Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Ảnh Bộ đang cật lực thu thập thông tin ở nơi nơi, tập trung vào Đà La Môn, Hợp Ma Tông, Kỷ Hằng Vương Triều, hay một số yêu tộc ở rừng Minh Hàng phức tạp.
Hợp Ma Tông đang nội đấu giành lấy chức vụ Tông Chủ sau khi Lương Hữu Long chết dưới kiếm Diệp Vô Ưu, bọn họ không rảnh rỗi để nhắm vào Quang Minh Giáo Đình vì Giáo Đình bắt giữ một vài đệ tử của họ.
Lương Phi Nguyên không còn giữ quyền lực, mất đi địa vị, giá trị còn không bằng một tu sĩ bình thường.
Còn Đà La Môn thì đang im lặng kể từ khi bại lui khỏi tổng bộ của Yêu Nguyệt Tông.
Một Hóa Thần Đại Tôn chết thảm, một thì trọng thương bỏ chạy, rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân chết trong trận chiến hỗn loạn đó, có vẻ như Đà La Môn đang cần một khoảng thời gian để bình tĩnh hoặc đang lập ra một kế hoạch trả thù Yêu Nguyệt Tông.
Thanh Vũ cho rằng, Đà La Môn sẽ tấn công Quang Minh Giáo Đình, lý do rất đơn giản, Giáo Đình đang bắt giữ Lý Thừa Ngân, con trai độc nhất của Lý Thiên Dự, hắn ta sẽ không để đứa con trai quý báu bị người khác thi hành án tử.
Ảnh Bộ cũng đang lan rộng tin tức về buổi thi hành án cho những thế lực một sao, hai sao xung quanh, một phần vì Thanh Vũ muốn trừng phạt kẻ ác, một phần vì tăng cao tốc độ hoàn thành một nhiệm vụ đề cao danh vọng của Giáo Đình.
Lúc này, Thanh Vũ đang chờ đợi ngày quan trọng đó tiến đến, với lại Thanh Vũ còn phải trông chừng Martin Oliver, một kẻ đầy dã tâm hùng bá thế giới, hắn còn chà đạp lên những nỗ lực cố gắng của mọi người bằng những lời xấu xa, ghê tởm.
Thanh Vũ sẽ không bao giờ tha thứ cho Martin Oliver, hắn chắc chắn giành lại sự trong sạch cho các thành viên của Giáo Đình!
Những sự cố gắng, nỗ lực tuyệt đẹp đó không thể bị nhục nhã!
Đối phó với cả hai bên làm Thanh Vũ không thể bước ra khỏi Quang Minh Giáo Đình, hắn chỉ còn cách ở lại đây, tập trung tu luyện, nâng cao tu vi, mài dũa pháp thuật, rèn luyện thân thể…
Thanh Vũ nghe Nguyễn Nam báo cáo, hắn khẽ gật đầu nói:
“Ta biết rồi, bây giờ ta lập tức lên đường đến Không Vũ Vương Thành!”
“Vâng thưa ngài, tôi sẽ cho người thông báo với Không Yên Quốc Vương.” Nguyễn Nam cung kính đáp rồi lùi ra khỏi căn phòng làm việc.
Thanh Vũ bình thản đi đứng lên từ cái ghế ngồi, sau đó hắn rảo bước đi về hướng Thế Giới Thông Đạo, càng đến gần nơi đó thì mật độ canh gác càng nghiêm mật, mỗi mười bước có một người Hộ Vệ đứng canh phòng, vẻ mặt lạnh nhạt quan sát xung quanh.
“Giáo Hoàng đại nhân!” Mỗi khi Thanh Vũ bước qua một người Hộ Vệ, họ liền cúi đầu chào hỏi.
Thế Giới Thông Đạo là một thứ giúp Quang Minh Giáo Đình kết nối hai thế giới lại với nhau, không thể lơ là cảnh giác.
Sau cùng, Thanh Vũ đi vào Thế Giới Thông Đạo, biến mất khỏi tầm mắt của các Hộ Vệ.


Quang Minh Thánh Điện, một khu vực trị vì bầu trời trên dòng sông lớn ở giữa Không Vũ Vương Triều, hầu hết các Tín Sứ trở lên đều chọn sinh sống trong Quang Minh Thánh Điện hoặc xây dựng những khu nhà quanh đó để ở lại bởi vì nồng độ linh khí rất cao.
Nhờ vào Bản Nguyên Huyết Mạch Thác luôn luôn thả ra linh khí tinh thuần, một tháng nay, linh khí trong Quang Minh Thánh Điện bằng với một Linh Mạch cao cấp.
Nghĩa là nồng độ linh khí bằng với một trăm Linh Mạch hạ cấp hay mười Linh Mạch trung cấp.
Phải biết rằng, sự quý giá của Linh Mạch thể hiện ở thế lực đang chiếm giữ nơi đó, giống như cả một bộ tộc Hắc Viên đang nắm trong tay một Linh Mạch trung cấp rồi dùng nó phát triển toàn tộc, kéo quan hệ với nhiều yêu tộc khác.
Với duy nhất một Linh Mạch trung cấp, sức mạnh tổng thể của Hắc Viên tộc đã vượt qua Không Vũ Vương Triều rất nhiều lần, đương nhiên, đó là chuyện của quá khứ, nếu so sánh ở bấy giờ, Không Vũ Vương Triều sẽ ngang bằng Hắc Viên tộc khi không tính Hắc Tinh vào trong.
Hắc Tinh đã đột phá Thiên Địa Nhị Dương ở trong Huyễn Linh Chiến Trường, đạt tâm cảnh thứ nhất là Luyện Tâm, nắm giữ nhiều Thần Thông truyền thừa của Thánh Viên tộc, lực chiến đã đi rất xa trong cảnh giới Tứ Dương kỳ.
Hiện tại, Hắc Tinh trở về Hắc Viên tộc để chỉnh đốn rồi chờ đợi hành động kế tiếp của Thiết Thạch Nghĩ tộc hay thậm chí là cả Dị Hồn Chân Quân.
Có thể vì chuyến đi Trúc Cơ Cốc nên Thiết Thạch Nghĩ tộc chưa tìm đến Hắc Viên tộc để cứu số tộc nhân trong buồng giam, vào ngày hội của tộc Hắc Viên, Hắc Tinh bắt giữ đám tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ tộc và chưa thả bọn họ ra.
Còn Dị Hồn Chân Quân rất thần bí, không ai biết gương mặt thật của hắn ta ra sao hay hắn ta sẽ có hành động gì kế tiếp, một con người khó đoán, thâm tàng bất lộ.
“Giáo Hoàng.” Một nhóm người lên tiếng chào Thanh Vũ.
Họ đang ở trong một khu nhà rộng rãi, nơi sẽ là ngôi nhà thuộc về họ trong Quang Minh Thánh Điện.
“Mọi người ở đây có tốt không?” Thanh Vũ cười nhẹ rồi hỏi.
Nhóm người đối diện Thanh Vũ là Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi, bà lão Trần Loan và đứa cháu nội Trần Nghiên Trúc đang ôm chầm lấy một con mèo trắng tinh khôi trông rất lười biến, những người còn lại là Trần Đình Hải, tán tu quyết đi gia nhập Quang Minh Giáo Đình, Võ Gia Hiệp, Võ Gia Hân và một số người trong võ đường của anh ta, cuối cùng là hai thiên tài đến từ Khai Sơn Tông xa xôi, Lê Nhật Thy và Trịnh Quốc Tấn.
Vào ngày Trúc Cơ Cốc đóng cửa, Lý Duy Mạnh thân thiện gửi gắm hai thiên tài cho Thanh Vũ, để cho bọn họ đến Quang Minh Giáo Đình học hỏi.
Thanh Vũ không từ chối, chính vì sự gặp gỡ với Lý Duy Mạnh và toàn thể Khai Sơn Tông nên Giáo Đình mới có thêm một loại pháp thuật mạnh mẽ đạt Thiên Cấp hạ phẩm, Khai Sơn Ấn.
Ngoài ra, Thanh Vũ tất nhiên muốn mối quan hệ giữa đôi bên trở nên tốt đẹp, khi đó, không cần phải dùng sức mạnh trấn áp người khác, Giáo Đình vẫn có thể mở rộng vùng đất tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh vào trong lãnh thổ của Khai Sơn Tông.
Cả hai bên đều có lợi, tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh giúp người dân cải thiện đời sống, có được sự bảo vệ từ Công Hội Mạo Hiểm Giả hay là Quang Minh Giáo Đình, còn Khai Sơn Tông sẽ nhận được nhiều lợi ích từ Giáo Đình hay tư chất của người dân tăng lên giúp các đệ tử mới chất lượng hơn.
Sau khi trở về Quang Minh Thánh Điện, Thanh Vũ để cho bọn họ đi dạo quanh Không Vũ Vương Thành một vòng.

Văn Phác Chân đã là người của Giáo Đình, Thanh Vũ cho ông ấy tham quan Không Vũ Học Viện, hay cả một hệ thống học viện kéo dài từ các thôn làng, thị trấn, thành trì.
