“Thành thật xin lỗi vì đã hành động thiếu suy nghĩ.”
Sau khi nghe xong câu chuyện của Nguyệt Linh từ lúc bị lạc mất, Nguyệt Thần biến thành hình dạng con người, khuôn mặt trẻ trung của một người thanh niên cùng với đôi mắt sắc lạnh, đầu tóc rối tùy ý xỏa xuống, và Nguyệt Thần đang mặc một cái áo choàng màu trắng.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Nguyệt Thần khom thân thể của mình đến chín mươi độ trước đoàn người Lâm Phong.
Một yêu thú suốt đời chỉ ở trong rừng lại có thể hành động như vậy sao? Nhưng Nguyệt Thần lại là một ngoài lệ, hắn có thể hóa hình mà không nhờ một bộ công pháp hay bảo vật gì, đó đã là chuyện khó ai có thể tin tưởng được.
Đoàn người Lâm Phong khá lúng túng về hành động này, với động tác nhanh nhẹn, Lâm Phong đỡ lấy Nguyệt Thần đứng lên, dù sao đây cũng là người thân của Nguyệt Linh, mà Nguyệt Linh lại có chức vụ quan trọng trong Giáo Đình, cho nên địa vị của Nguyệt Thần cũng cao.
Anh của một đường chủ, thế này còn không cao thì như thế nào mới cao?
“Không sao đâu, chẳng có người nào bị thương cả, hành động của ngươi chinh là hành động của một người anh trai đang lo lắng cho em của mình, vì thế chúng ta có thể hiểu được.” Lâm Phong sắp xếp từ ngữ lại rồi nói.
Giờ phút này, Lâm Phong đã hiểu được tại sao Nguyệt Linh lại không lo lắng về an nguy của người thân, bởi vì sức mạnh của Nguyệt Thần khi nãy đã chứng minh tất cả.
“Cảm ơn các vị đã chăm sóc cho Nguyệt Linh bấy lâu nay, nếu Nguyệt Linh có làm chuyện gì đắc tội thì xin hãy bỏ qua cho.” Một lần nữa, Nguyệt Thần lại nói một cách chân thành.
“Không có gì, không có gì.” Đám người Lâm Phong xua tay nói.
Trách tội một đường chủ của Giáo Đình? Bọn họ đến nghĩ còn không dám, huống chi Nguyệt Linh đã cứu mạng bọn họ đến hai lần trong một ngày.
“Ta tên là Nguyệt Thần, thuộc tộc Bạch Ngọc Minh Thố, còn ngươi tên là Lâm Phong đi?” Nguyệt Thần giới thiệu mình.
“Đúng vậy, ta tên là Lâm Phong, thuộc Quang Minh Giáo Đình, nơi mà Nguyệt Linh đang làm việc.” Lâm Phong gật đầu.
Không Tinh và mọi người lần lượt giới thiệu tên của mình với thái độ hòa nhã.
Thế là một cuộc hội ngộ bất ngờ đối với đoàn người Lâm Phong đã xảy ra như thế.
Cho dù biết được ba người thân của Nguyệt Linh đều thuộc một tộc quý hiếm, nhưng không một ai dám có ý đồ xấu xa gì.
Bọn họ không muốn mình có một vé trên bảng Nhiệm Vụ!
“Các vị đến đây cũng là vì kho báu hay sao?” Sau một lúc, Hư Minh nhớ đến chuyện chính, hắn không khỏi hỏi một câu.
Âm thanh của hắn làm mọi người thức tỉnh trong bầu không khí vui vẻ.
Nguyệt Bảo và Nguyệt Yến hiếu kỳ đánh giá tu sĩ nhân loại ở gần mình, còn Không Tinh và Băng Tu lại muốn kết giao với bọn họ.
Nguyệt Bảo lắc đầu nói: “Chúng ta đến đây để tìm một tên đáng ghét rồi đánh cho hắn một trận nhớ đời.”
“Đúng vậy, Nguyệt Thần ca ca đã truy hắn đến đây.” Nguyệt Yên vỗ vỗ đôi cánh nhỏ nhắn mà đẹp lộng lẫy của mình rồi nói.
Tiếng nói của nàng làm cho mọi người cảm thấy dễ chịu, những mệt mỏi như đang được xua tan.
“Tên đáng ghét là ai? Chúng ta không thấy ai ở đây a?” Băng Tu nghi hoặc.
Nguyệt Bảo nhảy lên vai của Băng Tu rồi nói: “Để xem, đó là một con mèo màu trắng rất đáng ghét.”
“Nó còn trộm lấy bảo khố của chúng ta, nếu không phải Nguyệt Thần ca ca phát hiện kịp thời và đuổi nó đi, thì bảo khố đã bị trộm hết.” Nguyệt Yên gật đầu nói tiếp.
“Con mèo?”
Nghe được hình dạng của ‘tên đáng ghét’, Nguyệt Linh thì không biết là ai, nhưng đối với đám người Lâm Phong thì là chuyện khác.
“Con mèo màu trắng?” Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu cùng thốt lên.
“Chính là nó rồi!” Lâm Phong gật đầu.
“Có chắc chắn không?” Không Tinh nhìn Lâm Phong hỏi.
Sau lần bị cướp sạch tất cả tài sản của mình, Không Tinh đã dưỡng ra một thói quen đó là luôn luôn cảnh giác, từ khi gia nhập Giáo Đình, Không Tinh cùng những nạn nhân đã đến hỏi Lâm Phong về chuyện đó.
Xác nhận rằng kẻ làm là một con mèo màu trắng tự xưng Đa Bảo Tặc Miêu, cho nên ai cũng muốn bắt nó.
“Ta cam đoan, ngay từ đầu ta nên nghĩ là nó đang giở trò, thật là sơ xuất.” Lâm Phong thở dài.
Trong ánh mắt chú ý của mọi người, Lâm Phong nói tiếp: “Ngay lúc cầm lấy tàng bảo đồ, ta đã cảm nhận được một khí tức quen thuộc, và lúc vào trong động phủ này, các ngươi đã nghe được một tiếng Meow đi?”
“Đúng vậy.” Mọi người gật đầu.
“Khí tức kia là của Đa Bảo Tặc Miêu.” Lâm Phong đính chính.
“Là do nó quá mờ nhạt cho nên trong lúc đó ta đã không nhận ra.”
“Vì thế ngươi thường hay ngẩn người để suy nghĩ phải không?” Không Tinh cười hỏi.
Lâm Phong gật đầu.
“Vậy là con mèo kia tên Đa Bảo Tặc Miêu phải không?” Nguyệt Linh nghe hết câu chuyện, cô hỏi một cách hiếu kỳ.
Một tên có thể chạy trốn trong tay của Nguyệt Thần và làm đoàn người Lâm Phong muốn bắt lấy, thật là thú vị.
“Lúc nó chạy trốn thì nó đã từng nói tên của mình, không sai, nó tên là Đa Bảo Tặc Miêu.” Nguyệt Thần cười nói.
“Vậy thì nó có rất nhiều bảo vật phải không?” Nguyệt Linh thần bí nói.
“Với thủ đoạn chạy trốn cao siêu như thế, nó trộm được bảo vật không ít đâu.” Ánh mắt của Nguyệt Bảo lóe lên.
“Thật đáng tiếc, nó đã chạy trốn rồi.” Nguyệt Thần dùng đôi mắt của mình nhìn xung quan, không phát hiện gì khả nghi.
“Sau bao nhiêu cực khổ, cuối cùng chúng ta cũng không nhận được gì.” Băng Tu bất lực.
Như đáp lại lời than vãn của Băng Tu, phía trung tâm của khu vực này đột nhiên sáng lên, có những tia ánh sáng lấp lóe ở đó, đủ loại màu sắc đẹp đẽ.
Bị hấp dẫn với chuyện lạ này, mọi người đều chú ý đến chổ đó.
Trong mắt mọi người hiện ra, đó là một đống những pháp bảo và linh thạch được đặt tùy ý trên đất, giống như chúng bị vứt đi một cách không thương tiếc gì.
“Đây là—“ Hư Minh nuốt một ngụm nước bọt, tay hắn lập tức dừng lại động tác vuốt ve thanh kiếm.
“Là kho báu mà chúng ta nhìn thấy, nhưng mà số lượng ít hơn nhiều.” Không Tinh đánh giá.
“Thật nhiều linh thạch.” Nguyệt Bảo hô to.
Dương như hắn có một tình cảm đặc thù với những viên linh thạch thì phải.
Nguyệt Thần nhíu mày nói với Nguyệt Bảo trong lúc hắn đang định tiến lên và ôm lấy hết tất cả linh thạch vào lòng mình.
“Khoan đã, chuyện này có gì đó không đúng.”
“Đây có lẽ là một kế hoạch của Đa Bảo Tặc Miêu.” Lâm Phong gật đầu đồng ý với Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần tiếp lời: “Hắn muốn chúng ta tranh đoạt đống bảo vật này, đến khi đó hắn được lợi nhất.”
“Là sao? Nguyệt Thần ca ca?” Nguyệt Yến nghiêng đầu hỏi bằng âm thanh dễ nghe.
Chẳng phải bọn họ đã coi như là người cùng một phe hay sao? Còn phải tranh đoạt làm gì?
Câu hỏi này cũng là câu hỏi trong lòng của mọi người hiện giờ.
Nguyệt Thần đành giải thích: “Ta chỉ đoán rằng, Đa Bảo Tặc Miêu yêu bảo vật như là mạng sống của mình, làm sao nó có thể bỏ lại một đống bảo vật như vậy? Đây là một cái bẫy mà nó đặt ra dành cho chúng ta mà thôi.”
“Các ngươi thử nghĩ đi! Nếu chúng ta không quen biết gì sẽ như thế nào?”
Băng Tu nói một cách tự tin: “Tất nhiên là đánh nhau sống chết để giành bảo vật rồi.”
Nói đến đây, Băng Tu giật mình suy nghĩ lại, ngay cả mọi người, ai cũng hiểu ra.
“Trái tim của con mèo chết tiệt này là màu đen sao? Tại sao nó lại độc như vậy?” Băng Tu tức giận nói.
“Nó muốn trở thành ngư ông, đến khi mà chúng ta đánh nhau đến sức cùng lực kiệt, nó sẽ trở lại đây đến thu hoạch.” Lâm Phong chắc chắn nói.
“Nếu như lời Lâm Phong ca ca nói, vì thế, tại sao chúng ta không thử diễn một cảnh để dụ nó ra nhỉ?” Nguyệt Linh đề nghị.
“Nếu nó dám ra, thì chúng ta sẽ đánh cho nó một trận nhớ đời.” Nguyệt Yên gật đầu, hùng hổ nói.
“Đề nghị của Nguyệt Linh không tệ.” Không Tinh đồng ý.
“Dám trộm bảo vật của chúng ta, không thể tha thứ cho nó được.” Nguyệt Bảo hăng hái, bởi vì hắn nghĩ, một phần nhỏ thôi đã có nhiều linh thạch như vậy, nếu mà cả cái kho báu nguyên vẹn thì có bao nhiêu? Cho nên phải ra sức một chút a!
Không ai phản đối kế hoạch của Nguyệt Linh, mọi người bắt tay vào diễn một cảnh cho Đa Bảo Tặc Miêu xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...