Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

“Cuối cùng cũng xong rồi.” Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng lên rồi thả lỏng cơ thể sau vài tiếng mệt mỏi với đống thông tin, nói đến lý lịch, khoảng năm mươi phần năm người trong kia đều khá xấu, từng có nhiều hành động của kẻ ác.
Nhưng vài tháng qua, họ thay đổi rất nhiều, các việc xấu nay chỉ còn là dĩ vãng, họ tích cực và đóng góp sức lực cho Giáo Đình, Thanh Vũ không chấp nhặt về quá khứ của họ làm gì, đương nhiên, một số kẻ quá đáng đừng mong chen một chân vào các chức vụ cao trong Giáo Đình.
Thanh Vũ đi ra khỏi phòng, dạo một vòng quanh Giáo Đình rồi mới ghé vào khu vực của Tuân Vu, Khương Văn, hai người họ đang nói chuyện gì đó với các thành viên khác.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Tuân Vu là người đầu tiên nhìn thấy Thanh Vũ, cậu ta khom người nói.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Mấy người còn lại cũng nhanh nhẹn chào hỏi trong khi đánh giá Thanh Vũ, một người thần bí rất ít xuất hiện trong mắt người khác, thậm chí ngay cả người dân biết đến Giáo Đình, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Giáo Hoàng.
Đó là một đề tài được bàn tán sôi nổi nhất ở hiện nay, và những người biết đáp án sẽ không ngu ngốc đến mức tiết lộ các thông tin của Thanh Vũ cho người khác mà không có sự cho phép.
“Tuân Vu, Khương Văn, mọi việc ổn chứ?” Thanh Vũ bình tĩnh nói.
“Vâng, chúng tôi đang bàn về việc phân chia các đội.” Tuân Vu cười gật đầu, giọng nói hăng hái.
“Vậy thì tốt, Hành Tinh Gaia rất nguy hiểm, các cậu nên cử người có kinh nghiệm hoặc người thận trọng dẫn đội, cái không có giá trị nhất ở đó chính là mạng sống của các cậu.” Thanh Vũ khuyên bảo.
“Tôi sẽ thận trọng.” Tuân Vu nghiêm túc trả lời.
“Ta đến đây là có một việc nhờ các cậu làm giúp.” Thanh Vũ lấy hai tờ giấy ra đưa cho Tuân Vu.
“Hãy đưa tận tay cho Không Yên và Kinh Nhân Đức.”
“Vâng!” Tuân Vu đứng thẳng người, mắt ngó vào mấy dòng chữ trên hai tờ giấy, đó là một Giáo Lệnh từ Giáo Hoàng, cho phép những kẻ có tên trong đó tiến vào Hành Tinh Gaia trong thời gian dài.
“Còn đây là của Nguyễn Vu, ông ta đang ở Hành Tinh Gaia.” Thanh Vũ tiếp tục đưa cho Khương Văn một tờ giấy, những người do Nguyễn Vu đề cử thì đều là người lính có kỷ luật và tinh thần cao, nên số lượng được Thanh Vũ chấp nhận rất nhiều.
“Tôi hiểu rõ thưa ngài.” Khương Văn gật đầu nói.
“À, các cậu có biết Diêu Hạo đang ở đâu không?” Thanh Vũ hỏi tiếp.

“Diêu Hạo đang ở phòng giam tội nhân cùng với một số người của Nguyễn Vu Thánh Sứ, hình như bọn họ đang tra khảo tên Tà Đồ.” Khương Văn suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Không làm phiền các cậu nữa.” Thanh Vũ cười gật đầu rồi phất tay chào tạm biệt, hắn dùng thần thức nhìn vào tấm bảng chỉ đường, khá buồn cười vì một Giáo Hoàng lại không biết rõ đường đi trong Thánh Điện, phải nhờ vào bảng chỉ đường.
Thời gian Thanh Vũ ở lại Thánh Điện rất ngắn ngủi, chủ yếu là tu luyện cùng với giải quyết một số việc nhỏ khác, mấy tháng qua, chưa hiểu rõ các khu vực ở đây được phân chia như thế nào.
“Là lối này.” Thanh Vũ men theo một con đường vắng vẻ và tìm tới khu ngục giam, có vài người đang đứng canh gác ở bên ngoài, bọn họ lập tức nghiêm nghị hơn khi Thanh Vũ bước tới gần.
“Tham kiến Giáo Hoàng.”
“Các cậu cứ tiếp tục làm việc đi.” Thanh Vũ mỉm cười đưa tay lên ngăn cản một lính canh muốn dẫn đường cho hắn.
“Diêu Hạo Thánh Sứ ở phòng số ba mươi bảy.” Người lính canh kia gật đầu nhẹ rồi nói.
“Cảm ơn nhé, chúc các cậu một ngày tốt lành.” Thanh Vũ nói khẽ, sau đó quay đầu bước vào trong ngục giam, có khoảng một trăm buồng giam ở đây, và nhiều buồng giam có chứa tội phạm, nơi này chỉ dành riêng cho Tín Sứ trở lên, nghĩa là các tội phạm kia đều là Tín Sứ.
Tiếng bước chân vang lên đều nhịp, buồng giam hơi tối tăm một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy con đường thông vào trong, khi Thanh Vũ đi qua, các tội phạm liền ngẩng đầu, họ lập tức nhận ra kẻ vô tình bước ngang qua có thân phận gì.
“Giáo Hoàng?!” Họ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, lòng thì hơi hoảng sợ trước một Giáo Hoàng đầy uy nghiêm, nội tâm suy nghĩ đủ thứ và lo toan không thôi.
Thanh Vũ nhìn tất cả khuôn mặt của họ vào mắt, Tín Sứ, một chức vụ có tư cách biết nhiều thông tin từ Giáo Đình nhưng lại lựa chọn cách phạm luật rồi bị tống giam vào đây bởi Diêu Nguyệt và Hội Đồng.
“Diêu Hạo.” Sau vài giây, Thanh Vũ thấy một người thanh niên đang đứng ở bên ngoài một buồng giam, nét mặt suy tư.
“Giáo Hoàng.” Diêu Hạo giật mình thốt lên.
“Anh làm gì ở đây?”
“Nơi này không phù hợp với thân phận của anh.” Diêu Hạo lo lắng nói tiếp. Một Giáo Hoàng luôn đứng trên cao, thụ người kính ngưỡng lại bước vào nơi đầy tội lỗi, hay còn gọi là nơi dơ bẩn nhất trong Thánh Điện.

“Ta đang tìm cậu để nói một số việc về Ảnh Bộ.” Thanh Vũ bình tĩnh trả lời.
“Cuộc tra khảo thế nào rồi?” Thanh Vũ đưa mắt nhìn vào buồng giam, có hai người binh sĩ của Nguyễn Vu đang canh chừng một tên Tà Đồ tàn tạ với hốc mắt màu đen vì nhận một số thủ đoạn từ các binh sĩ, bọn họ là người lão làng về chuyện thẩm tra, nhất là khi tội nhân lại là một Tà Đồ, họ càng mạnh tay và không kiêng dè gì.
“Hắn đã khai ra một số thông tin hữu ích.” Diêu Hạo cười nói.
“Đây là Tiêu Bình, anh ấy là người phụ trách lớn nhất, tôi chỉ đi theo để học hỏi một chút.” Diêu Hạo giới thiệu cho Thanh Vũ một người trong số hai tên binh sĩ.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Tiêu Bình khom người.
“Còn đây là Bạch Hiền.” Diêu Hạo tiếp tục giới thiệu người thứ hai.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.” Bạch Hiền cúi đầu cung kính nói.
“Tiêu Bình, Bạch Hiền, cảm ơn hai cậu vì đã chỉ dạy Diêu Hạo trong khoảng thời gian qua, ta rất coi trọng việc đó.” Thanh Vũ đưa tay ra bắt lấy tay hai người rồi nói.
“Không dám, Diêu Hạo có tố chất vượt người thường, cậu ta học tập rất nhanh.” Tiêu Bình cười khan, lòng thì đánh giá Diêu Hạo cao hơn một bậc, người được Giáo Hoàng xem trọng tất nhiên giữ một vị trí lớn trong Giáo Đình.
Hai người chưa biết Diêu Hạo thuộc Ảnh Bộ, một thế lực ngầm trong Giáo Đình, với số lượng thành viên cực cao, các chi mạch rối loạn, nay mối liên kết của Ảnh Bộ đã bao trùm rất nhiều tông môn, vương triều, thông tin chảy ngược đến Giáo Đình.
“Thưa ngài, tên Tà Đồ đã khai báo hết những gì hắn biết.” Tiêu Bình nói khẽ.
“Hãy kể cho ta nghe.” Thanh Vũ gật đầu, từ tốn nói.
“Hắn là một Tà Đồ vừa mới gia nhập không bao lâu, mấy ngày trước hắn nhận được một nhiệm vụ vội vàng từ một kẻ gọi là Tà Linh, nhiệm vụ kia là tiến về Yêu Nguyệt Tông, vào Trúc Cơ Cốc để tìm một vật gì đó rất quan trọng.”
“Trên đường đi, bọn họ gặp Tô Hoan Tà Đồ và từ miệng Tô Hoan biết đến sự tồn tại của Giáo Đình, nên bọn họ lập ra một kế hoạch tấn công Giáo Đình.” Tiêu Bình nhẹ giọng nói.

“Đúng như vậy, còn việc bọn họ tìm gì từ Trúc Cơ Cốc thì ngay cả hắn cũng không biết.” Diêu Hạo gật đầu nói tiếp.
“Tìm một thứ gì đó ở Trúc Cơ Cốc?” Thanh Vũ cau mày nói.
“Ba người làm tốt lắm, nếu hắn đã không còn giá trị thì thì hãy để hắn đền tội thôi.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Vâng, bản án dành cho hắn là tử hình vào sáng mai.” Tiêu Bình gật đầu nói.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ quay sang nói với Diêu Hạo.
“Vâng!” Diêu Hạo gật đầu, biết là Thanh Vũ có việc quan trọng muốn bàn với mình.
Khi hai người bước đi được vài bước, một tiếng nói nhỏ yếu phát ra từ miệng của tên Tà Đồ, tà khí lụi tàn, toàn thân toàn là máu tươi, trông rất thảm thương.
“Làm ơn, đừng giết tôi.”
“Làm ơn, tôi xin ngài.”
Thanh Vũ ngừng lại, hắn liếc tên Tà Đồ trong nửa giây, sau đó mới quay đầu đi tiếp, giọng nói bình tĩnh:
“Ngươi không tha mạng cho bọn họ.”
“Đền tội đi, kết thúc cuộc sống, giải thoát cho những lỗi lầm.”
“Không!! Tôi không muốn chết, làm ơn, xin ngài đó.” Tên Tà Đồ vùng lên khi nghe lời nói của Thanh Vũ, tâm trạng hoảng loạn.
“Ở yên đó.” Tiêu Bình lạnh lùng đá vào bụng tên Tà Đồ khiến hắn đụng trúng vào bức tường, vết thương càng thêm nặng.
“Công việc ở đây kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Bình nhìn theo bóng lưng Thanh Vũ cho đến khi bóng lưng vĩ đại ấy khuất khỏi tầm mắt, sau đó Tiêu Bình mới nói chuyện với Bạch Hiền.
“Cuối cùng được giải tỏa, các huynh đệ nghỉ ngơi mấy ngày, còn chúng ta phải ở cái xó dơ bẩn này với một tên Tà Đồ.” Bạch Hiền vui vẻ nói và không quên than phiền một câu.
“Công việc do chính Nguyễn Vu đại nhân phân phó, ngươi không nên để mấy lời nói kia rơi vào tai người khác.” Tiêu Bình trầm giọng nói.

“Đi thôi, chúng ta cũng nghỉ ngơi vài ngày đi.” Tiêu Bình nhẹ nhàng nói rồi rời khỏi.

“Diêu Hạo, cậu cũng biết rằng ở Hành Tinh Gaia có một Trinh Sát Đoàn rồi phải không?” Thanh Vũ vừa đi vừa nói với Diêu Hạo.
Diêu Hạo gật đầu nói: “Tôi đã biết, anh có chuyện gì với vấn đề đó à?”
“Trinh Sát Đoàn không thể đối phó với một số người có mưu đồ.” Thanh Vũ bình tĩnh nói.
“Họ chỉ đối phó với Venger, quái vật và một số tên cướp tàn bạo.”
“Vậy nên, ta cần cậu thành lập Ảnh Bộ tại Hành Tinh Gaia, thăm dò bất cứ thứ gì dám có ý đồ với Giáo Đình. Sau đó trực tiếp báo lại với Mặc Hàn.” Thanh Vũ nói ra.
Trính Sát Đoàn phụ trách điều tra các loại quái vật, Venger và đánh dấu số lượng, vị trí của chúng trên bản đồ, sau đó đưa thông tin cho Quân Đoàn Gaia để họ triển khai các cuộc viễn chinh, họ không có khả năng lo hết mấy việc khác như thu thập thông tin ở Hành Tinh Gaia.
Thanh Vũ cần các nguồn thông tin từ những quốc gia khác, thậm chí là các châu lục khác để Giáo Đình không lạc hậu so với phần còn lại của thế giới.
“Hãy tìm Mặc Hàn và Lilith, hai người họ giúp cậu phát triển Ảnh Bộ tại Hành Tinh Gaia, nhớ kỹ, đừng tiết lộ tất cứ thứ gì về Ảnh Bộ cho bất cứ ai ngoài hai người họ.” Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Tôi hiểu.” Diêu Hạo hít sâu một hơi rồi gật đầu.
“Thực lực của cậu hơi không đủ, hãy luyện hóa vật này.” Thanh Vũ đưa cho Diêu Hạo một vật hình tròn, đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Cái này là…!” Diêu Hạo bất ngờ thốt ra.
“Đi thôi.” Thanh Vụ cười một tiếng sau đó vỗ vào vai Diêu Hạo.
“Vâng, tôi sẽ làm hết sức mình.” Diêu Hạo nghiêm túc nói.
“Ta tin tưởng vào cậu.” Thanh Vũ gật đầu, sau đó Thanh Vũ bay lên bầu trời vì hắn vừa nhận được tin tức về dị biến vừa xảy ra tại Hắc Viên Sâm Lâm.
Diêu Hạo trầm mặc trong vài phút suy tính các kế hoạch ở trong đầu rồi cậu ta mới quay về căn phòng, lấy vật Thanh Vũ vừa đưa, nhắm mắt, thúc giục linh lực luyện hóa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui