Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

“Ngô Bá, rốt cuộc thì ngươi dẫn kẻ nào tới đây?!” Mã Tiểu Hầu truyền âm cho Ngô Bá, âm thanh run rẩy.
“Ta không biết!” Ngô Bá lắc đầu trả lời, hắn không báo ra địa vị của Thanh Vũ để tránh gây thêm nhiều phiền phức cho bản thân.
Ngô Bá không sợ Huynh Đệ Hội trách tội xuống đầu vì ngay ngày hôm nay, có thể Huynh Đệ Hội phải biến thành mây khói trước một Giáo Hoàng thần bí.
Với thân phận một Tín Đồ, Ngô Bá chưa biết nhiều về Giáo Đình, nhưng Ngô Bá lại hiểu rõ các cường giả mạnh mẽ của Không Vũ quốc cũng không dám loạn ngôn về Giáo Hoàng, mỗi lần nhắc đến điều cung kính cẩn thận từng li từng tí một.
Phải biết, các cường giả kia đều có cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong, nửa bước Tam Dương kỳ, bọn họ đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, nhưng chẳng là gì khi so với Giáo Hoàng của Giáo Đình cả.
Ngô Bá không coi trọng mấy tu sĩ của Huynh Đệ Hội, người mạnh nhất mà Ngô Bá từng gặp cũng chỉ vừa đột phá Nhị Dương đỉnh phong.
Dù có sử dụng toàn lực thì vẫn thua trong một giây khi chiến đấu với Giáo Hoàng.
“Khốn kiếp, ngươi gây họa lớn rồi.” Mã Tiểu Hầu nghiến răng trừng Ngô Bá một cái, đột nhiên có kẻ tới phá đám Huynh Đệ Hội, Mã Tiểu Hầu rất tức giận, lồng ngực muốn nổ tung ra ngoài luôn rồi.
Nếu người ở trên trách tội thì Mã Tiểu Hầu phải gánh chịu nhiều trừng phạt.
“Còn đứng đó làm gì, vào trong nói chuyện chút nào.” Giọng nói bình tĩnh vọng ra từ căn nhà, Thanh Vũ đang ngồi trên một cái ghế ở giữa, ở xung quanh, mấy chục thành viên của Huynh Đệ Hội bị áp lực đè nặng xuống mặt đất, nét mặt hoảng sợ.
Bọn họ không thể cử động dù là một ngón tay đi chăng nữa, phảng phất, người thanh niên trẻ tuổi kia chính là một ngọn núi cao, mang theo trọng lượng khủng bố trấn áp tất cả.
Mã Tiểu Hầu đành phải bước đi một cách đau khổ, hắn nhìn vào Thanh Vũ rồi cười khan nói: “Vị đại ca này, chúng ta không hề có ân oán gì, chuyện này đến đây là thôi được chứ? Tôi sẽ thay mặt Huynh Đệ Hội đền bù xứng đáng cho đại ca.”
Thanh Vũ nhấc mí mắt lên hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, tôi cho thể đưa cho đại ca mười ngàn linh thạch hạ phẩm để đền tội.” Mã Tiểu Hầu vội vàng lên tiếng trả lời, sắc mặt vui vẻ, với loại cường giả mà Mã Tiểu Hầu bó tay, hắn sử dụng thủ đoạn dụ dỗ bằng tài nguyên.

Làm cho việc ở đây nhỏ đi, từ đó thoát khỏi nhiều phiền phức quấn thân, mười ngàn linh thạch tránh khỏi sự trừng phạt của người ở bề trên là quá đáng giá, nói không chừng còn kết giao với một cường giả mạnh mẽ nữa.
“Mười ngàn linh thạch hạ phẩm, ngươi là một kẻ có tiền nhỉ?” Thanh Vũ cười nhẹ nói.
“Đâu có, để làm đại ca vui lòng, tiểu đệ sẵn sàng bỏ ra nhiều thứ hơn nữa, chỉ cầu đại ca rộng lượng bỏ qua cho tiểu đệ.” Mã Tiểu Hầu cười tươi nói, rồi lấy một túi trữ vật đưa đến tận tay cho Thanh Vũ.
“Đúng là mười ngàn linh thạch hạ phẩm.” Thanh Vũ nhận lấy, kiểm tra xong rồi gật đầu nói.
“Đương nhiên rồi, tiểu đệ xưa này không hề nói hai lời.” Mã Tiểu Hầu vỗ ngực nói, tâm trạng thoải mái vì tưởng Thanh Vũ đồng ý lời đề nghị của mình.
Thanh Vũ thản nhiên nói: “Linh thạch cũng đã đưa xong, bây giờ, ngươi lấy sổ sách gì đó ra được chưa?”
Mã TIểu Hầu nghe vậy, hai mắt trừng lớn nhìn Thanh Vũ, tay run run chỉ vào Thanh Vũ, nói không ra lời.
Hắn tự nguyện dâng cho Thanh Vũ mười ngàn linh thạch nhưng lại uổng công vô ích.
“Đại ca nói đùa.” Mã Tiểu Hầu không từ bỏ hi vọng.
“Nhanh lên, đừng để ta đánh ngươi nằm trên mặt đất rồi mới kéo ngươi đi lấy sổ sách như một miếng giẻ rách.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói.
Thấy đôi mắt nghiêm túc của Thanh Vũ, Mã Tiểu Hầu bực bội chạy vào trong, tìm tòi mấy phút mới đưa vài quyển sách mới tinh đặt lên bàn gần Thanh Vũ.
“Đây là danh sách các thành viên của Huynh Đệ Hội đang hoạt động tại Vương Thành.” Mã Tiểu Hầu nói ra.
“Hơn hai trăm người?” Thanh Vũ tiện tay lật quyển sách, đọc trong vài phút.
“Kẻ nào thành lập Huynh Đệ Hội?” Thanh Vũ nhìn Mã Tiểu Hầu, giọng nói băng hàn.

“Tôi không biết.” Mã Tiểu Hắc lắc đầu.
“Thật không?” Thanh Vũ trầm giọng, linh lực bao phủ toàn bộ không gian của căn nhà, áp lực nặng nề khiến Mã Tiểu Hầu khom người, gần như quỳ xuống mặt đất, đầu đỏ như tôm luộc.
“Là thật.” Mã Tiểu Hầu tiếp tục trả lời.
Bành!
Âm thanh nứt vỡ, hai đầu gối của Mã Tiểu Hầu chạm vào sàn nhà rồi đục ra hai lỗ thủng, máu tươi chảy ra làm ướt cả sàn, còn Mã Tiểu Hầu thì kêu rên lên một tiếng đau khổ.
“Ngươi còn một cơ hội.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Tôi không biết thật mà.” Mã TIểu Hầu vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Đó là lựa chọn của ngươi, trung thành với Huynh Đệ Hội.” Thanh Vũ vừa nói vừa lắc đầu, một tay đưa lên cao rồi sử dụng linh lực trùng kích, căn nhà rung động, vài giây sau, Thanh Vũ nắm trong tay một quyển sách mà hắn lấy từ một ngăn bí mật trong căn nhà lớn.
Mã Tiểu Hầu kinh hãi nhìn quyển sách, nét mặt khó coi.
“Sổ sách tổng kết thu nhập của tháng?” Thanh Vũ lật vài trang trong quyển sách rồi đọc, có nhiều chữ viết ghi lại chi tiết thu nhập của Huynh Đệ Hội trong tháng, số lượng linh thạch hạ phẩm lên đến hơn sáu mươi ngàn.
Mà nhiêu đó chỉ tính riêng ở Vương Thành, còn hai mươi bảy tòa thành khác thì chưa rõ.
“Huynh Đệ Hội làm ăn phát đạt nhỉ?” Thanh Vũ liếc Mã Tiểu Hầu, giọng nói mỉa mai.
“Ngươi có biết bản thân đang làm gì không? Ngươi đang khiêu chiến với toàn bộ Huynh Đệ Hội, một ngàn ba trăm thành viên của chúng ta sẽ truy lùng để giết ngươi, không chết không thôi.” Mã Tiểu Hầu dùng sức hét lớn.

Hắn là Chấp Sự ở Vương Thành, phụ trách toàn bộ công việc, bây giờ có người tiếp xúc đến bí mật của tổ chức tại Vương Thành, Mã Tiểu Hầu là người đầu tiên bị tiêu diệt nếu như sổ sách và danh sách thành viên của Huynh Đệ Hội lọt ra ngoài.
Nhất là Không Vũ Vương Triều đang truy lùng Huynh Đệ Hội đến tận gốc rễ, vì thế hai quyển sách kia có giá trị rất lớn, giao nộp cho Không Vũ Vương Triều thì nhận được phần thưởng cao.
“Một tổ chức nho nhoi mà thôi, uy hiếp người hiền lành thì được, chứ gặp phải người có thực lực thì các ngươi giống như lũ chuột nhắt.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra, sau đó tiếp tục dùng thần thức kiểm tra từng chi tiết của căn nhà, và tìm được một ngăn bí mật nữa.
Thanh Vũ cười nhẹ, thu lấy tờ giấy trong ngăn bí mật rồi nói: “Địa điểm gặp mặt để họp mặt với Hội Trưởng?”
“Khốn kiếp, mau bỏ xuống.” Mã Tiểu Hầu gào thét đến khàn giọng, thông tin về cuộc họp của Huynh Đệ Hội nằm trong tờ giấy kia, có rất nhiều địa điểm bí mật mà Mã Tiểu Hầu hay một số Chấp Sự khác không biết và cần một bản đồ có đánh dấu, tờ giấy to kia là bản đồ, có ghi ngày tháng gặp mặt với Hội Trưởng.
“Rõ ràng ngươi có đầy đủ thông tin về Huynh Đệ Hội, ấy vậy mà ngươi không biết trân trọng cơ hội giảm tội lỗi của bản thân.” Thanh Vũ nói một cách thất vọng trong khi nhìn vào Mã Tiểu Hầu.
“Ngươi sẽ chết không toàn thây, Huynh Đệ Hội có vô số cường giả sẽ tiêu diệt ngươi đến chân trời góc biển.” Mã Tiểu Hầu nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt vằn vện tia máu, vào lúc Hội Trưởng biết việc xảy ra ở đây, cũng là lúc Mã Tiểu Hầu bị đánh rơi xuống phàm trần, thậm chí còn bị thủ tiêu bởi Hội Trưởng vì để lộ thông tin của tổ chức.
Mã Tiểu Hầu vận chuyển linh lực trong cơ thể để thoát khỏi đây, báo tin cho những người khác nhân lúc Thanh Vũ còn chưa có hành động gì gây hại đến Huynh Đệ Hội, nhưng đáng tiếc, Mã Tiểu Hầu có cố gắng cách mấy thì luồng áp lực kia vẫn ổn định đặt trên người hắn, mồ hôi đổ xuống như mưa.
Ngô Bá thì yên lặng đứng ở một chỗ, không nói năng một lời nào, hơi thở nhè nhẹ, ánh mắt rung động nhìn Thanh Vũ, tòa nhà được thiết kế nghiêm ngặt bởi một bản vẽ do cấp trên của Huynh Đệ Hội truyền xuống, mấy ngăn kéo kia có độ bảo mật ngăn chặn cả thần thức của tu sĩ Tam Dương kỳ, nhưng Thanh Vũ dễ dàng nhìn thấu tất cả và lấy ra mấy thông tin mật.
Ngô Bá đang suy đoán cảnh giới của vị Giáo Hoàng thần bí trong một luồng sương mù.
“Mã Tiểu Hầu, ngày thường kiêu căng, cậy quyền khinh người, hôm nay hắn đã ăn quả đắng, hắn không biết bản thân đang đứng trước một người có địa vị gì.” Ngô Bá cảm thán một tiếng ở trong lòng, nhìn Mã Tiểu Hầu với sự thương hại.
Thanh Vũ nhàn nhạt thưởng thức vài tách trà nóng mà Mã Tiểu Hầu vừa pha, một loại trà thượng hạng có mùi thơm dễ chịu, mặt cho Mã Tiểu Hầu hay mấy chục người khác cố gắng thoát khỏi Thanh Vũ.
Khoảng năm phút sau, tiếng bước chân dồn dập chiếm trọn không gian, một hàng binh lính nghiêm túc bước vào căn nhà, dẫn đầu là Vương Lăng.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.” Vương Lăng cùng năm mươi binh lính khom người đồng thanh nói, âm thanh như sấm rền.
Mã Tiểu Hầu cùng mấy chục người ở đây giật mình, há to mồm nhìn Thanh Vũ, hai chữ Giáo Hoàng y như một cơn sóng lớn đang đánh nát nội tâm của bọn họ.
“Làm việc nhanh nhẹn lắm.” Thanh Vũ bình tĩnh nói một câu khen ngợi dành cho Vương Tinh.

“Ngươi, ngươi—“
“là Giáo Hoàng!!” Mã Tiểu Hầu run rẩy nói từng chữ một.
“Chính là ta!” Thanh Vũ thừa nhận.
“Ta đã thu thập tất cả thông tin cần thiết để phá vỡ Huynh Đệ Hội.” Thanh Vũ nói với Vương Lăng.
“Đây là danh sách các thành viên trong Vương Thành của Huynh Đệ Hội, còn đây là sổ sách của bọn chúng.” Thanh Vũ dùng linh lực đưa hai quyển sách vào tay Vương Lăng.
“Tôi hiểu mình phải làm gì.” Vương Lăng cung kính nói.
“Rất tốt, giải quyết nhanh gọn, sau đó điều tra đến mấy tòa thành trì khác, nhổ tận gốc bọn chúng.” Thanh Vũ cười nhẹ ra lệnh.
“Vâng!” Vương Lăng gật đầu.
“Mau bắt giữ tất cả bọn chúng, nhốt vào ngục giam.” Vương Lăng chỉ vào đám người Mã Tiểu Hầu trong khi ra lệnh cho binh lính.
Binh lính nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của Vương Lăng, lấy hàng chục sợi dây thừng trói chặt đám người Mã Tiểu Hầu, sợi dây kia là một món pháp bảo gọi là Khốn Linh Thừng, khóa linh lực của tu sĩ cùng cấp với nó.
Mã Tiểu Hầu cố gắng dẫy giụa, còn Ngô Bá thì trầm mặc đứng yên cho binh lính trói chặt hai tay.
“Tên này có thể cải tạo.” Thanh Vũ thấy vậy, chỉ tay vào Ngô Bá rồi nói. Giờ thì tất cả bọn người ác ở đây do Không Vũ quốc xử trí, Thanh Vũ không nhúng tay vào, họ phải bị trừng trị theo pháp luật của Không Vũ quốc, tuy nhiên, một lời nói của Thanh Vũ giúp Ngô Bá giảm nhẹ tội trạng, có thể làm lại một cuộc đời mới.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Ngô Bá cảm động nói.
"Đây là thông tin do chúng tôi thu thập được, xin Giáo Hoàng hãy nhận lấy, hi vọng nó sẽ trợ giúp được cho ngài." Vương Tinh liếc nhìn Ngô Bá một cái, tiếp theo, hắn lấy một xấp giấy đưa cho Thanh Vũ.
“Đi thôi, ta còn phải tìm đến thủ lĩnh của Huynh Đệ Hội.” Thanh Vũ phất tay rồi bước ra khỏi căn nhà, Vương Tinh gật đầu một cái, dẫn đám người Mã Tiểu Hầu đến nơi giam giữ, niêm phong căn nhà của Huynh Đệ Hội, sau đó từng mệnh lệnh nhằm vào Huynh Đệ Hội được Không Yên ban phát xuống dưới.
Các thành viên đang ở Vương Thành đều bị bắt giữ, trong đó có cả một số quan lại của Vương Triều cùng nhiều lính gác, có cả tên lính gác bắt chẹt Thanh Vũ ở cổng thành nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui