước với năm người.
Sau năm mươi năm nữa, họ không cần nghe lệnh của Thanh Vũ, trở thành một người tự do lựa chọn cuộc sống mà họ thích.
Hiển nhiên, Thanh Vũ vẫn có trách nhiệm với những việc làm xấu của năm người khi họ được tự do, nếu như gây hại cho người vô tội, Thanh Vũ sẽ bắt họ trở về trừng phạt.
“Giáo Hoàng, tôi cũng xin lui ra trước.” Không Yên khẽ nói.
“Hãy cẩn trọng, việc đột phá Nhị Dương hoàn mỹ rất nguy hiểm.” Thanh Vũ điềm tĩnh lên tiếng nhắc nhở Không Yên.
“Vâng, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Không Yên cúi đầu một cái rồi rời đi chuẩn bị cho ngày đột phá cảnh giới Nhị Dương hoàn mỹ.
“Giờ là lúc luyện hóa Thiên Phú Chi Tinh này rồi.” Thanh Vũ đưa mắt nhìn ba viên Thiên Phú Chi Tinh trên tay, sau đó hắn nhắm mắt lại, tập trung tinh thần bắt đầu luyện hóa.

Đà La Môn, một thế lực hai sao, lãnh thổ rộng gấp mười lần thế lực một sao, lại còn được hơn một trăm thế lực một sao đưa lên làm thủ lĩnh, cống nộp tài nguyên mỗi năm.
Tổng bộ Đà La Môn, nằm trên một dãy núi lớn kéo dài gần hai trăm dặm, đó cũng là diện tích của tổng bộ, linh khí sung túc, bên dưới lòng đất của ngọn núi trung tâm là một Địa Mạch sơ cấp, bên vòng ngoài, có hơn ba mươi ngọn núi, mỗi một ngọn núi đều là bảo địa với một Linh Mạch trung cấp hay cao cấp.
Tất cả linh khí hội tụ vào ngọn núi trung tâm, cũng là nơi ở của các tu sĩ quyền lực nhất Đà La Môn.
Đà Là Hoa Kiếm Sơn!
Một ngày kể từ khi đám tu sĩ của năm thế lực một sao trở về từ Không Vũ Vương Thành.
Một người đàn ông trung niên đang đứng ở đỉnh núi, hắn ta mặt một bộ đồ quý phái, trang nghiêm, ánh mắt nhìn xa xăm như thể đang suy nghĩ một việc gì đó khó khăn.
Nếu Thanh Vũ ở đây thì hắn sẽ nhận ra người này chính là Lý Thiên Dự, Tông Chủ của Đà La Môn, cha ruột của Lý Thừa Ngân.
Dời tầm nhìn xuống dưới đỉnh núi thì có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc mọc lên chi chít, có đại điện rộng lớn xa hoa, có cung điện cao quý đang tỏa sáng lung linh, cũng có nhiều hung thú đang bay lượn trên bầu trời hay chạy nhảy trên mặt đất, và rất nhiều tu sĩ mặc đồ đặc trưng của Đà La Môn đang hoạt động, cấu thành nên một bầu không khí tu luyện, khí thế hừng hực.
Đây là một tông môn rất cường đại!
Số lượng đệ tử đã vượt qua một trăm ngàn, bao gồm cả tạp dịch và đệ tử ký danh.
Mặc dù người đời nhìn thấy Đà La Môn đang yên lặng nhưng thực chất việc bị đánh bại bởi Yêu Nguyệt Tông không ảnh hưởng quá nhiều đến các đệ tử của Đà La Môn.
Nơi này là tổng bộ của Đà La Môn, có trận pháp bảo vệ, là nơi bế quan tu luyện của các Thái Thượng Trưởng Lão sống hơn cả ngàn năm, một nơi rất an toàn, Yêu Nguyệt Tông không dại dột tới mức dẫn người tấn công nơi này đâu.
Đột nhiên, một ông lão xuất hiện ở sau lưng Lý Thiên Dự, râu tóc bạc trắng phiêu miểu theo ngọn gió ở đỉnh núi, một bộ quần áo vải thanh cao, tấm lưng thẳng tấp nhưng lại tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo, âm trầm giống như lưỡi kiếm dính đầy máu tươi.
Một hồi lâu sau, ông lão lạnh nhạt nói:
“Bọn chúng đã thăm dò được gì chưa?”

Lý Thiên Dự nghe vậy, hắn nhắm chặt đôi mắt lại một lúc rồi mới mở ra, giọng nói bình tĩnh:
“Bọn chúng bị tên Giáo Hoàng khống chế rồi.”
“Hừ! Đúng là một lũ vô dụng!” Ông lão lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi định làm thế nào?”
“Cần thăm dò ra thực lực của Quang Minh Giáo Đình, nhất là cô gái tên Ngọc Trang đó, chúng ta không thể khinh thường bọn họ.” Lý Thiên Dự chầm chậm nói.
“Đúng vậy, ngươi có thể cứu lấy Lý Thừa Ngân nếu như Quang Minh Giáo Đình không phải là một uy hiếp đối với Đà La Môn, còn ngược lại, hãy từ bỏ Lý Thừa Ngân vì đại kế!” Ông lão nhàn nhạt nói ra.
“Nhưng đó chính là con của ta!” Lý Thiên Dự nghe vậy, vầng trán nổi gân xanh, hắn ta xiết chặt đôi bàn tay lại rồi trầm giọng nói.
“Ta biết đó là con ruột duy nhất của ngươi nhưng đại kế ngàn năm của bổn môn không thể bị hủy bởi vì một Lý Thừa Ngân nhỏ nhoi!” Ông lão lạnh lùng nói ra, đôi mắt màu đen chuyển thành màu đỏ ngầu trông rất dữ tợn, đáng sợ, bầu không khí quanh đây liền tiêu điều, xơ xác.
“Yêu Nguyệt Tông đang nhìn chằm chằm bổn môn, không thể để một nhân tố không rõ nhúng tay vào chuyện này, ngươi hãy giải quyết cho tốt.” Ông lão vừa nói vừa quay đầu bước đi vài bước, sau đó ông ta bỗng dưng biến mất khỏi khu vực đỉnh núi, để lại một mình Lý Thiên Dự đang suy nghĩ, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Hai ba ngày trước, một tin tức lan truyền tới Đà La Môn nói rằng Quang Minh Giáo Đình sẽ công khai tử hình Lý Thừa Ngân, Lương Phi Nguyên.
Hành động cao điệu của Quang Minh Giáo Đình làm Đà La Môn cảnh giác.
Tất nhiên Lý Thiên Dự muốn cứu Lý Thừa Ngân khỏi Giáo Đình nhưng lại không biết rõ nội tình sâu cạn của kẻ thù nên Lý Thiên Dự đành phải tìm cách thăm dò.
Nhóm người từ năm thế lực một sao là một cách nhưng nó không mang đến hiệu quả.
Ông lão, người vừa nói chuyện với Lý Thiên Dự lại rất cẩn thận, không cho Lý Thiên Dự mang người tới tấn công Giáo Đình vì sợ rằng Giáo Đình mạnh mẽ hơn những gì họ dự tính, với lại, Yêu Nguyệt Tông đang trông chừng khắp nơi, một khi cử người đi khỏi tổng bộ, chắc chắn Yêu Nguyệt Tông sẽ biết.
Và thế là ông lão đã cho Lý Thiên Dự một cơ hội cứu Lý Thừa Ngân, cơ hội đó nằm ở thực lực của Giáo Đình.
Lý Thiên Dự trầm mặc, nội tâm đang suy nghĩ đủ điều, sau một lúc lâu, hắn ta mới bóp nát một Truyền Âm Phù.
“Truyền lệnh của ta đến Trưởng Lão Nguyễn Thiên Hàn, ta cho phép hắn dẫn theo ba Trưởng Lão Nội Môn tấn công Bảo Trụ Vương Triều, trả thù cái chết của Nguyễn Thiên Danh, hãy tổ chức buổi xử tử công khai cho toàn thể các tu sĩ đến tham dự, trọng trấn uy nghiêm của bổn môn!”
Nguyễn Thiên Hàn là cha của Nguyễn Thiên Danh, mấy ngày trước, người ta phát hiện Nguyễn Thiên Danh đã chết, thân thể bị chôn trong Minh Hàng Sâm Lâm, theo như khám nghiệm thì hắn đã chết từ khá lâu, phù hợp thời điểm động phủ của Sơn Đồng mở ra.
Sau đó, Nguyễn Thiên Hàn điên cuồng điều tra kẻ sát hại con mình, và hắn nhận được một tin tức, Bảo Trụ An Vương đột phá cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, lại còn nắm giữ cây thương pháp bảo mạnh nhất của Bảo Trụ Vương Triều, không bị mất đi ở trong động phủ giống như các tu sĩ Chân Nhân khác.
Hơn nữa, Nguyễn Thiên Hàn truy ra mâu thuẫn giữa Bảo Trụ Như Kiều và Nguyễn Thiên Danh, sau cùng, hắn đinh ninh rằng Bảo Trụ An Vương không những lấy được truyền thừa của Sơn Đồng Chân Nhân mà còn chính là hung thủ, tiếp theo, hắn đưa yêu cầu báo thù lên cho Đà La Môn để có được sự trợ giúp.
Một mình Nguyễn Thiên Hàn không đủ sức giết chết Bảo Trụ An Vương, hắn cần sự giúp đỡ từ tông môn!
Vào ngay hôm nay, Tông Chủ Lý Thiên Dự đã cho phép hắn đi báo thù!
Ngay lập tức, Nguyễn Thiên Hàn cùng với ba Trưởng Lão Nội Môn tu vi Kết Đan đỉnh phong lên đường tiến thẳng đến Bảo Trụ Vương Thành, bọn họ không biết rằng, có một tu sĩ âm thầm đi theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui