“Ta đã biết rõ.” Thanh Vũ trả lời một câu chắc chắn cho Mặc Hàn. Ngay sau đó, Thanh Vũ lấy ra mấy giọt Sinh Mệnh Chi Thủy rồi đổ vào miệng cậu bé, hắn dùng linh lực giúp cơ thể Ivac hấp thụ Sinh Mệnh Chi Thủy nhanh hơn, vài giây sau, khuôn mặt xanh xao đã trở nên hồng hào hơn.
“Mặc Hàn, ông hãy tỉnh lại linh hồn của cậu bé, ta sẽ cho cậu bé sử dụng Tạo Hóa Đan để giúp cậu có thể tìm ra một cơ hội điều khiển Chân Hàn Hồn Thể.” Thanh Vũ truyền âm cho Mặc Hàn.
“Tạo Hóa Đan?” Mặc Hàn nghi ngờ nói.
“Đó là loại đan dược ta đã đưa cho ông sử dụng khi ông chiến đấu với ý cảnh trong cơ thể.” Thanh Vũ giải thích.
“Thì ra là vậy.” Mặc Hàn gật đầu nói, đến lúc này, ông liền hiểu ra tại sao ông lại chiến thắng được thứ ý cảnh của cường giả Hóa Thần kia, không những vậy, ông còn dùng nó như một viên đá mài dao loại xịn để đúc luyện ý cảnh của riêng ông, có lẽ, Tạo Hóa Đan là một vật quan trọng đã giúp Mặc Hàn làm được điều gần như là không thể đó.
“Tỉnh lại.” Mặc Hàn quát to một tiếng, âm linh hồn hồn truyền thẳng vào đứa trẻ đang ngủ mê trong tảng băng lạnh giá, đứa bé bị tiếng quát to lớn như sấm rằm ảnh hưởng, mí mắt của cậu giật giật, dường như đang muốn tỉnh lại khỏi cơn hôn mê sâu.
“Tỉnh lại.” Mặc Hàn lại quát tiếp, linh hồn ông như một người khổng lồ đang đứng trước đứa bé nhỏ bé, tạo ra một cỗ áp lực kinh hồn khiến tảng băng kia phản ứng mãnh liệt, vô số hàn khí ngưng thành các gai nhọn đâm đến.
Xẹt xẹt xẹt! Từng cái gai băng bắn tới, muốn đâm nát linh hồn Mặc Hàn, ngay lúc nó vừa định xé rách linh hồn ông, ba vầng Mặt Trời đang ở trong linh hồn lập tức tỏa ra thứ ánh sáng mãnh liệt, tạo thành một lớp màng chắn ánh sáng bảo vệ xung quanh linh hồn.
Keng keng keng! Từng âm thanh như kim loại ma sát vào nhau vang lên, Mặc Hàn vẫn ung dung và bình tĩnh tiếp tục gọi Ivac.
Một lúc sau, Ivac mở mắt ra, cái đầu tiên cậu nhìn thấy đó là một người mờ ảo cực kỳ to lớn đang đứng nhìn cậu bằng khuôn mặt nghiêm túc, lập tức, Ivac lại cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu và rét lạnh, vô số cơn đau ẩn trong mỗi tế bào của cơ thể đang giằng xé Ivac, cả về linh hồn và thể xác, sự đau đớn kia khiến Ivac chết lặng người.
“Đ—“ Ivac muốn kêu lên thật to để có thể giải phóng mình khỏi cơn đau bằng lời nói, tuy nhiên, cậu không thể nói chuyện, vì khu vực cổ của cậu đã bị đông thành tượng băng, hay nói đúng hơn, cả phần đầu của Ivac đang biến thành băng, chỉ có cặp mắt đỏ ngầu đang liếc nhìn xung quanh và rồi Ivac nhìn vào Mặc Hàn, ánh mắt cầu cứu như một con vật nhỏ đang biết mình sắp chết.
“Thánh Quang Phổ Chiếu.” Mặc Hàn khẽ quát, lực lượng linh hồn và linh lực của ông biến thành vô vàn tia sáng bao phủ lấy Ivac, tảng băng kia bị thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng lại bá đạo của Mặc Hàn làm tan đi, Ivac cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Nghe đây, đừng có vội vui mừng, cậu hãy tập trung tinh thần điều khiển thứ sức mạnh vừa mới xuất hiện trong cơ thể đi, ta sẽ hỗ trợ cậu chống lại hàn khí, nhưng thời gian có hạn, hãy tiết kiệm từng giây một, đừng để cơn đau kia nhấn chìm cậu vào cái chết.” Âm thanh mờ ảo của Mặc Hàn vọng vào tai Ivac, nghe được lời nói cực kỳ nghiêm trọng đó, Ivac gật đầu một cái thật mạnh để tỏ ra cậu đã hiểu.
“Thánh Quang Phổ Chiếu.” Mặc Hàn lại tiếp tục sử dụng kỹ năng của Thánh Pháp Sư để chữa trị cho Ivac và chống lại hàn khí lạnh lẽo. Ivac đắm chìm giữa hai bên, một bên là tia sáng ấm áp bao dung vạn vật, một bên là vùng đất băng giá sẽ nhấn chìm tất cả mọi vật bằng thứ nhiệt độ cực lạnh của mình.
Có lẽ, thiên tài ngay từ khi sinh ra đã đặc biệt so với người khác, không hiểu tại sao, Ivac lại tỉnh táo một cách lạ thường, đôi khi cậu còn nghe thấy tiếng cổ vũ của người anh trai mà cậu kính trọng, đó là một động lực giúp Ivac quyết tâm hơn, với một cái đầu lạnh, Ivac nhắm chặt đôi mắt của linh hồn lại, truy tìm thứ sức mạnh thần bí vừa xuất hiện trong linh hồn của cậu.
Đó là một quả cầu màu lam, nó đang xoay tròn và tỏa ra nhiệt độ lạnh giá kia, nhưng lúc này, quả cầu đó rất ác liệt, nó sẽ tấn công bất cứ thứ gì dám lại gần, Chân Hàn Hồn Thể, có được loại thể chất này chưa chắc là may mắn, cái lạnh sẽ không bỏ qua bất cứ ai, dù là chủ nhân của nó, nên Ivac không thể chạm đến viên cầu.
“Tôi đã nhìn thấy nó, đó là một quả cầu băng, nhưng tôi không thể chạm đến nó được, xin ông hãy cho tôi biết tôi nên làm gì tiếp theo.” Loay hoay một vài giây, Ivac không tìm được cách nào và cậu phải mở miệng tìm kiếm sự trợ giúp của Mặc Hàn.
“Quả cầu kia là một phần của cậu, hãy cảm nhận nó bằng chính mình, hãy biến nó thành một phần của cậu, ta chỉ có thể nhắc nhở cậu đến mức này, tất cả tùy vào số mệnh, hãy cố gắng lên.” Mặc Hàn trả lời, ngay sau đó, Mặc Hàn truyền âm cho Thanh Vũ về những gì đang xảy ra.
“Tạo Hóa Đan, đem lại không phải là Tạo Hóa, đó là số mệnh cũng có thể là vận mệnh, đôi khi, con người chỉ thiếu một chút nữa là có thể làm việc gì đó thành công, nhưng họ vẫn thất bại, và Tạo Hóa Đan chính là một chút gì đó mà con người cần trong những lúc như thế.” Thanh Vũ lẩm bẩm trong lúc lấy ra một viên đan dược màu đỏ bằng ngón tay, nó tỏa ra thứ ánh sáng đỏ lung linh huyền ảo, có một cỗ khí tức kỳ lạ ẩn trong Tạo Hóa Đan, người đời thường hay gọi đó là tia vận mệnh.
“Cứu người quan trọng, một viên Tạo Hóa Đan đổi lấy một sinh mạng là quá đáng giá.” Thanh Vũ nói ra, hắn đưa viên Tạo Hóa Đan vào miệng Ivac, và Ivac cảm thấy một vật gì đó mà cậu lại cực kỳ hiểu rõ, vật kia chính là thứ cậu cần để có thể biến quả cầu băng kia thành một phần của mình. Miệng Ivac động đậy, viên Tạo Hóa Đan bị Ivac cắn nát rồi nuốt vào trong cơ thể, các mảnh vỡ bị hòa tan trong nháy mắt.
“Hãy trở thành một phần của ta.” Ivac quát to một tiếng, tâm niệm của cậu điên cuồng tràn vào quả cầu, và cậu cảm thấy mọi việc thật suôn sẻ, tâm niệm của Ivac xuyên thấu vào trung tâm của quả cầu băng và muốn chiếm lĩnh nơi đó, quả cầu băng như cảm thấy nguy hiểm, tảng băng khổng lồ đang bao bọc xung quanh linh hồn Ivac chuyển động, nó lập tức thu nhỏ lại, vô số hàn khí đè thẳng đến linh hồn Ivac và Mặc Hàn.
“Xin ông hãy giúp đỡ tôi.” Ivac biết rằng mình đang gặp nguy hiểm lớn nhất trong đời, cậu mở miệng cầu Mặc Hàn giúp đỡ.
“Xem ra cậu đã gần thành công, ta sẽ giúp cậu ngăn chặn chúng ở bên ngoài, hãy yên tâm đi.” Mặc Hàn gật, ba vầng Mặt Trời ầm ầm chuyển động, chúng tỏa ra một thứ ánh sáng chiếu rọi ra bên ngoài, ngăn chặn hàn khí đang xâm nhập tới đây. Còn Ivac, bây giờ cậu chỉ có một ý nghĩ, đó là chiếm lĩnh quả cầu, thứ đáng lẽ ra phải thuộc về cậu.
Trong khi đó, bên ngoài căn phòng của Mira, dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể nhỏ bé của Ivac đang biến thành đá, Thanh Vũ vội vàng đặt một tay lên trán Ivac rồi dùng linh lực truyền vào cơ thể cậu, thật may mắn, Quang Minh Linh Lực với đặc tính ôn hòa, bao dung mọi vật dễ dàng xâm nhập vào cơ thể Ivac và chống lại hàn khí.
“Mọi người hãy phụ ta một tay.” Thanh Vũ quay đầu và nói với mọi người, có thêm một người thì áp lực của Thanh Vũ và Mặc Hàn sẽ giảm đi một phần.
“Vâng.” Briona là người phản ứng lại, cô vội vàng bước đến rồi làm giống Thanh Vũ, cô đặt một tay lên cơ thể Ivac và truyền linh lực chống lại hàn khí, khi linh lực Briona chạm trán với hàn khí, cô liền hiểu rõ tại sao Mặc Hàn và Thanh Vũ lại tỏ ra nghiêm túc và khẩn trương đến vậy, lần đầu tiên trong đời, Briona trực tiếp chống lại một trong những thể chất đặc thù của Tu Chân Giới, không, đây là loại thể chất hoàn toàn mới, không phải là Chân Hàn Hồn Thể đã truyền đi không biết bao nhiêu thế hệ, một thể chất mới sinh ra đời, một Chân Hàn Hồn Thể cực kỳ nguyên thủy.
Brian, Mira cũng nhanh chóng chạy đến truyền linh lực vào Ivac, Mira với thái độ hiếu kỳ, còn Brian lại tỏ ra vẻ nghiêm trọng, nét mặt chăm chú.
“Ivac cố lên.” Issac chắp tay lại rồi cầu nguyện, cậu chưa chuyển hóa năng lượng tiến hóa thành Quang Minh Linh Lực vì vậy Issac chỉ có thể đứng yên lặng và nhìn lấy mọi người đang nỗ lực cứu lấy Ivac.
“Thật lạnh và cũng thật là đau, nhưng mình không thể bỏ cuộc.” Linh hồn Ivac chập chờn, cậu chiến đấu giành quyền điều khiển Chân Hàn Hồn Thể với trạng thái kích hoạt trong vô thức của nó, một công việc nguy hiểm và đau khổ, nếu là một đứa trẻ bình thường, chắc hẳn Ivac đã phải bỏ cuộc và nhận lấy kết cục ngủ say vĩnh viễn, nhưng cậu là thiên tài trời sinh, mang theo một vận mệnh không tầm thường, nay vận mệnh kia lại được bổ sung thêm một tia bởi Tạo Hóa Đan.
Ivac bình tĩnh cảm nhận nỗi đau, bình tĩnh đắm chìm trong cơn giá buốt đến nỗi cậu lặng người, tuy nhiên, cậu có thể cảm nhận được một tia sáng vẫn kiên cường bao phủ lấy linh hồn và cơ thể cậu, những người bên ngoài chưa hề từ bỏ, sao Ivac lại có thể từ bỏ trước họ cơ chứ?
“Hãy biến thành một phần của ta đi.” Ivac gầm lên, tâm niệm hóa thành một thanh đao đâm thẳng vào quả cầu, linh hồn Ivac bị hàn khí trong quả cầu làm mê muội, nhưng một tia ý chí vẫn bất khuất, một ý niệm không thể bị xóa đi.
Răng rắc! Cuối cùng, một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên trong lòng Ivac và mọi người, quả cầu lạnh giá kia đã vỡ ra, sau đó nát thành hàng triệu mảnh lấp lánh hòa vào linh hồn Ivac.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...