Dù nói là hệ thống học viện nhưng thực chất nó rất đơn giản, không có cầu kỳ, mỗi một học viện đều giống nhau về cách giảng dạy, chỉ khác biệt về những người đứng ra dạy dỗ học viên mà thôi.
Học viện ở thôn làng, thị trấn nhỏ thì không có giáo viên cảnh giới Tam Dương kỳ cho nên thua kém học viện ở Vương Thành là điều hiển nhiên, học viện ở thành trì có giáo viên đẳng cấp đấy nhưng không tốt bằng học viên ở Vương Thành.
Với lại, hệ thống rất rời rạc, thu nhận học viên chưa đồng đều, phân loại học viên cũng không quá chính xác, dạy dỗ học viên theo cảnh giới Nhất Dương, Nhị Dương, Tam Dương… bao gồm kiên thức văn hóa, nhân trí lễ nghĩa và cả kiến thức, cảm ngộ, kinh nghiệm tu luyện, tránh để học viên đi đường vòng, tốn nhiều thời gian.
Bốn ngày là thời gian Văn Phác Chân đi dò xét hệ thống học viện mới này.
“Thưa Giáo Hoàng, nơi này rất tốt, yên tĩnh, nhiều linh khí nên chúng tôi rất thích.” Văn Phác Chân nói khẽ.
“Đúng vậy nha, anh Thanh Vũ, em còn kết bạn với rất nhiều người nữa, có cả một ít yêu tộc luôn ấy, em rất thích nơi này.” Chu Tĩnh Nhi phấn khích nói.
“Gọi là Giáo Hoàng.” Văn Phác Chân cười khổ sửa sai cho Chu Tĩnh Nhi.
“Giáo…” Chu Tĩnh Nhi không tình nguyện nói.
“Cứ gọi như cũ là được, đừng quá miễn cưỡng.” Thanh Vũ cười khẽ ngắt lời Chu Tĩnh Nhi, một cô gái hồn nhiên trong sáng dù cảnh giới của Chu Tĩnh Nhi là Tứ Dương sơ kỳ, bên trong cơ thể mảnh mai, đáng yêu là một nguồn năng lượng khổng lồ làm Thanh Vũ cảm thấy bị đè nén.
Rõ ràng Chu Tĩnh Nhi đang nắm giữ chiến lực đủ gây nguy hiểm cho Thanh Vũ.
“Chân Tiên Thánh Thể.” Thanh Vũ nghĩ đến cái tên vang dội ở trong đầu.
Vào thời điểm Chu Tĩnh Nhi gia nhập Quang Minh Giáo Đình, trở thành một Tín Sứ, Hệ Thống liền nhắc nhở Thanh Vũ về tư chất tuyệt thế của Chu Tĩnh Nhi.
Một loại Thánh Thể, Chân Tiên Thánh Thể, cả người tràn ngập tiên khí thuần khiết, tư chất cực cao, học một hiểu mười, chiến lực cường đại vô song vượt qua tu sĩ cùng cấp rất nhiều.
Dường như biến cố với nhân quả đã làm Thánh Thể trong người Chu Tĩnh Nhi tỉnh giấc.
“Đối với toàn thể Quang Minh Giáo Đình, người hay yêu không quan trọng, tất cả có thể chung sống hòa bình với nhau.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Anh Thanh Vũ nói rất đúng đó, những người bạn yêu tộc của em rất giỏi giang, họ còn chỉ cho em cách phân biệt nhiều linh dược hay đưa em đi chiêm ngưỡng nhiều cảnh đẹp tuyệt vời ở khu vực gần đây.” Chu Tĩnh Nhi nói với khuôn mặt vui vẻ.

“Vậy à? Anh rất vui khi nghe được điều đó từ em.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Thưa ngài, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi không xứng đáng để ở lại đây cho nên hi vọng ngày hãy đồng ý cho chúng tôi sinh sống ở nơi khác!” Võ Gia Hiệp bỗng nhiên lên tiếng với nét mặt nghiêm túc.
Quang Minh Thánh Điện, nơi ở của các thành viên Tín Sứ trở lên, dồi dào linh khí, tốc độ tu luyện tăng nhanh gấp mấy lần nơi khác, mỗi một người đều đang làm việc tận tình, trui rèn bản thân, cống hiến cho Giáo Đình, cho nên nhóm Võ Gia Hiệp cảm thấy khó xử vì đặc cách của Thanh Vũ.
“Không sao, người tốt sẽ được đền đáp, hãy ở lại đây và cố gắng tu luyện đi nhé, với lại, ta cũng đang cần rất nhiều người để hoàn thiện hệ thống học viện, để cho tất cả đứa trẻ đều có thể đi học, làm một con người tốt.” Thanh Vũ chậm rãi nói trong khi nhìn vào Võ Gia Hiệp.
Một người làm chủ võ đường riêng, kinh nghiệm của Võ Gia Hiệp rất thích hợp để làm một giáo viên trong học viện.
Trần Đình Hải thì là tán tu từ khi bắt đầu tu luyện, kinh nghiệm sinh tồn và nhiều kiến thức rất bổ ích, giúp cho các đứa trẻ bổ sung năng lực tự bảo vệ bản thân.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã cho chúng tôi một ngôi nhà mới.” Võ Gia Hiệp, Trần Đình Hải cúi đầu nói.
Giáo Hoàng đã lên tiếng, họ không cần phải kiên quyết rời đi nữa, ở đây quá thoải mái, mọi người được hưởng nhiều lợi ích, tốt cho tương lại sau này.
Mọi người đều cảm thấy vui vẻ, hào hứng ngoại trừ bà cháu Trần Loan, Trần Nghiên Trúc.
“Thưa ngài, chúng tôi không tài cán gì, chỉ sợ làm mọi người không vui…” Bà lão Trần Loan vừa chống gậy vừa nói, gương mặt già nua, đầu tóc bạc trắng giống như Thanh Vũ, không còn bao nhiêu sức lực vì bà lão đã trải qua nhiều sự ăn mòn của năm tháng vô tình.
Trong lúc nói, Trần Loạn hơi liếc nhìn đứa cháu nhỏ ngây thơ không hề hay biết tình cảnh hiện tại, Trần Nghiên Trúc vừa vuốt ve con mèo trắng vừa nhìn xung quanh một cái hiếu kỳ, mọi sự vật ở nơi đây đều mới lạ với Trần Nghiên Trúc.
Con mèo trắng ngáp dài, nó nằm ngủ trong vòng tay bé nhỏ, cái đuôi đong đưa qua lại, không ai biết đó là một sinh vật rất mạnh, Đa Bảo Tặc Miêu, thuộc về chủng loài kỳ dị có thể đi vào bán không gian, tầng không gian nằm giữa thế giới và không gian tăm tối chân chính.
“Thưa bà, tôi nghĩ rằng mọi con người đều có giá trị riêng và không thể thay thế được.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói với bà lão Trần Loan.
“Tại sao bà lại nghĩ rằng mọi người không vui khi nhìn thấy bà và Trần Nghiên Trúc sinh sống ở đây?’
“Tôi đã là một người già yếu, tự biết vị trí của mình, cho nên xin ngài hãy để chúng tôi sống bình thường như bao người khác, cho chúng tôi một ngôi nhà lá đơn sơ là đủ rồi.” Bà lão Trần Loan không trả lời Thanh Vũ mà lắc đầu nhẹ.
Quê hương, nơi bà lão Trần Loan đã bị hủy hoại trong trận thú triều, người dân ly tán, chẳng thể nào xây dựng lại được một ngôi làng thanh bình như trước, cho nên bà lão Trần Loan hi vọng có thể sống một cách đơn giản, an bình qua ngày là đủ, quá mệt mỏi với sóng gió rồi.
Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi, Võ Gia Hiệp, Trần Đỉnh Hải, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy cùng nhiều người khác đều yên tĩnh nghe cuộc trò chuyện giữa Thanh Vũ và bà lão Trần Loan.
Một người là Giáo Hoàng vĩ đại của Quang Minh Giáo Đình, địa vị cao quý, được hàng trăm ngàn người tôn kính, người còn lại thì rất bình thường, một bà lão ở vùng làng quê chưa bao giờ biết phồn hoa chốn tu sĩ.
Tuy vậy, thái độ của Thanh Vũ rất kính trọng bà lão Trần Loan, giống như một người trẻ tuổi đang khuyên bảo một người cao tuổi vậy, rất khiêm tốn, thân thiện và tôn trọng.
“Tôi biết những chuyện xảy ra ở dạo gần đây làm bà cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà, bà hãy suy nghĩ cho tương lai của đứa trẻ kia, bây giờ, tất cả người dân trong Không Vũ Vương Triều đều tu luyện hết mình, cho nên cuộc sống của bà khi ở một ngôi làng sẽ rất khó khăn, không đủ chi phí cho Trần Nghiên Trúc tu luyện pháp thuật.”
“Ài! Một lão bà như tôi có thể làm gì?” Bà lão Trần Loan thở dài một hơi rồi nói, đôi mắt yêu thương nhìn Trần Nghiên Trúc, bà lão biết lời nói của Thanh Vũ là đúng, cuộc sống ở trong Quang Minh Thánh Điện tốt hơn bên ngoài hàng trăm lần.

“Món đậu hũ đường của bà rất tuyệt vời, tôi không muốn một món ăn như thế biến mất khỏi thế giới, vì vậy, hãy tiếp tục nấu ra đậu hũ đường rồi bán cho những người ở đây, tôi tin rằng, mọi người sẽ vui vẻ chấp nhận bà thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Tu sĩ cần đến món ăn phàm tục của tôi sao?” Trần Loan nghi ngờ hỏi.
“Ai nói đó là một món ăn bình thường cơ chứ?” Thanh Vũ cười khẽ, sau đó hắn đưa cho bà lão Trần Loan một quả trái cây đang tỏa ra ánh sáng màu trắng vàng ấm áp, vật này chính là Tam Dương Thánh Quả.
“Hãy sử dụng nó đi và chăm sóc cho đứa trẻ thật tốt.”
“Cảm ơn ngài.” Trần Loan suy nghĩ một hồi rồi quyết định ở lại, không phải vì bản thân bà ta, mà là vì tương lai của Trần Nghiên Trúc.
Ít ra, khi trở thành tu sĩ có pháp thuật, Trần Nghiên Trúc có thể sống một cuộc đời vui vẻ, không lo lắng.
Đó là suy nghĩ của bà lão Trần Loan.
“Anh Thanh Vũ, Nghiên Trúc có thể học tập sử dụng pháp thuật ư?” Trần Nghiên Trúc chạy lại gần Thanh Vũ rồi hỏi, hai con ngươi nhỏ long lanh như một viên ngọc quý.
Thanh Vũ mỉm cười đáp: “Không những có thể sử dụng pháp thuật mà Nghiên Trúc còn gặp gỡ rất nhiều bạn bè cùng lứa.”
“Thật tốt quá! Nghiên Trúc sẽ học tập pháp thuật, sau đó dùng pháp thuật biến ra các món ăn ngon cho bà.” Trần Nghiên Trúc cầm lấy đôi tay chai sạn của Trần Loan, thanh âm non nớt, thơ ngây vang lên làm nội tâm mọi người cảm thấy ấm áp.
“Ta còn có chuyện phải làm, sau một thời gian nữa, mọi người hãy cho ta biết cảm nhận về hệ thống học viện nhé! Có lẽ, sau này, đó là nơi làm việc của mọi người đấy.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.” Văn Phác Chân nghiêm giọng đáp lại, ông ta biết rõ bản thân sẽ làm gì trong Quang Minh Giáo Đình vì Thanh Vũ từng nói với ông ta rồi.
“Có thể dạy dỗ cho các đứa trẻ thành người là một niềm vinh hạnh của tôi.” Võ Gia Hiệp vỗ ngực nói lớn.
“Không ngờ, một kẻ tán tu nhỏ nhoi như tôi cũng có thể trở thành thầy của người khác, cảm ơn Giáo Hoàng đã ban cho tôi một cơ hội thay đổi cuộc đời.” Trần Đình Hải khom người thật sâu.
“Còn chúng tôi thì sao?” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy ngại ngùng hỏi, hình như hai người không có công việc gì thì phải.
“Hai người có thể tham gia Công Hội Mạo Hiểm Giả rồi lập nhiều điểm cống hiến để đi vào tu luyện ở “bí cảnh”.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Vâng!” Quốc Tấn, Nhật Thy liền gật đầu đáp.
“Với lại, Giáo Đình đang cần rất nhiều nhân lực cho việc xây dựng hệ thống học viện, mọi người có thể đề cử những người đủ khả năng làm giáo viên, ta sẽ tự mình kiểm tra năng lực của bọn họ.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.
“Tạm biệt.” Cuối cùng, Thanh Vũ để lại một tiếng nói rồi biến mất trước mọi người.
Việc xây dựng các học viện mới bắt đầu chưa đủ một tháng, không cần vội vàng, Thanh Vũ bay giữa bầu trời trong xanh ngày mùa xuân tại Không Vũ Vương Triều, khoảng ba mươi phút sau, hắn nhìn thấy một dòng sông lớn chia cắt lãnh thổ thành hai bên, dòng sông này còn kéo dài xuyên qua nhiều thế lực, một con sông chiến lược đầy tiềm năng phát triển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui