Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Khai Sơn Thành, trung tâm của ba ngọn núi lớn, nơi này được Khai Sơn Tông nghiêm phòng cẩn mật, không để cho bất kỳ một người nào vào trong ngoại trừ nhận được sự cho phép của cao tầng trong Khai Sơn Tông.
Giờ phút này, mấy chục Trưởng Lão và ba Thái Thượng Trưởng Lão cùng Tông Chủ đang ngồi quây quanh một cái bàn tròn, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi nhưng lại nghiêm túc đến lạ thường, lâu lâu còn cau mày trầm tư, khó xử.
“Lý Duy Mạnh Trưởng Lão, anh nói không biết bọn họ là ai trừ thông tin do chính họ nói ra?” Đinh Ngọc Thạch nhìn Lý Duy Manh và cất tiếng hỏi.
Lý Duy Mạnh gật đầu trả lời: “Đúng vậy, họ tự xưng là họ là người của một tổ chức gọi là Quang Minh Giáo Đình, nhưng toàn bộ Khai Sơn Tông chưa bao giờ nghe đến cái tên xa lạ đó.”
“Thực lực của họ cũng mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc, nhất là người tên Hắc Tinh kia từng đánh chết Cuồng Phong Thú bằng một đấm duy nhất!” Lý Duy Mạnh ngưng trọng nói, âm thanh nhấn mạnh.
“Bọn họ trợ giúp chúng ta nhưng không đòi hỏi gì sao?” Một Thái Thượng Trưởng Lão hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lý Duy Mạnh nhìn ông ấy rồi trả lời tiếp: “Họ không cần hồi báo, họ nói là họ thích giúp đỡ người khác.”
“Thật là lạ lùng!” Một Thái Thượng Trưởng Lão khác cau mày lên tiếng.
“Có khi nào họ đang âm mưu gì không?” Một Trưởng Lão kinh ngờ.
Nghe vậy, những người khác cũng suy nghĩ cẩn thận, Khai Sơn Tông đang lâm vào tình thế xấu, nhiều đệ tử, Trưởng Lão chết trận, thiếu thốn nguồn nhân lực lẫn sức mạnh để giữ địa vị trong mắt các thế lực một sao khác, đây là thời khắc quan trọng cần phải vượt qua của Khai Sơn Tông.
Nếu như đám người kia có ý đồ gì thì Khai Sơn Tông không chịu nổi.
Giờ ai cũng tin Lý Duy Mạnh là Hắc Tinh đánh chết Cuồng Phong Thú trong một đấm, bởi vì Hắc Tinh đã thể hiện một sức mạnh vượt trội, nghiền ép cả Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, những người khác cũng không kém chút nào, dư sức đánh bại Trưởng Lão của Khai Sơn Tông.
“Nếu như bọn họ có tính toán gì thì cần thiết phải đứng ra giúp đỡ chúng ta không?” Lý Duy Mạnh phản bác lại.
“Lý Duy Mạnh Trưởng Lão nói rất đúng, bọn họ không cần phải làm như vậy.” Đinh Ngọc Thạch đồng ý với Lý Duy Mạnh, ông ấy vừa nói vừa gật đầu.
“Huống chi ta nhìn bọn họ đều là thiên tài nổi bật hoặc đang che dấu tu vi thật sự, nếu như có ý đồ thì bọn họ đã làm rồi, không cần chờ đợi lâu đến vậy.”
“Tông Chủ suy nghĩ chu đáo, có lẽ bọn họ đến từ một nơi phương xa nào đó, chúng ta không biết về họ là chuyện hiển nhiên.” Một Thái Thượng Trưởng Lão lên tiếng đồng tình với Đinh Ngọc Thạch.
Mọi người ở trong phòng họp quan trọng đều đưa ra ý kiến hay suy đoán của cá nhân cho những người khác biết và giải quyết, chẳng bao lâu sau, Đinh Ngọc Thạch khoát tay nói:
“Hãy đối xử với bọn họ như một người bạn thân thiết, đừng để bọn họ có ấn tượng xấu về Khai Sơn Tông!”

“Còn nữa, theo ta thấy, chúng ta không nên tiết lộ thực lực của bọn họ cho người ngoài, tránh để bọn họ dính phiền phức và hãy hỗ trợ họ trong chuyến đi đến Trúc Cơ Cốc.”
“Vâng!” Mọi người cao giọng trả lời, trước đó, một Trưởng Lão đã suy đoán đúng mục đích của Thanh Vũ và mọi người, đó là đi đến Trúc Cơ Cốc.
Ba người đều là thiên tài hiếm có, tất nhiên phải chọn mục tiêu để vươn cao hơn rồi, suy đoán ra được việc đó rất dễ dàng.
“Lý Duy Mạnh, ông hãy dẫn đường cho họ đến Trúc Cơ Cốc, cố gắng tạo ra một mối quan hệ tốt đẹp, thân thiết, có lẽ sau này Khai Sơn Tông cần bọn họ trợ giúp!” Đinh Ngọc Thạch trầm giọng ra lệnh cho Lý Duy Mạnh.
“Vâng, tôi sẽ làm tốt chuyện này, xin Tông Chủ cứ yên tâm.” Lý Duy Manh gật đầu trả lời, nhưng đôi mắt ông thì toát ra một sự lo lắng, bởi vì đứa con gái của ông đang bị chấn thương về tinh thần, ông không thể ở bên cạnh con gái nếu như đi tới Trúc Cơ Cốc, nhưng việc của tông môn thì quan trọng, ông không thể từ chối.
“Mặc dù những người đó không cần báo đáp, nhưng Khai Sơn Tông không thể mất đi lễ nghi vốn có, hãy tặng cho họ một phần quà lớn!” Đinh Ngọc Thạch tiếp tục nói ra.
“Tôi có một phần tài liệu luyện khí cấp ba, Hoàng.” Một Trưởng Lão nói khẽ.
“Tôi vừa thu thập được một linh dược cấp ba tinh phẩm gọi là Hồng Mang Thảo, nó khá đắt giá.” Một Thái Thượng Trưởng Lão đặt hạp ngọc lên bàn.

“Cảm ơn mọi người đã góp sức, Khai Sơn Tông vĩnh viễn ghi nhớ công lao của mọi người.” Sau cùng, Đinh Ngọc Thạch chọn được năm phần quà cấp ba, phẩm chất tốt để tặng cho Không Yên, Hắc Tinh, Lâm Phong.
Trong trận chiến với thú triều, Khai Sơn Tông dốc toàn lực vào tăng cao chiến lực, sử dụng gần như toàn bộ tài nguyên trong kho nên bây giờ không thể rút ra thứ quý giá gì, cho nên Đinh Ngọc Thạch đành phải nhờ vào tài sản cá nhân của các Trưởng Lão mà thôi.
Lý Duy Mạnh thấy mọi người quyết định kết giao với đoàn người Thanh Vũ, nội tâm ông thả lỏng hơn nhiều, chính ông đưa ra lời khẩn cầu giúp đỡ Khai Sơn Tông, nếu như Khai Sơn Tông trở mặt hay làm việc gì đó sai trái thì ông sẽ trở thành một người bất nghĩa, vô ơn.
“Cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người hãy trở về làm việc đi.” Đinh Ngọc Thạch vừa phất tay ra hiệu vừa nói.
Các Trưởng Lão nghe thế, bọn họ liền đứng lên rồi rời khỏi phòng, một số thí trị thương, một số thì tiếp tục làm việc, dàn xếp công chuyện, một số thì tu luyện…
“Anh có chuyện chưa nói đúng không?” Sau cùng, căn phòng còn lại hai người là Đinh Ngọc Thạch và Lý Duy Mạnh, Đinh Ngọc Thạch là người lên tiếng hỏi.
Lý Duy Mạnh nghiêm mặt gật đầu, giọng nói suy tư: “Bầy thú triều tấn công chúng ta không phải là thứ đáng sợ nhất của Tử Mộ Sâm Lâm.”
“Tại sao anh lại biết?” Đinh Ngọc Thạch kinh ngạc hỏi.
“Có hai người đi chung với những người đến đây giúp đỡ chúng ta đã tiến vào Tử Mộ Sâm Lâm giải quyết thứ nguy hiểm nhất ở đó, một người trong số đó là Giáo Hoàng, tồn tại đứng đầu Quang Minh Giáo Đình.” Lý Duy Mạnh nghiêm giọng nói tiếp.

“Giáo Hoàng? Người đó thế nào?” Đinh Ngọc Trang cũng ngưng trọng.
“Không biết!” Lý Duy Mạnh nhẹ nhàng lắc đầu.
“Xem ra quyết định giao hảo với họ là đúng!” Đinh Ngọc Thạch nhắm mắt rồi nói nhỏ, lưng dựa vào cái ghế bông mềm mại.

“Giáo Hoàng, chị Ngọc Trang trở lại rồi!” Dương Khả vui vẻ chỉ tay về phía cánh rừng, cô cùng vài người đang đứng chờ đợi Thanh Vũ, Ngọc Trang.
“Bạn tốt không sao hết, Hoa Linh vui lắm á!” Hoa Linh vui vẻ bay vòng vòng mọi người sau đó cô bé bay thẳng đến gần Lam Sương Thiên Điều rồi chiếm giữ vị trí đỉnh đầu của nó.
“Bọn họ không bị thương gì hết.” Tiêu Mị thở dài một hơi.
“Giáo Hoàng làm sao gặp chuyện gì được chứ?” Hắc Tinh cười nhẹ một tiếng, với những gì Thanh Vũ tặng cho cậu thì cậu đã xem Thanh Vũ là một người không gì không làm được,
Ngay cả máu của một chủng tộc thời kỳ cổ xưa còn mang ra tặng được thì mọi thứ khác đã quá bình thường rồi.
“Mọi người làm rất tốt.” Thanh Vũ đứng trên lưng Lam Sương Thiên Điểu, hắn cất giọng khen ngợi, Thanh Vũ kiểm tra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ tăng cao danh vọng của Giáo Đình và phát hiện đã hoàn thành thêm một ít.
“Bên trong Tử Mộ Sâm Lâm có gì vậy thưa Giáo Hoàng?” Không Yên hiếu kỳ hỏi.
“Một ít thứ mà thôi.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời, không nói nhiều vì người đứng gần đó rất đông, bọn họ đang tập trung tới đây vì nhìn thấy hung thú là Lam Sương Thiên Điểu.
“Nếu không có gì nữa thì chúng ta tiếp tục lên đường đến Hàn Linh Tông đi.” Ngọc Trang nói khẽ.
“Mọi thứ đều ổn cả, chúng ta có thể lên đường ngay bây giờ.” Lâm Phong gật đầu trả lời.
“Mọi người chờ đã!” Đột nhiên, Lý Duy Mạnh vội vã chạy đến từ đằng xa, ông còn cầm ít vật ở trên tay.
“Lý Duy Mạnh, tại sao ông lại gấp gáp vậy?” Không Yên lên tiếng hỏi.
“Khai Sơn Tông có chút phần quà mọn dành tặng cho mọi người, xin hãy nhận lấy.” Lý Duy Mạnh vừa cười vừa đưa mấy cái hạp ngọc cho Không Yên, vẻ mặt kiên định chứng minh rằng Lý Duy Mạnh phải đưa được phần quà này tận tay, không thể rút lại.

Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh nhìn món quà, bọn họ không biết phải làm sao thì giọng nói từ tốn của Thanh Vũ vang lên:
“Cứ nhận lấy đi, đó là tấm lòng của Khai Sơn Tông, chúng ta không thể thất lễ.”
“Vâng!” Ba người gật đầu sau đó Không Yên đại diện nhận lấy món quà từ Lý Duy Mạnh, đến đây, cả hai bên đều vui vẻ hết.
“Mọi người đang chuẩn bị đi đến Hàn Linh Tông phải không?” Lý Duy Mạnh cười hỏi tiếp.
“Đúng vậy, Hàn Linh Tông chuẩn bị tổ chức đại hội tiêu diệt Xích Nghĩ, chúng tôi định đến đó tham dự.” Thanh Vũ khẽ trả lời.
“Vậy thì tốt quá, tôi có thể làm người dẫn đường cho mọi người, vì Khai Sơn Tông cũng sẽ cử một ít thiên tài đến đó tham dự, sẵn tiện tiến vào Trúc Cơ Cốc lịch luyện một phen.” Lý Duy Mạnh hào hứng nói.
“Nhưng vậy cũng được nhưng ta nghĩ rằng đây là thời gian khó khăn của ông phải không?” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Hình như con của ông đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng, ta nghĩ rằng ông hãy trở về chăm lo cho con gái thì hơn.”
Lý Duy Mạnh kinh ngạc sau khi nghe Thanh Vũ khuyên bảo, ông cười khổ gật đầu: “Đó quả là một vấn đề nghiêm trọng.”
“Nhưng tôi phải dẫn đường cho mọi người vì tôi là đại diện của Khai Sơn Tông, làm việc gì cũng dễ hơn nhiều.”
“Nếu ông đã kiên quyết như thế thì ta cũng không nhiều lời nữa, đây là một viên Đinh Thần Đan cấp hai, hãy chuyển nó về cho con gái của ông sử dụng, hi vọng nó sẽ giúp ít cho cô ấy.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói trong khi dùng linh lực nâng một viên đan dược bay vào tay của Lý Duy Mạnh trước vẻ mặt bất ngờ của ông ấy.
“Định Thần Đan?” Lý Duy Mạnh mở to mắt ra nhìn viên đan dược kia.
Định Thần Đan là một loại đan dược quý giá, khó tìm các tài liệu luyện chế nên mắc hơn đan dược cùng cấp ba bốn lần, hơn thế nữa, viên đan dược trong tay ông có phẩm chất là tuyệt phẩm, giá trị càng cao hơn nhiều,
Cho dù Lý Duy Mạnh đủ tiền chi trả nhưng cũng không thể mua được!
“Cảm ơn ngài!” Lý Duy Mạnh nói trong khi cúi đầu, âm thanh kính trọng hơn nhiều, đó là vị Thanh Vũ vừa giúp đỡ cho người thân của ông, ông không còn cái giá đỡ của Trưởng Lão nữa, bây giờ ông là một người cha tận tụy đang cảm kích người cứu giúp đứa con gái bé bỏng.
Thanh Vũ cười gật đầu: “Hãy đi chuẩn bị đi.”
Lý Duy Mạnh lại cúi đầu một cái rồi rời khỏi, đi nhờ người chuyển đan dược về Hắc Ấn Thành khoảng chừng năm phút sau, ông ta trở lại tường thành, khuôn mặt tươi tắn, Lý Duy Mạnh còn dẫn theo hai người, một nam, một nữ, ai cũng ưa nhìn, khí chất thì phi thường, vẻ mặt tự tin vì hai người họ là thiên tài một sao của Khai Sơn Tông, cảnh giới cũng ở Trúc Cơ đỉnh phong.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ cười nói, mọi người bước lên lưng Lam Sương Thiên Điểu, bay về phía xa, thẳng đến Hàn Linh Tông.
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu ngửa đầu gáy to.
“A!” Hai đệ tử thiên tài của Khai Sơn Tông đột nhiên hét to theo, vẻ mặt xanh xao vì cảm nhận được sự đáng sợ của Lam Sương Thiên Điểu, lúc đầu bọn họ còn không coi Lam Sương Thiên Điểu ra gì, nhưng khi nó gáy thì nó bộc lộ ra một nguồn linh áp kinh khủng, làm cho đôi chân hai người mềm nhũn ra, không đứng vững và miệng thì không tự chủ được.

“Đừng làm bậy!” Thanh Vũ vỗ đầu Lam Sương Thiên Điểu, không cho phép nó tỏa ra thêm một luồng linh áp nào nữa, cái thằng này quá kiêu ngạo, không cho phép hai người kia đặt chân lên lưng dù họ là thiên tài một sao đi chăng nữa.
Dương Khả, Tiêu Mị, Hoa Linh thì quây quần bên Ngọc Trang, bốn người nói chuyện với nhau rất nhiều, hiển nhiên Lý Duy Mạnh hay tất cả những người khác đều không thể nhìn thấy được khuôn mặt thật của bốn người, không thể nghe nội dung bọn họ nói nữa, tất cả đều bị ngăn chặn bởi Ngọc Trang hay Thanh Vũ.
“Chị Ngọc Trang, có vẻ như chị đang không vui nhỉ?” Tiêu Mị quan tâm hỏi.
“Chỉ là một chút chuyện ở bên trong cánh rừng đó làm chị không hài lòng lắm.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói, còn mắt thì liếc nhìn Thanh Vũ một cái.
Dương Khả, Tiêu Mị, Hoa Linh đều tinh ý, bọn họ cũng nhìn sang Thanh Vũ và biết vấn đề nằm ở đâu.
“Đừng buồn nữa, Hoa Linh có nhiều kẹo lắm nè, bạn Ngọc Trang ăn không, Hoa Linh sẽ cố nén đau đớn để nhường cho bạn một viên kẹo.” Hoa Linh vừa nói vừa đưa một viên kẹo tới tay Ngọc Trang, vẻ mặt nhăn nhó vì không nỡ.
“Cảm ơn lòng tốt của em nhé.” Ngọc Trang mỉm cười ăn viên kẹo.
“Ăn thiệt hả?” Hoa Linh ngây người.
“Không phải Hoa Linh tặng cho chị Ngọc Trang sao?” Tiêu Mị lên tiếng hỏi.
“Chị cũng có kẹo nè, Hoa Linh ăn không?” Dương Khả bắt lấy cơ hội tiếp cận Hoa Linh, ánh mắt như đang muốn ôm trọn Hoa Linh vào vòng tay vậy.
“Bạn Dương Khả nhìn gian quá, Hoa Linh không lấy đâu!!” Hoa Linh lắc đầu nói.
Ngọc Trang, Tiêu Mị cười khúc khích nhìn Dương Khả đang bị tổn thương, vẻ mặt ngây ngốc.

Khai Sơn Tông đánh bại thú triều, giết chết phần lớn Tử Mộ Thú, lấy đầu của con Tử Mộ Thú dẫn đầu, việc đó trở thành một tin tức nóng hổi và lan rộng ra bốn phương tám hướng, các đệ tử của thế lực thì truyền tin về, tán tu thì thích bàn tán xôn xao, nói chuyện phiếm trong lúc xả giao.
Kéo theo đó, một nhóm người tự xưng là người của Quang Minh Giáo Đình cũng nổi tiếng với thực lực áp đảo, nghiền nát Tử Mộ Thú, là nhân tố quyết định trận chiến thắng vinh quang của Khai Sơn Tông.
Tuy nhiên, nhiều người không tin tưởng cho lắm, cái gì đánh chết Cuồng Phong Thú, đánh bại Tử Mộ Thú cảnh giới Kết Đan hậu kỳ trong khi bản thân chỉ mới Trúc Cơ đỉnh phong?
Đang nằm mơ chưa tỉnh ngủ sao?
Thế là, cả tu chân giới khi nghe được tin tức chấn động kia đều khịt mũi, khinh thường một câu: “Nói xằng nói bậy, căn bản không có chuyện đó!”
Mặc cho người tận mắt nhìn thấy trận chiến giải thích, thuyết phục nhưng mọi người vẫn khăng khăng không tin tưởng.
Dù vậy, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của Thanh Vũ vẫn tăng lên đều đều, được khoảng bốn mươi phần trăm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui