Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

“Bọn họ đang làm cái gì?” Hắc Phen nghi hoặc, hai kẻ chiến đấu ác liệt, hận không thể đập chết đối phương tự nhiên đứng yên, lông mày nhíu lại, môi lẩm bẩm, rõ ràng họ đang truyền âm cho nhau.
Lòng Hắc Phen cảm thấy không ổn cho lắm, cái gì tính toán thực lực của Hắc Tinh, cái gì nắm bắt mọi diễn biến bằng trí thông minh?
Hắn còn đang ngây người vì sức chiến đấu của Hắc Tinh đây này!
“Khốn kiếp, tại sao tên Hắc Tinh lại mạnh mẽ đến mức đó?”
“Ngay cả Hắc Ni còn không làm gì được Hắc Tinh! Khốn kiếp mà!” Hắc Phen lẩm bẩm bằng giọng căm tức, tên Hắc Tinh làm hắn thay đổi kế hoạch nhiều lần, còn gây ra rối loạn, nội tâm Hắc Phen đã hận Tiểu Hắc sâu đậm rồi.
“Vừa định để Hắc Ni bắt Hắc Tinh, sau đó mình sẽ đứng ra giải oan cho Hắc Tinh, đổ mọi tội lỗi cho Hắc Cư, rồi giết Hắc Cư, lật đổ ván cờ, để tất cả tộc nhân ghét Hắc Ni, sau đó mình sẽ danh chính ngôn thuận chiếm đoạt vị trí Tộc Trưởng!” Hắc Phen tức giận, nét mặt khó coi.
Dã tâm lộ ra hết rồi, đành phải tiến lên theo mũi lao, coi như Hắc Phen có dừng lại thì vẫn bị dòng tộc xa lánh, nhất là các bô lão đang quăng cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.
Con ngươi Hắc Phen đảo vài vòng, sau đó hắn nhìn xuống, giọng nói vang lên: “Hắc Tinh, ngươi mau nhận tội đi, đừng hòng thuyết phục Hắc Ni Tộc Trưởng tha mạng cho ngươi nữa.”
“Tội danh đảo loạn Hắc Viên tộc, sử dụng đan dược cấm kỵ tăng cao tu vi nhằm đánh trọng thương Hắc Ni Tộc Trưởng, tiếp tay cho nhân tộc giết chết Tộc Trưởng, tội lỗi kinh động các tổ tiên, đáng lý ra cả bộ tộc của ngươi phải bị treo cổ, nhưng chỉ cần ngươi trói tay chịu phạt, ta tin rằng mọi người ở đây sẽ tha thứ cho bộ tộc của ngươi, để họ an toàn.” Hắc Phen trầm giọng nói, âm thanh hùng vĩ vang vọng trong không gian rơi vào tai của mọi người.
“Hắc Tinh cũng sử dụng đan dược cấm kỵ?” Một vài Tộc Trưởng kinh ngạc thốt lên, họ tưởng rằng Hắc Tinh có thiên phú cao đến ba sao, lòng họ đang hơi vui mừng cho Hắc Viên tộc và đố kỵ, nhưng nghe thấy Hắc Phen giải thích thì họ đồng ý với thuyết pháp của Hắc Phen.
“Một kẻ vô danh lại sở hữu thiên phú ba sao? Nói giỡn, nếu thế thì ta có thiên phú năm sao!” Hắc Tần được dịp khích bác, hắn cười gằn một tiếng.
“Tên kia thật sự ăn đan dược sao?” Hắc Diên Sương cũng nghi ngờ.
Đáng lẽ ra, khi Tiểu Hắc đánh ngang tay với Hắc Ni, lòng tôn trọng cường giả của Hắc Viên tộc khơi dậy, rất nhiều người bắt đầu tôn trọng cùng chấp nhận Tiểu Hắc, nhưng một lời nói của Hắc Phen đã tẩy sạch tất cả, chỉ để lại một cơn giận ngập trời của các tộc nhân.
“Hắc Tinh đáng chết! Ngươi muốn mưu sát Tộc Trưởng!!” Hắc Mộ gầm lên.
“Hắc Tinh, ngươi tiếp tay cho nhân loại, bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi nữa, mau chịu trói đi!” Hắc Lục Tắc lạnh lẽo nói.

“Tưởng là thiên tài ba sao, nào ngờ cũng chỉ là một kẻ ngu đần sử dụng đan dược cấm kỵ mà thôi.” Hổ Kinh Tuyên thở dài một hơi, trút bỏ lo lắng ở trong lòng, hắn từng thấy nhiều kẻ vì sức mạnh cam nguyên sử dụng các loại đan dược cấm kỵ.
Tu vi tăng cao, lực chiến tăng cao đến rợn người, tuy nhiên, vài ngày hoặc vài tuần sau, dược hiệu mất hết, tất bị đánh trở lại thành kẻ bình thường, thậm chí còn mất hết tu vi, mất luôn cả mạng sống.
“Quỳ xuống!” Hắc Phen gầm lên, cả bộ tộc kích động đến mức độ này, hắn tiếp theo lửa cho bọn họ để thiêu cháy tên Hắc Tinh.
Hắc Phen rõ ràng, Hắc Tinh đủ lực uy hiếp đến chức vị Tộc Trưởng, tương đương với việc Hắc Tinh trở thành một cái gai nhọn trong mắt của Hắc Phen, hắn cần nhổ nó trong thời gian sớm nhất.
“Hắc Ni Tộc Trưởng, ngài còn chờ đợi gì nữa? Mau bắt lấy Hắc Tinh đi.” Hắc Phen nhìn tới Hắc Ni, âm thanh thúc dục.
“Bổn Tộc Trưởng làm việc cần ngươi xen vào?” Hắc Ni lạnh lùng trả lời, sát khí ẩn hiện trong hai con người làm cho lòng Hắc Phen lạnh xuống.
“Tôi chỉ đang giúp ngài thực thi tộc quy mà thôi!” Hắc Phen chầm chậm nói ra.
“Nếu ngài đã không làm theo tộc quy, phản bội lại niềm tin tưởng của cả Hắc Viên tộc, vậy thì tôi đành phải thay thế ngài! Thực hiện tộc quy!!” Hắc Phen trầm giọng nói.
“Tộc quy em gái ngươi!” Tiếng hét tức giận vang trời, một nắm đấm trúng vào ngực Hắc Phen ngay sau khi hắn vừa nói xong, cả cơ thể Hắc Phen co rúm lại như một con tôm chín, máu tươi trào ra như thác khỏi khóe miệng, ánh mắt mơ màng.
Bành!
Âm thanh nặng nề phát ra từ mặt đất, Hắc Phen rơi xuống từ trên cao, khuôn mặt đỏ hồng, lồng ngực nhấp nhô và bị trọng thương, đến nỗi không thể vận chuyển cả linh lực.
Hắc Ni, cả toàn bộ tộc trừng mắt ra nhìn, ngay cả Thiết Tuy, Hổ Kinh Tuyên cũng nuốt một ngụm nước bọt nhìn vào Hắc Phen, một quyền kia đánh trúng vào ngực của Hắc Phen, không nằm trên giường mấy tháng đừng hòng đi đứng được.
“Hắc Phen bô lão!!” Hắc Mộ thốt ra.
“Hắc Phen!!” Hắc Lục Tắc cũng giật mình.

Sau khi nhìn nạn nhân của vụ tàn bạo dã man, mọi người mới quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Hắc đứng trên không trung, ánh mắt kiêu ngạo, chính Tiểu Hắc đã cho Hắc Phen nằm đo đất như con tôm luộc.
“Hắc Tinh, ngươi dự định làm cái gì?” Hắc Ni kinh ngạc hỏi, nhờ vào tấn công chớp nhoáng, Hắc Tinh đánh bại Hắc Phen trong một đòn, Hắc Ni cảm thấy vui mừng vì một kẻ địch mất đi sức chiến đấu.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta sẽ cho ngươi thấy, huy hoàng của Hắc Viên tộc!” Tiểu Hắc bình tĩnh nói trước các ánh mắt tức giận, ngạc nhiên cùng sợ hãi của đám người xung quanh.
“Huy hoàng của Hắc Viên tộc?” Hắc Ni lặp lại lời nói của Tiểu Hắc, sau đó ông đưa tay lên ngăn chặn mười ba bô lão can thiệp vào Hắc Tinh.
“Tộc Trưởng!!” Hắc Tiều khó chịu nói.
“Đừng vội vàng, Hắc Tinh không phải kẻ thù của chúng ta!” Hắc Ni trầm giọng nói.
“Vâng!” Hắc Tiêu hơi bất ngờ, nhưng ông vẫn khom người đáp lại. Quyết định của Tộc Trưởng trong một bộ tộc là chí cao, quyền uy của Tộc Trưởng giảm xuống nếu có người nghi ngờ lời nói của Hắc Ni.
“Lảm nhảm quá nhiều, loại Hắc Viên như ngươi không xứng đứng ở đây!” Tiểu Hắc ngẩng cao đầu, âm thanh nhàn nhạt vọng ra, theo như Tiểu Hắc, để toàn tộc nhận thấy được tương lai của Hắc Viên tộc thì Tiểu Hắc cần thể hiện bản thân, kiêu ngạo, lạnh lùng.
“Ngươi!! Hắc Tinh, thằng khỉ chết tiệt!!” Hắc Phen vừa nói vừa ộc máu mồm, máu tươi làm ướt cả bộ lông mà hắn tự hào, hai con ngươi vằn vện tia máu, sự tức giận cùng cực hiện rõ trên khuôn mặt già nua.
Đã rất lâu rồi, lâu đến mức mà Hắc Phen chẳng thể nào nhớ rõ, lại có một kẻ dám đánh gục hắn giữa chốn đông người, biết bao nhiêu uy vọng mà Hắc Phen khổ cực dựng lên đều vỡ tan.
“Đáng chết, nếu như vậy đừng trách ta!” Hắc Phen thấy Hắc Ni vẫn đứng yên, hắn gầm thét ở trong lòng.
“Hắc Tinh, Hắc Ni Tộc Trưởng cấu kết với nhân loại, ta lấy danh nghĩa toàn bộ Hắc Viên tộc ra lệnh bắt giữ Hắc Tinh, Hắc Ni để thẩm tra, vụ việc liên quan đến an nguy của toàn chủng tộc, mọi người không thể làm ngơ.” Hắc Phen nói trong khi đứng lên, hắn vội vàng bỏ vào miệng mấy viên đan dược trị thương, tập trung luyện hóa.
“Cầu mong tất cả Tộc Trưởng hãy nghĩ về chủng tộc của chúng ta, đại nghĩa diệt thân, cùng ta tiến lên, bắt giữ hai kẻ tội phạm!!” Hắc Phen nhìn mọi người rồi cúi đầu, tiếng nói thành khẩn.

Hắc Ni và mười ba bô lão kinh ngạc khi thấy Hắc Phen hành động theo kiểu mất trí, còn các tộc nhân khác thì chần chờ nhìn qua nhìn lại giữa Hắc Phen và Hắc Ni.
“Hắc Mộ Tộc Trưởng nguyện đồng lòng với Hắc Phen bô lão, bắt giữ tội phạm diệt tộc!” Hắc Mộ trầm giọng nói, mọi người liền nhìn vào Hắc Mộ với ánh mắt khó hiểu, nhưng họ chưa chờ lâu, một giọng nói khác lại vọng ra.
“Hắc Lục Tắc Tộc Trưởng nguyện đứng ra cùng Hắc Phen bô lão, bắt giữ tội phạm nguy hiểm!” Hắc Lục Tắc trầm giọng nói.
“Hắc Mễ Tộc Trưởng nguyện đứng ra bắt giữ tội phạm diệt tộc cùng Hắc Phen bô lão.” Hắc Mễ là một cường giả Kết Đan sơ kỳ, Tộc Trưởng của một trong mười tộc mạnh nhất đứng sau dòng chính.
“Hắc La Tộc Trưởng nguyện cùng Hắc Phen bô lão bắt giữ tội phạm diệt tộc!” Hắc La nói lớn, hắn cũng giống Hắc Mễ, Hắc Mộ, Hắc Lục Tắc.
Tiếng nói dịu xuống, bốn người cùng nhau bước ra đứng song song với Hắc Phen, khí thế kéo lên cao, linh lực sôi trào tạo thành một vòng xoáy mạnh, bốn Tộc Trưởng Kết Đan sơ kỳ có thanh thế không kém gì cả Hắc Ni.
Hắc Phen chữa trị xong thương thế nhờ đan dược cao cấp, với lại, Tiểu Hắc nương tay vì sợ Hắc Phen bị đập chết tươi, vết thương nhẹ hơn vẻ bề ngoài nhiều lắm.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Hắc Diên Sương nhíu mày quát lớn, một tay cầm côn vung lên cao, cơn gió mạnh quét ngang khiến vài tộc nhân ngã xuống đất.
“Hắc Diên Sương, ngươi còn không nhận ra rõ mọi việc sao? Chúng ta đang bảo vệ Hắc Viên tộc, thanh trừng phản đồ!” Hắc Mộ bình tĩnh nói ra.
“Nếu như các vị nhắm mắt làm ngơ, thì hãy đứng sang một bên, đừng ảnh hưởng đến việc làm bảo vệ chủng tộc của chúng ta.” Hắc Phen hòa hoãn nói với những tộc nhân khác, làm các tộc nhân ngây ngẩn, bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Hắc Phen có uy vọng cao hơn Hắc Ni về khoản lòng người.
Còn Hắc Ni chuyên tâm tu luyện, rất ít khi xuất hiện giữa các tộc nhân, họ chỉ biết về Hắc Ni về tu vi Kết Đan trung kỳ, nay Hắc Ni lại có vẻ nghiêng về tội phạm Hắc Tinh, rõ ràng cả hai đều chung một mục đích, phá hủy sự đoàn kết của Hắc Viên tộc.
“Hắc Ni, thân là một Tộc Trưởng, ngươi không lo lắng cho chủng tộc cũng thôi đi, lại còn trợ giúp Hắc Tinh hãm hại toàn tộc!” Hắc Lục Tắc nhàn nhạt nói ra.
“Giỏi lắm! Hắc! Phen!” Hắc Ni giận quá hóa cười, ông gằn từng chữ. Nếu không phải nhận được truyền âm kêu ông đứng yên từ Tiểu Hắc thì ông đã xông lên sống mái với năm người kia rồi.
Các Tộc Trưởng còn lại thì trầm mặc, bọn họ lui lại một bước vì sợ vạ lây đến bộ tộc, dù ai lên làm Tộc Trưởng của dòng chính thì họ vẫn sống khỏe mạnh, với tâm lý đó, bọn họ không can thiệp vào.
“Tộc Trưởng!” Hắc Tiều khẽ kêu lên.
“Bọn chúng khóa chặt chúng ta rồi!” Hắc Ni lắc đầu truyền âm cho Hắc Tiều, ba mươi mấy cường giả Kết Đan sơ kỳ, ba cường giả Kết Đan trung kỳ của ba tộc Thiết Thạch Nghĩ, Liệt Sơn Hổ, Thủy Linh Xà, bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào các bô lão và Hắc Ni.

“Cút mẹ chúng mày đi!” Hắc Diên Sương nóng tính, mấy lời giả dối kia có thể lừa gạt được bọn ngu đần mà thôi, cô lập tức cầm theo vũ khí đánh bay vài tên Hắc Viên ngáng đường bên phe Hắc Phen rồi đến gần Hắc Ni.
“Diên Sương Tộc Trưởng.” Hắc Ni gật đầu cười với Hắc Diên Sương, sau đó ông đưa ánh nhìn thất vọng cho các Tộc Trưởng khác, bọn họ còn không nhận ra, lũ ngoại tộc đang tham gia vào chuyện này sao? Phải rồi, bọn họ đều tưởng rằng chuyện này ở nội bộ Hắc Viên tộc, các tên ngoại tộc vẫn đứng yên một chỗ.
“Cái này…!” Hắc Tần nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn đẩy vài người ra chỗ khác, chạy khỏi khu vực thị phi.
“Nhà đâu? Mình cần một căn nhà chắc chắn!” Hắc Tần lao đầu vào một căn nhà gần đó, lòng của hắn vẫn không yên, trực tiếp chui xuống gầm giường chờ cơn bão đi qua.
“Các ngươi diễn trò đủ chưa?” Tiểu Hắc cuồng ngạo nói lớn, khí thế tỏa ra như một cơn bão gió làm không gian xung quanh rung động.
“Hắc Phen, Hắc Lục Tắc, Hắc Mộ, Hắc Mễ, Hắc La, còn cả lũ khốn kia nữa, các ngươi đã tới đây, còn ở trong góc dòm ngó sao?” Tiểu Hắc cười lớn chỉ tay vào từng khuôn mặt khó coi bên dưới.
“Nào, nếu đã tới đây rồi thì còn chần chờ gì nữa? Tới đi! Hắc Viên tộc ta chưa bao giờ sợ ai cả, một mình ta đủ để đánh các ngươi nằm đo đất!”
“To gan!” Thiết Tuy quát lớn.
“Mạnh miệng!” Hổ Kinh Tuyên âm trầm nói.
“Như ngươi mong muốn!” Vân Thùy lãnh đạm nói.
“Mời các vị bằng hữu cùng chúng ta bắt giữ tên cuồng đồ này.” Hắc Phen ôm quyền nói, nội tâm mừng như điên vì hành động khích khích toàn bộ cường giả ở đây của Tiểu Hắc, đỡ cho hắn phải mất một phen miệng lưỡi để chỉ trích, quá may mắn!
“Hắn điên rồi!!” Hắc Ni, Hắc Diên Sương và cả mười ba bô lão cùng nhau nghĩ thầm. Họ nhìn Tiểu Hắc một cách kính nể cùng thở dài, thiên tài ba sao, hôm nay phải ngã xuống, coi như họ có ra tay thì cũng vô ít, số lượng cường giả của hai bên rất chênh lệch.
“Các ngươi cùng tiến lên đi! Một quyền một đứa, ta chấp hết!” Tiểu Hắc kiêu căng nói lớn, ánh mắt lãnh ngạo quét tới đám người.
Nhìn thấy những tên ngoại tộc đứng lên, mặt nào mặt này âm trầm muốn ra nước, ánh mắt giết người, Tiểu Hắc cảm khái một tiếng: “Hắc Đinh thật phi phàm, có thể nói ra những lời bá đạo, khí phách khiến bọn họ tức giận vì cảm thấy thua kém mình, xem ra người trẻ tuổi có nhiều ưu điểm hơn mình tưởng.”
---
Đã sửa lỗi sai sót tên gọi, Hắc Tiều là Hắc Lĩnh - bô lão Kết Đan trung kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui