Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

“Đúng là Lâm Phong rồi!” Mạc Ảnh Quân, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy nhìn thấy rõ người đang đứng cản đường cơn bão cát khổng lồ cực kỳ đáng sợ.
“Anh ta định làm gì thế?” Đường Ngọc Lan Anh khó hiểu.
Có vẻ như Lâm Phong kia là người quen của đám Hắc Tinh, Mạc Ảnh Quân.
“Đúng là không biết tự lượng sức, một mình hắn làm sao có thể ngăn chặn bão cát với phạm vi lớn như vậy chứ?” Hàn Hạo Nguyên cười lớn, hắn nhận ra ý định của Lâm Phong là ngăn chặn bão cát.
“Anh nghĩ rằng người tên Lâm Phong sẽ thực hiện hành động gần như là tự sát ấy ư?” Đường Ngọc Lan Anh không tin cho lắm.
“Đây không phải là tự sát, Lâm Phong rất am hiểu về linh lực hệ phong, có lẽ cậu ta đang thử chút gì đó.” Hắc Tinh nghiêm mặt nói.
“Tự sát!” Hàn Hạo Nguyên nhấn mạnh, không tin tưởng Hắc Tinh, và cũng xem nhẹ luôn cả Lâm Phong.
Bão cát kia đủ chôn vùi tu sĩ Kết Đan đỉnh phong, một tu sĩ Trúc Cơ viên mãn thì có thể làm gì hơn ngoài bị đống cát điên loạn đó cắt thành nhiều mảnh nhỏ, chết cực kỳ thảm hại.
“Tôi rất háo hức đấy.” Mạc Ảnh Quân nghiền ngẫm lên tiếng.
“Nếu là Lâm Phong thì chúng tôi tin tưởng anh ta.” Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy cười nói một cách tự tin.
Lâm Phong, Hắc Tinh đều đi cùng Thanh Vũ Chân Quân, người nào cũng sở hữu thiên phú bất phàm, việc chặn một cơn bão cát hoàn toàn có khả thi.
Đúng như những gì bọn họ nghĩ, Lâm Phong ngưng trọng quan sát bão cát khổng lồ, mỗi một hạt cát đều là thứ vũ khí nguy hiểm chết chóc, cắt xé thân thể của bất kỳ một sinh vật nào bị cuốn vào trong.
Tuy nhiên, Lâm Phong đang nhìn dòng chảy của gió mạnh, mỗi một bão cát đều do gió ngưng tụ mà thành, chỉ cần tìm ra điểm yếu nhất định thì có thể thay đổi hướng của bão cát hoặc thậm chí là chặn đứng sự hoạt động của nó.
Ánh mắt của Lâm Phong lập lòe, các cơn gió nhẹ vờn quanh thân thể cậu ta, Lâm Phong đang tận dụng số thời gian ngắn ngủi một cách hiệu quả nhất để tìm ra điểm yếu của bão cát, đứng trong áp lực lớn và một tinh thần đang căng thẳng cực độ, điều đó kích thích toàn bộ tâm thần lẫn cơ thể của Lâm Phong, chúng làm việc dưới hiệu suất lớn nhất.
Một cách để thúc đẩy bản thân đi đến cực hạn!
“Tìm ra rồi!” Lâm Phong ngưng tụ ánh mắt vào một điểm trong bão cát, cậu ta không thể nhìn thấy điểm yếu kia nhưng lại có thể cảm nhận bằng khả năng của bản thân.
Phong Lực Chi Thể!
Một loại thể chất rất đáng sợ trong việc bùng nổ sức mạnh cùng một lúc, nếu như không bị hạn chế bởi thể lực thì Phong Lực Chi Thể này xứng đáng nằm ở hàng đầu của Đạo Thể!
Tuy nhiên, điểm yếu của nó quá lớn, mỗi khi sử dụng thì nó liền rút cạn thể lực, linh lực của Lâm Phong.
Cậu ta chỉ có một cơ hội để ngăn cản bão cát!
“Khai Sơn Thiên Phong Chỉ!” Lâm Phong trầm giọng nói trong khi thúc giục linh lực, chúng bùng nổ lên bầu trời cao, ngay tại thời điểm đó, một ngón tay của Lâm Phong nhấn về phía bão cát.
Ầm!

Linh lực sôi trào dũng mãnh, chúng ngưng tụ thành một ngón tay khổng lồ tỏa ra áp lực như núi cao, một ngón tay này ẩn chứa sức mạnh như thể một ngọn núi thật sự.
Pháp thuật do Lâm Phong vừa tạo ra nhờ vào tu luyện Khai Sơn Ấn, Thiên Cấp hạ phẩm do Thanh Vũ đưa.
Lần này, Lâm Phong không sử dụng bản gốc, cậu ta đã sử dụng pháp thuật độc bản của bản thân!
Một trăm sợi gió lớn tạo thành một bàn tay ẩn chứa huyền diệu của Khai Sơn Ấn!
Đó là Khai Sơn Thiên Phong Chỉ!
Lâm Phong chỉ là một thiên tài hai sao nhỏ nhoi, tuy nhiên, cảnh giới của cậu ta ở thời điểm hiện tại là Trúc Cơ viên mãn, cộng với rất nhiều kỹ năng gia tăng sức mạnh của Thánh Kỹ Sĩ.
Tất cả những yếu tố kia tạo ra một đòn pháp thuật chứa đựng sức mạnh đồng thời bạo phát của một trăm pháp thuật ngang với Tam Dương hậu kỳ!
Thêm huyền diệu thâm ảo của Khai Sơn Ấn.
Khai Sơn Thiên Phong Chỉ lao vù đi với tốc độ nhanh chóng như một cơn gió lướt qua không khí, quá nhanh! Sợ là ngay cả tu sĩ Tam Dương hậu kỳ chẳng thể bắt kịp vận tốc tấn công của nó.
Ầm!
Trong một chớp mắt sau, Khai Sơn Thiên Phong Chỉ đâm chuẩn xác vào một điểm của bão cát khổng lồ…
Ầm!
Và rồi, Khai Sơn Thiên Phong Chỉ vỡ nát thành những mảnh vỡ linh lực tán loạn ra xung quanh, còn bão cát thì đột nhiên đứng yên ngay tại chỗ, pháp thuật đã phá vỡ điểm yếu của bão cát, ngăn chặn các cơn gió đang gào thét thổi bay cát bụi kia.
Bành!
Một lượng lớn cát vàng, thi thể nát nhừ của thực vật hay sinh vật cùng nhau rơi xuống từ trên không gần năm mươi mét.
“Thành công rồi!” Lâm Phong thở dài một hơi rồi lẩm bẩm.
“Hahaha, Lâm Phong, một đòn kia rất ấn tượng đấy!” Bỗng dưng, một bàn tay đặt lên vai Lâm Phong, tùy theo đó là một giọng nói phấn khích quen thuộc.
Lâm Phong bị người khác chạm đến vì mất cảnh giác sau khi đạt được một thành tựu ưu tú, cậu ta giật bắn người ra khoảng cách xa, hai mắt ngưng trọng nhìn lại vị trí cũ.
“Hắc Tinh?” Lâm Phong bất ngờ thốt ra.
“Lâm Phong, pháp thuật kia tên là gì vậy?” Mạc Ảnh Quân cười lớn hỏi trong khi bước đi đến gần Lâm Phong cùng những người khác.
Lâm Phong nghi ngờ nhìn lướt qua một vòng, cậu ta quen biết rất nhiều người nên tâm trạng thay đổi, trở nên vui vẻ hơn.
Trước khi vào Trúc Cơ Cốc, Lâm Phong chỉ mạnh ngang Kết Đan hậu kỳ một chút, gặp gỡ nhiều nguy hiểm chết người buộc cậu ta phải đề cao thực lực, trải qua hơn ba bốn chục trận chiến gian khổ nhưng lại không gặp gỡ người quen, khiến cho tâm lý của Lâm Phong hơi căng cứng.

Bây giờ tốt rồi, gặp gỡ người quen, áp lực nặng nề trong lòng bỗng nhiên tan biến thành mây khói.
“Khai Sơn Thiên Phong Chỉ, đó là tên gọi do tôi đặt cho nó.” Lâm Phong mỉm cười trả lời.
“Cái tên rất hay đó nha, anh Lâm Phong có thể dạy cho em không?” Trịnh Quốc Tấn hớn hở nói.
“Không thể, đây là thần thông độc bản, nếu muốn tu luyện cần rất nhiều điều kiện khó khăn, một trong những điều kiện là thể chất giống như tôi, Phong Lực Chi Thể.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói trong khi lắc đầu.
“Ngươi tự sáng tạo ra pháp thuật?” Hàn Hạo Nguyên trừng mắt hỏi, chuyện này quá kinh người.
“Anh chỉ vừa tạo ra pháp thuật nhưng lại đem nó đi thử nghiệm với cơn bão cát lớn thế này sao?” Đường Ngọc Lan Anh nói với vẻ mặt khó tin.
“Hai người là?” Lâm Phong nhìn qua hai người lạ mặt.
“Ta là Hàn Hạo Nguyên, Cửu Kiếm trong Tử Vi Cửu Kiếm!” Hàn Hạo Nguyên ưỡn ngực nói lớn.
“Chưa nghe qua.” Lâm Phong nhàn nhạt nói ra.
“Tôi là Đường Ngọc Lan Anh, một Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân Quốc.” Đường Ngọc Lan Anh mỉm cười giới thiệu.
“Hân hạnh, tôi là Lâm Phong, một Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình.” Lâm Phong nở nụ cười để giới thiệu, hoàn toàn không tự cho bản thân cao hơn người khác mặc dù cậu ta vừa làm nên một chuyện đủ chấn động Tử Vi Châu.
Sáng tạo ra pháp thuật mới!
Nghe nói chỉ những thiên tài siêu quần bạt tụy, thiên phú vô song, ngộ tính tuyệt thế mới có thể làm ra chuyện giống vậy ở lúc cảnh giới còn chưa cao.
Không ngờ Đường Ngọc Lan Anh lại tận mặt nhìn thấy một thiên tài trong các quyển sách cổ.
Hàn Hạo Nguyên thì rất bất ngờ, thấy thần thái bình tĩnh của Lâm Phong, hắn ta liền cảm thấy cái danh Tử Vi Cửu Kiếm này không đáng một đồng trong mắt của bọn họ.
Nhìn đi, bọn họ trực tiếp bỏ qua Hàn Hạo Nguyên để trò chuyện vui vẻ.
“Thật tiếc quá, ước gì tôi cũng có thể tu luyện pháp thuật đó, trông rất ngầu đấy.” Trịnh Quốc Tấn than thở.
“Em cũng rất muốn tu luyện pháp thuật đó.” Lê Nhật Thy cười nhẹ nói.
“Một bản Khai Sơn Ấn đủ cho hai người tu luyện rồi, đừng nghĩ đến pháp thuật này của tôi, nó rút đi tám phần mười linh lực lận đấy.” Lâm Phong thản nhiên nói ra.
“Tám phần mười? Pháp thuật này ăn nhiều linh lực thật.” Mạc Ảnh Quân cười khổ.
“Chúng ta lên đường thôi, còn khoảng ba ngày nữa mới đến đỉnh núi ở đó.” Hắc Tinh lên tiếng hối thúc.

Hành động của Lâm Phong ngay hôm nay kích thích Hắc Tinh tìm kiếm thần thông độc bản của riêng mình, nhưng Thánh Viên Thông Linh Quyền thực sự quá mạnh, đó cũng là một thứ đang ghì chặt Hắc Tinh.
Liệu thần thông của bản thân có vượt qua được Thánh Viên Thông Linh Quyền hay không?
Nếu như nó quá yếu thì Hắc Tinh phải làm sao đây?
Chẳng lẽ lại bỏ nó qua một bên rồi tiếp tục sử dụng Thánh Viên Thông Linh Quyền?
Hắc Tinh không biết là các lối suy nghĩ như thế đang dần trở thành một bức tường ngăn cản tu sĩ của Quang Minh Giáo Đình tìm kiếm bản ngã của bản thân trong việc sáng tạo ra thần thông.
Người nào không thể kiên định với bản ngã thì không bao giờ có quyền tạo ra thần thông độc bản.

“Mấy người của Quang Minh Giáo Đình đều biến thái đến vậy sao?” Hàn Hạo Nguyên vừa đi vừa nghĩ thầm.
Một tên Hắc Tinh thôi đủ cho Hàn Hạo Nguyên đau đầu không thôi.
Với dự tính tìm kiếm các Tử Vi Cửu Kiếm khác để thoát khỏi bàn tay lông lá của Hắc Tinh, tuy nhiên, giờ đây lại thêm một kẻ trâu bò, sợ rằng các Tử Vi Cửu Kiếm khác không đủ thực lực chống lại.
Trừ các Tử Vi Cửu Kiếm nằm trong ba vị trí đầu, ba kẻ đó rất cường đại!
Nhất là Tử Vi Nhất Kiếm, một kiếm rơi xuống, toàn bộ đệ tử của Tử Vi Kiếm Tông đều phục!
“Một kích đánh nát bão cát, sức mạnh này thật đáng sợ.” Đường Ngọc Lan Anh chưa tỉnh lại sau sự rung động do Lâm Phong tạo ra.
“Quang Minh Giáo Đình là một tổ chức như thế nào?” Đường Ngọc Lan Anh suy nghĩ trong lòng.
Hắc Tinh hứa với cô là dẫn cô đến gặp Giáo Hoàng, Thanh Vũ Chân Quân đang nổi tiếng gần đây, càng lúc cô càng muốn tìm hiểu về Giáo Đình và cũng hi vọng vị Giáo Hoàng kia đồng ý giúp đỡ Đại Hiền Tân Quốc như lời Hắc Tinh từng nói.

Kế tiếp, cả nhóm di chuyển về phía Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, số linh dược thần kỳ càng lúc càng xuất hiện dày đặc, mỗi một linh dược do một hung thú hay cả tộc quần bảo vệ, chẳng có một sinh vật có trí khôn nào xuất hiện trước mặt cả nhóm cả.
Hình như, toàn bộ sinh vật bản thổ đều là hung thú.
Bọn họ cũng gặp gỡ một ít tu sĩ, tất cả đều đã đột phá đến Trúc Cơ viên mãn và đang tìm kiếm cơ duyên, tuy vậy, khi gặp phải nhóm của Hắc Tinh, Lâm Phong thì các tu sĩ đứng nhìn từ phía xa, không lại gần để chào hỏi.
Ba ngày trời dài đằng đẵng thấm thoát trôi qua, cuối cùng thì cả nhóm đã đi đến chân núi Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn.
“Trời ạ, có một ngọn núi lớn đến vây sao? Nó đâm xuyên qua cả mây mù luôn ấy.” Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn, hay các thiên tài của Hoàng Cương Đao Tông đều kinh ngạc vì sự hùng vĩ của Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn.
Cảnh vật ở đây khá yên tĩnh, không có hung thú hoạt động, tuy nhiên, bọn họ có thể cảm nhận ra ít luồng khí tức đang ẩn mình xa xa, đó là tu sĩ, yêu tộc đã thành công vượt qua nhiều chông gai để đến đây.
“Nó phải cao ít nhất mười ngàn mét.” Hắc Tinh trầm trồ nói ra.
“Thật sự quá hùng vĩ rồi!” Mạc Ảnh Quân thán phục.
“Chúng ta sẽ lên đỉnh núi ư?” Đường Ngọc Lan Anh nhỏ giọng hỏi.

Bọn họ nhìn thấy một con đường đi thẳng lên ngọn núi, ngoài các dốc đá dựng đứng làm người lạnh gáy, xung quanh các con đường nhỏ hẹp kia là một mảng rừng rậm khổng lồ xanh mượt, chúng tỏa ra một luồng khí tức hoang sơ, thần bí.
“Các loài cây thực vật này phải sống ít nhất hơn hai, ba ngàn năm rồi.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói ra.
“Nếu như đặt ở ngoài thì chúng đã là nguyên liệu cấp năm trở lên.” Hắc Tinh nói với vẻ mặt tiếc nuối, Hắc Viên tộc đang có một gia sản rừng rậm lớn nên cậu ta biết nhiều kiến thức về linh mộc.
“Chúng ta đi lên thôi.” Hàn Hạo Nguyên cười nói ra.
Cả nhóm đều gật đầu đồng ý, đỉnh núi là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, dù cho nó cao hơn đi chăng nữa thì họ vẫn phải leo lên trên đó.
Cơ duyên đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ chắc chắn đang chờ đợi họ!
“Khặc khặc, một đám nhân loại ngu xuẩn, ta Hác Vệ Minh không cho phép bàn chân bẩn thỉu của các ngươi đặt lên Trúc Cơ Sơn!” Đột nhiên, một giọng nói âm trầm như thể tiếng gào thét vang lên, và sau đó thì một bóng đen bay trên bầu trời xuất hiện, ngăn cản đường của cả nhóm.
“Hắc Lôi Dạ Xoa tộc!” Hàn Hạo Nguyên giật mình thốt ra, ánh mắt ngưng trọng xen lẫn căng thẳng.
Sự xuất hiện của Hác Minh Vệ đến từ chủng tộc Hắc Lôi Dạ Xoa khiến Hạn Hạo Nguyên căng cứng cơ thể!
Ngay cả khi nhìn thấy Lâm Phong thể hiện pháp thuật tự sáng tạo thì Hàn Hạo Nguyên cũng chưa phản ứng mãnh liệt như thế này.
Một tồn tại rất ghê gớm, đủ để Tử Vi Cửu Kiếm cẩn thận, cảnh giác cao độ.
Ầm! Ầm!
Tiếng bước chân trầm trọng vang lên loạn nhịp, một nhóm yêu tộc chạy đến gần Hác Minh Vệ.
Tứ Tí Linh Hầu, Hắc Mục Ma Hổ, Lục Dực Biên Bức, Ngân Giác Hỏa Tê, Độc Giác Ngân Lang tộc…
Mỗi một yêu tộc đều tỏa ra áp lực cao lớn bằng với Trúc Cơ viên mãn!
Nhất là những yêu tộc đứng đầu càng mạnh hơn nữa, linh áp tương đương Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ.
Còn Hác Minh Vệ mạnh nhất với chiến lực Kết Đan hậu kỳ gần sánh vai đỉnh phong, tia điện màu đen đậm đặc rít gào vây quanh thân thể khổng lồ, hai cánh giống như phi long đầy uy mãnh, các móng vuốt sắc nhọn đang tỏa ra mùi máu tươi chứng tỏ không ít hung thú, tu sĩ chết thảm dưới vuốt của hắn.
“Cái tên xấu xí này gọi là Hắc Lôi Dạ Xoa à?” Hắc Tinh hăng hái nói.
“Đúng vậy.” Hàn Hạo Nguyên trầm giọng trả lời.
“Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, một chủng tộc đến từ Loạn Giới Thâm Hải, tổ địa của bọn họ là Hắc Lôi Quỷ Minh Đảo, một hòn đảo rộng lớn gần bằng Thiên Quy Đảo, nhưng nó là vật trong bàn tay của Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, người đời đồn đãi rằng ở chỗ sâu Hắc Lôi Quỷ Minh Đảo có một Minh Hà thông đến Cửu U Hoàng Tuyền.”
“Và Hắc Lôi Dạ Xoa tộc chính là một chủng tộc có nguồn gốc từ vùng đất âm đó.”
“Nhưng Hắc Lôi chỉ là một lực lượng yếu nhất của Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, khi huyết mạch tinh thuần đạt đến trình độ nhất định, Hắc Lôi sẽ thay đổi bản thân, chủng tộc tiến hóa thành Ám Lôi Dạ Xoa Vương Tộc, Minh Lôi Dạ Xoa Hoàng Tộc hay thậm chí là Âm Lôi Quỷ Dạ Xoa Đế Tộc!”
“Ta đọc đường các thông tin đó từ một quyển sách cũ trong Tàng Thư Các của tông môn, không biết nó có phải là sự thật hay là không.”
“Xem ra đối thủ của chúng ta có lai lịch rất dọa người.” Mạc Ảnh Quân cười nhẹ nói.
“Nghĩ nhiều làm cái gì, trực tiếp đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!” Hắc Tinh cười lớn một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui