Lợi dụng trận pháp che dấu mọi người để phục kích Không Yên thành chủ, sau đó cho hắn ăn Quang Minh Tín Ngưỡng quả, làm việc thiên y vô phùng, không ai biết rằng trong một đêm Không Yên thành chủ đã trở thành người của thế lực khác.
Còn việc Thanh Vũ không xuất hiện ở chiến trường để chiến đấu với Không Yên là do hắn lấy cớ ở lại bảo vệ làng đề phòng Tà Đồ đột kích, mọi người nghe hắn nói như vậy đều đồng ý, trong lòng suy nghĩ, không hổ danh là Giáo Hoàng, tính toán kỹ lưỡng, không sót một chút nào.
Được rồi, là do Thanh Vũ không dám lên chiến trường có được hay không, Không Yên thành chủ ở ngoài đồn rằng chính là Trúc Cơ trung kỳ cường giả, Thanh Vũ chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, lên chiến trường? Nói giỡn, người ta tùy tiện đánh ra một đòn là Thanh Vũ ộc máu bay xa, tệ hơn là còn bị bắt làm con tin, thân là một Giáo Hoàng được Quang Minh Chi Thần lựa chọn, bị như thế thật mất mặt.
Thành viên của Quang Minh Giáo Đình trở về nghĩ ngơi, nửa tháng nay họ tập trung diễn luyện trận pháp là để hôm nay sử dụng thử uy lực, kết quả coi như không tệ, mặc dù xảy ra chút biến cố, nhưng đối đầu với Trúc Cơ đỉnh phong mà cầm chân hắn được như vậy là tốt lắm rồi.
Luu Úc trở về làng, trực tiếp bế quan, nhận lấy vài viên Trúc Cơ đan từ Nguyễn Thanh, trải qua nhiều ngày tu luyện, tài nguyên chồng chất thì hắn đã đạt đến Luyện Khí viên mãn, đột phá Trúc Cơ kỳ không có vấn đề gì. Quang Minh Giáo Đình thêm ra một cường giả, Thanh Vũ càng vui mừng, Trúc Cơ kỳ cung cấp điểm tín ngưỡng cực kỳ cao, giờ phút này, mỗi ngày Thanh Vũ nhận được hơn 2 vạn điểm tín ngưỡng.
Nhìn thấy con số rất cao, thật ra bao nhiêu đó không đủ dùng, mỗi ngày trừ đi chi phí vận hành Giáo Đình, còn lại Thanh Vũ đều đổi lấy tài nguyên cung cấp cho tu luyện, Trúc Cơ kỳ tu luyện tiêu hao tài nguyên quá nhiều, Thanh Vũ có chút chịu không nổi.
Sáng hôm sau, Mặt Trời phát ra ánh sáng xua tan bóng đêm, một ngày mới lại bắt đầu, đối với nhiều người mà nói ngày hôm nay cũng giống mọi ngày, nhưng đối với những dân làng trong vùng chiến tranh, nếu có thể sống qua ngày hôm nay cũng là phúc của họ.
Tà Đồ tấn công, huyết tế sinh linh gây ra biết bao người giận dữ, Quốc Vương hạ lệnh sơ tán dân làng, chủ yếu tập trung về Vương Thành, nơi đó lực lượng phòng ngự nghiêm mật, cường giả số lượng nhiều, dễ dàng tiếp ứng.
Không Yên thành nằm ngoài cực đông, là hướng đi của Tà Đồ, chiến hỏa mà Tà Đồ gây ra sắp thiêu đốt lấy mảnh đại địa này, nhiều ngôi làng cũng đã di chuyển, Không Yên thành là một trong những điểm tụ tập của dân làng.
Không Yên thành hôm nay người đến người đi tấp nập, cửa thành đều mở toang, những người ăn mặc quần áo bẩn, rách rưới, xếp thành một hàng dài để vào thành, trong thành toàn những người vô gia cư, ở tạm bên lề đường. Nếu là một tu sĩ thì có công việc để sống, còn nếu là phàm nhân thì nhờ vào tiếp tế của Thành Chủ mà sống qua ngày, việc này đã diễn ra ba bốn ngày nay, số lượng người dân tràn vào thành trì đã đạt đến gần 30.000, thành trì này có chút chứa không nổi.
Không Yên thành chủ ăn vào Quang Minh Tín Ngưỡng quả, kèm theo tu luyện Quang Minh Giáo Điển, trái tim của hắn cũng không phải là Thành Chủ lạnh lùng ngày hôm qua, hắn bước đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng thê lương, đôi khi còn có tiếng khóc của trẻ con vang lên, hắn không khỏi mềm lòng, nhưng ai mắt của hắn tỏa sáng nhìn về mọi người, đây là điểm cống hiến a, bây giờ hắn hận không thể chứa hết người dân ở Vương Quốc này.
“Truyền lệnh, tập trung thân vệ, bổn thành chủ có việc tuyên bố.’’
Không Yên hai mắt lửa nóng, nhàn nhạt phân phó, ngay lập tức có người phóng đi, tập trung thân vệ, thân vệ của Không Yên thành khác với Hộ Vệ, số lượng khoảng hai trăm người, chia thành hai mươi đội, đội trưởng đều là Luyện Khí kỳ viên mãn.
Không Yên triệu tập nhân thủ, chỉ cho họ cách tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần, người tu luyện cấp bậc càng cao, càng tin vào Thần Linh, cho dù họ có biết Thần Linh chỉ là sinh vật tu luyện mạnh mẽ mà thôi, nhưng không trở ngại việc họ ôm bắp đùi của Thần Linh, chỉ cần ôm thành công thì thiên hạ mặc sức ta tung hoành.
Nhiều thân vệ được Thành Chủ chỉ điểm, lập tức trở thành Tín Đồ, Không Yên tuyên bố phát dương Quang Minh Giáo Đình, xây dựng Thánh Đường, cung cấp thức ăn cho người dân miễn phí, nhiều khu đất trống trong thành trì xây dựng dãy nhà, cung cấp cho nạn dân chổ ở.
Không Yên vì thu nạp tín đồ, tung ra hết bản lĩnh của mình, một loạt việc được hắn giao cho người khác đi làm, nhìn thấy điểm cống hiến tăng lên liên tục, trong lòng hắn đã nở hoa, trên miệng luôn treo nụ cười.
Không Huy mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận được cái đầu mình đau đau, hắn vô ý đưa tay lên chạm vào.
“Ui!!’’
Không Huy kêu thảm một tiếng, hắn vừa chạm vào chổ đó, cảm giác đau đớn làm tê dại con tim bé nhỏ, lúc này, hắn định hồn lại, nghĩ đến việc xảy ra, hắn đưa đôi mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây là ngôi nhà thân thương của hắn, trong lòng Không Huy thầm nghĩ:
“Có lẽ phụ thân của ta đã cứu ta ra khỏi tay những kẻ kia.”
Không Huy nhớ lại việc hôm qua, trong lòng không khỏi tức giận, một cái hộ vệ mà dám lừa gạt mình, thông đồng với kẻ địch, thật buồn cười cho mình còn xem tên kia là hộ vệ trung thành nhất, cảm nhận được cái đầu còn đau, Không Huy quát lên:
“Người đâu?’’
“Vâng, thiếu gia có việc gì phân phó?’’
Cánh cửa mở ra, đi vào là một thân ảnh, khi Không Huy nhìn thấy thân ảnh này, hai mắt trợn tròn, cái miệng há ra, thân thể nhanh chóng lùi về sau, nhưng ở sau lưng hắn là một bức tường.
“Ầm!!’’
“Ui da!!’’
Cái đầu Không Huy trực tiếp đập vào bức tường, ngay chổ vết thương cũ, Không Huy không khỏi rít rào, nhưng nhìn thấy thân ảnh này, hắn ngậm miệng lại, hai mắt hoảng sợ nói ra:
“Ngươi!!’’
“Tên Vương Lăng chết tiệt, sao ngươi lại ở đây?’’
Nghe được Không Huy nói, biểu tình của Vương Lăng ngẩn ngơ, vô tội nói ra:
“Thiếu Gia làm sao vậy nha?’’
Không Huy nhìn thấy Vương Lăng như vậy, hắn quát lên:
“To gan, ngươi dám thông đồng cấu kết với ngoại nhân, lừa gạt bổn thiếu gia, ngươi đáng tội gì?’’
Vương Lăng nghe vậy, không hiểu nói ra:
“Thiếu Gia ngài bị ấm đầu nha? Ta có lừa gạt thiếu gia bao giờ đâu? Hôm qua ngài đột nhiên bất tỉnh, là ta đưa ngài trở về đây!’’
Không Huy nghe vậy, không khỏi nghĩ lại, nhưng kỳ quái là hắn chỉ nhớ đến mình bị lừa gạt, sau đó bị một bàn tay đập hôn mê, trong lòng hừ lạnh một tiếng, giỏi một cái hộ vệ, diễn kịch thật là khá, nếu Không Huy có thực lực đã thu thập tên này ngay tại đây, nhưng đối phương mạnh hơn hắn quá nhiền, ta nhịn, nghĩ đến đây, Không Huy phất tay lên nói ra:
“Theo ta đi gặp phụ thân.”
‘’Vâng.’’ Vương Lăng đáp.
Không Huy đi đến gặp Không Yên, nói ra:
“Thưa cha, tên hộ vệ này thông đồng cấu kết với cái gì Quang Minh Giáo Đình, lừa gạt con ra khỏi thành, nếu cha không đến kịp có lẽ con đã không còn trên đời này.”
Không Yên nhìn Không Huy ủy khuất nói, hắn không hiểu hỏi:
“Ta? Ta có làm gì đâu, hôm qua ta nghe nói con bị bất tỉnh, được Vương Lăng kịp thời cứu giúp, hôm nay con lại nói hắn là kẻ địch, bị ấm đầu nha?’’
Nghe Fe4KGerq vậy, Không Huy sửng sốt, trong lòng kỳ quái, sao ta lại xuất hiện ở đây, cha ta không làm gì cả, chẳng lẽ kẻ địch lại thả ta về, kỳ quái nha, trong đầu Không Huy loạn hết cả lên, nhìn thấy Vương Lăng khuôn mặt vô tội đứng đằng xa, biết rằng mình nói cái gì cha cũng không tin, hắn tức giận phất tay lên đi ra ngoài dạo.
Không Huy đi ra ngoài, nhìn thấy ở nơi đâu người dân cũng bàn tán về Quang Minh Giáo Đình.
“Thành Chủ đại nhân thật là nhân hậu, không những cung cấp lương thực miễn phí, mà còn chữa trị không lấy tiền, nghe nói Thành Chủ đại nhân cũng là một người tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần.’’
‘’Quang Minh Chi Thần nha, ta không biết Quang Minh Chi Thần có thật hay không nhưng Thành Chủ đại nhân đã thay đổi tính cách nhờ Quang Minh Chi Thần, đây là phúc cho mọi người.’’
Đầu óc Không Huy quay cuồng, cha ta khi nào lại tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần, hôm nay xảy ra quá nhiều việc Không Huy không thể chấp nhận được, hắn càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng hắn kết luận:
‘’Chẳng lẽ lời tên Vương Lăng nói là thật?’’
“Ta chỉ mới ngủ một giấc, thế giới này đều thay đổi.’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...